Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại New Zealand

[MINH HUỆ 04-01-2015] Tôi sẽ không bao giờ quên được ngày tôi leo lên mái nhà để dọn sạch các máng nước trên đó. Khi đang leo xuống, chiếc thang bị gãy và tôi đã ngã từ bậc thang cao nhất xuống dưới đất.

Lưng của tôi đập mạnh xuống nền xi măng còn cổ của tôi va trúng vào chiếc thang bằng kim loại. Tôi kêu lên để được giúp đỡ và chồng tôi vội vàng chạy lại. Anh ấy đã bị sốc khi nhìn thấy tôi. Khi đó tôi không cảm thấy đau đớn gì nhiều.

Tôi nói: “Em không thể đứng lên được, anh dìu em vào trong đi.” Khi anh ấy đang nâng tôi dậy, tôi đã ngất đi ngay lập tức.

Anh ấy đã đưa tôi đến bệnh viện thành phố Auckland. Sau khi kiểm tra X-Quang cho tôi, bác sỹ nói: “Vết thương rất nghiêm trọng. Chúng tôi sẽ tiêm thuốc giảm đau và truyền nước vào tĩnh mạch cho chị. Chị không nên ăn hoặc uống bất cứ thứ gì cả. Chúng tôi sẽ phẫu thuật cho chị vào ngày mai.”

Một số đốt sống của tôi đã bị thương tổn nghiêm trọng. Đốt sống lưng bị dập nát từ 2 cm đến dưới hơn 0,5 cm. Và đốt sống thứ ba của tôi cũng bị vỡ nát. Một số vụn xương nằm ngay bên cạnh một dây thần kinh và cần phải được loại bỏ trước khi chúng gây ra nhiều thương tổn hơn.

Tôi nằm ở khoa chăm sóc đặc biệt, khi đó tôi nghĩ rằng đây không phải là nơi dành cho mình. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tại thời điểm đó, tôi đã tu luyện Đại Pháp được 20 năm, và tôi nghĩ rằng mình không cần phẫu thuật. Tôi nói với Sư phụ Lý Hồng Chí: “[Sư phụ], con không muốn thuốc gây mê hay bất cứ ca phẫu thuật nào cả. Sư phụ, xin Ngài hãy giúp những đốt xương bị gãy của con lành lại.”

Tâm trí tôi trống rỗng. Tôi bắt đầu đọc Luận Ngữ trong “Chuyển Pháp Luân” và phát chính niệm mỗi giờ.

Bệnh nhân tốt nhất từ trước tới nay

Sáng hôm sau, một bác sỹ phụ trách nói với tôi rằng tôi không cần phải phẫu thuật nữa. Từ trong tâm, tôi hô lớn nhiều lần: “Sư phụ đã cứu mình!”

Vị bác sỹ nói tiếp: “Vết thương của chị rất nghiêm trọng. Chị sẽ phải ở lại khoa chăm sóc đặc biệt. Chị cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi trong sáu tuần. Ngoài việc dùng thuốc, hàng ngày chị cũng cần phải tiêm vì bị tụ máu trong bụng. Chúng tôi cũng cần chụp cộng hưởng từ MRI để kiểm tra bên trong cơ thể của chị.”

Tôi thực sự không quan tâm những gì bác sỹ nói vì tôi biết rằng Sư phụ đang chăm sóc cho tôi. Tôi nghĩ: Sư phụ, con không muốn uống hay tiêm bất kỳ loại thuốc nào cả. Con thỉnh cầu Sư phụ hãy giúp con ngừng cơn đau lại.”

Ý nghĩ đó đã mang đến cho tôi một điều thần kỳ. Sự đau đớn khiến tôi không thể ngủ được vào đêm hôm trước đã biến mất. Tôi chưa bao giờ cảm thấy thoải mái đến vậy. Bách mạch giai thông và tôi cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ. Cơ thể tôi dường như nhẹ hơn. Thật thần kỳ! Tôi đã rất vui mừng, và tôi biết Sư phụ từ bi đã giúp tôi. Không có từ ngữ nào có thể biểu đạt lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ!

Tôi muốn nói với toàn thể các bác sỹ và y tá cùng tất cả những người đến thăm tôi về uy lực của Đại Pháp.

Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp trong khi vẫn đang ở trên giường. Tôi đã luyện bài đầu tiên và bài thứ ba. Một y tá mang thuốc đến cho tôi, nhưng lặng lẽ chờ đợi để không làm phiền tôi. Khi tôi luyện công xong, cô đã giơ ngón tay cái lên tỏ ý khích lệ tôi: “Tuyệt vời!” Tôi giải thích với cô rằng tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp; chính vì vậy mà tôi cảm thấy tốt và không còn bị đau nữa. Cô ấy không ép buộc tôi sau khi tôi nói rằng tôi không cần uống thuốc. Tôi cũng nói với các y tá khác điều tương tự mỗi khi họ muốn tôi dùng thuốc.

Một bác sỹ trung niên đã đến gặp tôi vào ngày thứ hai tôi ở viện. Ông nói rằng kết quả chụp cộng hưởng từ cho thấy cổ của tôi bị thương và xương chậu của tôi đã bị nứt. Ông cũng cảnh báo tôi có thể gặp nguy hiểm nếu tôi không được tiêm thuốc chống tắc nghẽn vì máu ứ đọng có thể xâm nhập vào phổi của tôi. “Chị trông rất trẻ”, vị bác sỹ nói. “Chị nên trân trọng cuộc sống của mình.”

Tôi nói với ông ấy rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và năng lượng mạnh mẽ từ việc tu luyện có thể đả thông mọi sự bế tắc, bài tiết các chất thải ra khỏi cơ thể, tính hóa và giúp hồi phục sức khỏe. Năng lượng này có thể làm cho cơ thể trở nên trẻ hơn và kéo dài tuổi thọ. Tôi nói rằng tôi không muốn tiêm thuốc chính vì tôi trân trọng cuộc sống của tôi.

Sau đó, vị bác sỹ đó đã nói với một người bạn của tôi rằng ông ấy rất ấn tượng với tôi: “Cô ấy là người đáng yêu nhất mà tôi từng gặp.”

Vào ngày thứ ba, có một bác sỹ trẻ tới gặp tôi. Anh ấy nói rằng tôi sẽ được chuyển sang khu điều trị nội trú. “Chị đang phục hồi tốt mà không cần tiêm hay dùng bất cứ loại thuốc nào,” anh nói. “Từ trước tới nay chúng tôi chưa bao giờ gặp một trường hợp nào như chị!”

Tôi giải thích với anh ấy rằng tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong một thời gian dài, và tôi không cần dùng thuốc. “Tôi cảm ơn các bác sỹ đã quan tâm đến tôi,” tôi nói. “Xin hãy đem thuốc cho những người cần nó nhất.”

“Từ trước tới giờ, chị là bệnh nhân tốt nhất tới bệnh viện của chúng tôi”, bác sỹ nói.

Cơ hội để nói về Pháp Luân Đại Pháp

Trong khu điều trị nội trú, tôi cùng với ba bệnh nhân khác ở chung một phòng lớn, và họ thường có nhiều khách tới thăm. Tôi tận dụng cơ hội đó để luyện các bài công pháp và nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Một vài y tá đã hỏi những gì tôi tập có phải là Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi nói phải, tất cả họ đã ủng hộ bằng cách giơ ngón tay cái lên.

Bất cứ khi nào có một bệnh nhân mới đến, các y tá liền kể với họ câu chuyện của tôi và những bệnh nhân này lần lượt kể lại nó cho bạn bè và người thân của họ. Họ đều nói rằng chuyện xảy đến với tôi là một phép màu. Họ đã đến gặp và nói chuyện với tôi, một số còn nói rằng họ sẽ cầu nguyện cho tôi. Tôi đã đưa họ tài liệu về Đại Pháp.

Khi các học viên đến thăm, tôi nói với họ những gì đã xảy ra. Họ nói: “Chị đã làm đúng. Sư phụ đang chăm sóc cho chị.”

Một buổi tối, một y tá đã lật người tôi lại để làm vệ sinh cơ thể cho tôi. Điều này trái với quy định của bệnh viện vì công việc như vậy đòi hỏi phải có hai hoặc ba y tá. Cô ấy đã thực hiện việc này một mình. Cô xoay sở và thao tác rất mạnh. Cảm giác khi ấy giống như những phần xương bị gãy đã được chữa lành của tôi lại bị tách rời ra một lần nữa. Tôi đã khóc trong đau đớn.

“Chị đang bị đau. Tôi sẽ tiêm cho chị,” cô y tá nói. Tôi nói không, và cô ấy lại nói: “Nếu không tiêm thuốc, chân của chị sẽ không di chuyển được.”

Tôi nói rằng tôi sẽ đi lại được. Sau đó tôi nâng bàn chân của tôi lên rất cao. Cô ấy đã ngạc nhiên khi thấy tôi có thể làm vậy.

Tối hôm đó tôi bị đau dữ dội tới mức không thể ngủ được. Tôi đã hướng nội. Tôi tìm thấy tâm hiển thị và tâm hoan hỉ của mình. Sau đó, mặc dù bị thương rất nặng nhưng tôi không còn thực sự cảm thấy đau đớn. Tôi không sợ bất cứ điều gì. Hai ngày sau cơn đau đã biến mất.

Vào tuần thứ sáu ở viện, tôi đã có thể mặc quần áo và đứng dậy được. Mọi người trong phòng đều vỗ tay tán thưởng. Họ nói: “Đó là một phép màu!”. Tôi đã luyện các bài công pháp trước khi đi ra ngoài. Mọi người đã ngạc nhiên nói: “Năng lượng của chị quả là mạnh mẽ. Trước đây, chúng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sự việc như thế này có thể xảy ra!”

Chỉ Đại Pháp mới có thể mang đến phép màu

[Chiểu theo y học hiện đại], nếu một người bị chấn thương giống như tôi, khả năng người đó bị tàn tật vĩnh viễn là rất cao. Nhưng tôi đã đứng lên được chỉ trong vòng sáu tuần. Tôi đã không phải phẫu thuật và cũng không uống thuốc hay tiêm bất kể loại thuốc gì. Tôi nhanh chóng có thể đi lại và luyện công. Đây thực sự là một phép màu!

Trong thời gian còn lại ở trong bệnh viện, tôi đã tận dụng mọi cơ hội để nói với mọi người về sự tốt lành của Pháp Luân Đại Pháp. Các học viên khác đã gửi cho tôi tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp, và tôi đã đưa chúng cho các bác sỹ.

Sư phụ không những đã cứu tôi, mà cũng cứu cả các bác sỹ, y tá và bệnh nhân xung quanh tôi. Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/1/4/302715.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/1/21/148045.html

Đăng ngày 10-03-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share