Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-09-2014 ] Tôi được thả ra khỏi tù vào ngày 20 tháng 05 năm 2006. Tôi đã nghĩ: “Khi về nhà, tôi muốn đọc tất cả các bài giảng Pháp của Sư phụ ở nước ngoài. Tôi đã không thể đọc các bài giảng khi ở trong tù.” Vì tôi có nguyện ý như vậy, nên tôi đã được an bài ở cùng với các học viên khác. Tôi háo hức học Pháp, phát chính niệm và đọc các bài chia sẻ của các học viên trên trang web Minh Huệ. Trạng thái tu luyện của tôi được cải thiện rất nhiều. Tôi tìm thấy rất nhiều chấp trước và những sơ hở trong tu luyện, và một lần nữa tôi cảm thấy mình tu luyện như thuở ban đầu.

Chứng thực Pháp trong công việc

Không bao lâu sau khi về nhà, để kiếm sống, tôi đã thuê được một chỗ buôn bán nhỏ, một cửa hàng bên ngoài nhà tù, nơi tôi đã bị bức hại. Cửa hàng của tôi bán nhiều mặt hàng và cung cấp đồ ăn và chỗ ở cho khách thập phương. Tôi hiểu rằng mình đã được an bài ở đó bởi vì tôi có một ước nguyện khi còn bị bức hại trong tù. Trong khi đang bị cầm tù, ngoài những học viên bị giam, tôi thường xuyên tiếp xúc với các tù nhân được chỉ định theo dõi tôi. Tôi đã nói với họ Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào, và họ chia sẻ những gì tôi đã nói với các thành viên trong đình mình. Một vài người cho tôi đọc những lá thư từ gia đình của họ và cũng đề nghị tôi giúp họ viết thư cho gia đình. Khi giúp họ tôi nói: “Sau khi được thả, tôi có thể có cơ hội gặp gia đình của bạn đấy.”

Trong cửa hàng nhỏ của mình, những người tôi phục vụ chủ yếu là các thành viên trong gia đình của các đồng tu và các tù nhân tôi đã tiếp xúc gần gũi trong tù. Nếu không được Sư phụ an bài, có lẽ tôi không bao giờ gặp được họ. Một số người đã mua đồ từ cửa hàng của tôi cho người thân của họ trong tù và một số người từ xa tới nghỉ qua đêm trong cửa hàng của tôi.

Tôi đối xử với họ như những thành viên trong gia đình. Trong khi trò chuyện tôi nói với họ rằng tôi cũng đã bị cầm tù ở đó và vì vậy chúng tôi cảm thấy gần gũi hơn rất nhiều. Một số người thân của các học viên không thể hiểu tại sao các học viên bị cầm tù. Tôi giải thích rằng đó là vì Đảng Cộng sản đang bức hại người dân vô tội.

Lúc đầu tôi đã sợ và không dám đường đường chính chính nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi có những suy nghĩ của người thường là cố gắng bảo vệ bản thân khỏi bị bức hại một lần nữa. Thông qua việc học Pháp tôi dần dần chính lại bản thân. Tôi có thể đối phó với những người mà nhà tù bố trí để theo dõi tôi. Tôi nghĩ: “Không ai có thể lấy đi chính niệm của tôi, ngăn tôi giảng chân tướng và nói về những trải nghiệm của mình.”

Tôi đã nói chuyện với công an tới chuyển tù nhân, và nói chuyện với công an Phòng 610 đến từ các khu vực khác nhau. Tôi muốn mọi người biết rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã không bị cô lập bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và không biến mất vì bị bức hại. Tôi muốn mọi người biết rằng mình đã bị bức hại trong vài năm và không làm bất cứ điều gì sai và rằng bây giờ tôi cần một phương cách để kiếm sống.

Khi tôi tới đồn công an phương làm chứng minh thư, tôi đã nói chuyện với công an và trưởng đồn về những bức hại mà tôi đã phải trải qua. Họ nhanh chóng làm chứng minh thư cho tôi.

Tôi cũng đến văn phòng nhà ở nói chuyện với thư ký. Tôi nói tên mình và nói: “Vì tôi luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bị cầm tù năm năm. Bây giờ tôi được thả. Vì anh là người chịu trách nhiệm, tôi muốn gặp anh.” Tôi đã nói với anh ta về những trải nghiệm của mình, và đối xử với anh ta bằng sự chân thành và từ bi. Tôi nói với anh ta rằng trong khi chịu đựng bức hại nghiêm trọng, các học viên đang cố gắng hết sức mình để giảng chân tướng và cứu người.

Sáu tháng sau đó, người chủ cho tôi thuê cửa hàng trở về và muốn lấy lại cửa hàng. Khi bàn giao lại công việc kinh doanh cho ông ấy, tôi chỉ lấy số tiền tôi đã đầu tư vào đó. Tôi không lấy thêm đồng nào. Sáu tháng sau, tôi chỉ kiếm đủ tiền ăn ở và không kiếm thêm được chút tiền nào. Nhưng tôi đã gặp rất nhiều người và giảng chân tướng cho họ.

Trong sáu tháng, tôi đã gặp một nam học viên, người đã đắc Pháp trong khi bị giam giữ, và chúng tôi đã kết hôn. Tôi nghĩ rằng mình đã loại bỏ được chấp trước về dục vọng, tuy nhiên, chấp trước bị che giấu này đã bộc lộ. Tôi cảm thấy xấu hổ và không xứng với ơn cứu độ của Sư phụ. Tôi vấp ngã và cố gắng hết sức để tống khứ chấp trước này. Cuối cùng tôi đã có thể thoát khỏi chấp trước vào tình và dục vọng.

Để kiếm sống, chúng tôi chuyển đến thành phố Trường Xuân. Chúng tôi đã gặp rất nhiều xung đột khác nhau và tìm thấy rất nhiều chấp trước của mình. Thông qua tu luyện chúng tôi dần dần loại bỏ được những chấp trước này và có thể theo kịp được tiến trình Chính Pháp.

Tại Trường Xuân, buổi sáng chúng tôi bán rau ở chợ nông sản hơn một năm. Trong khi bán rau tôi đã giảng chân tướng cho những người mà tôi gặp. Tôi khuyên họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới, bảo họ nhớ rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”

Vào một ngày mưa, trên đường đầy nước. Khi chồng tôi để rau xuống đất, nước bắn vào quần áo của một người. Người đó yêu cầu chi phí giặt là và tôi đã trả anh ta. Tuy nhiên, một người khác cũng đến đòi tiền. Chồng tôi rất tức và không muốn trả anh ta. Tôi đã giảng chân tướng cho người đó và nói với anh ta: “Tôi tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi có thể trả cho anh tiền nhưng anh phải nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và chính sách bức hại Pháp Luân Đại Pháp của ĐCSTQ là sai. Nếu anh có thể hiểu được chân tướng điều đó sẽ tốt cho anh đấy.”

Có rất nhiều nhân viên hành chính tại chợ. Tôi đã nói với họ về những trải nghiệm của mình. Họ nói: “Nhìn chị không giống những người làm công việc này. Bây giờ tôi hiểu rằng chị đã mất việc vì bị bức hại.” Trước khi rời khỏi chợ tôi đã viết một lá thư gửi tới văn phòng chợ giảng chân tướng cho họ. Sau khi nhận được bức thư, người phụ trách chợ đã đến chỗ tôi để tìm hiểu chân tướng. Tôi nhớ rằng mình là một học viên và tôi mang chân tướng đến bất cứ nơi nào tôi đến.

Chúng tôi mở cửa hàng bán giấy dán tường trong một trung tâm mua sắm vào năm 2009. Tại cửa hàng của mình, tôi coi mỗi khách hàng như người thân trong gia đình và công việc giảng chân tướng là ưu tiên hàng đầu. Trong nhiều năm qua chúng tôi đã làm ba việc trôi chảy và thức tỉnh được nhiều người. Nhiều người trong số khách hàng của chúng tôi nói với chúng tôi rằng họ có thân nhân, bạn bè hoặc hàng xóm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Hầu hết các khách hàng tiếp nhận những gì chúng tôi nói.

Chúng tôi cũng gặp phải một số tình huống khảo nghiệm tâm tính. Khi việc này xảy ra, tôi đã chiểu theo các nguyên lý của Đại Pháp mà hành xử. Một lần, hai khách hàng đến chỗ tôi la hét, than phiền rằng giấy dán tường họ đã mua nổi bọt khí trên tường và họ muốn tôi đền bù thiệt hại này. Những người khác xung quanh không thể chịu được những lời phàn nàn của họ.

Tôi giữ vững tâm tính của mình và nói với họ rằng tôi sẽ giải quyết tình huống này, và tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và nếu đó là lỗi của chúng tôi, tôi sẽ bồi thường thiệt hại cho họ. Hai ngày sau, họ gọi cho tôi xin lỗi và nói rằng các bong bóng giấy dán tường đã biến mất.

Tu luyện trong môi trường gia đình

Ở nhà các xung đột thường rất gay gắt Hai vợ chồng tôi đều đã từng lập gia đình và cả hai chúng tôi mỗi người có một cậu con trai từ cuộc hôn nhân trước. Sau khi kết hôn, chúng tôi đã có một cháu gái. Sau khi chúng tôi mời bố mẹ chồng gần 80 tuổi tới sống chung, nhà tôi thực sự đông đúc.

Mẹ chồng tôi thường nói xấu con trai tôi sau lưng tôi, và điều này làm chồng tôi phàn nàn về bà với tôi. Tôi tuân theo các nguyên lý của Đại Pháp, và không nói bất cứ điều gì tôi không nên nói và an ủi anh. Thỉnh thoảng anh có tâm trạng chán nản và cũng phàn nàn về lỗi lầm của con trai tôi; điều này làm tôi đau đớn.

Con trai của anh không sống với chúng tôi, nhưng cháu luôn kiếm cớ xin tiền chúng tôi và cháu đã nhận được khoảng 50.000 nhân dân tệ. Một lần, chồng tôi cho con trai mình vay 30.000 nhân dân tệ sau lưng tôi. Tôi không biết về việc này mãi tới một năm sau khi chúng tôi cần tiền để trả nợ, nhưng con trai của anh không thể trả lại tiền cho chúng tôi. Chồng tôi cảm thấy rất chán nản và đề nghị chúng tôi ly dị. Tôi tuân theo Pháp lý và không đồng ý. Tôi nghĩ rằng hoàn cảnh phức tạp là đang mở đường trở về thiên thượng và tôi không cần phải đi đường vòng khi đối mặt với các cuộc xung đột. Tôi nói với anh rằng chúng ta sẽ tự tìm cách trả các khoản nợ.

Thỉnh thoảng mẹ chồng tôi nói xấu người mà bà không ưa. Tôi đã từng không thích bà. Nhờ học Pháp tôi đã ngộ ra rằng mình không nên coi thường bà và tôi sẽ giải thích cho bà dựa trên Pháp lý. Bây giờ bà đã bắt đầu lắng nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ.

Chồng tôi đã đánh nhau với những người khác khi còn trẻ. Anh gây ra thương tích cho người ta và làm một người chết, vì vậy anh đã bị kết án 15 năm tù. Anh luôn có những suy nghĩ tiêu cực rất mạnh, tâm tranh đấu, tật đố và dục vọng mạnh mẽ. Đôi khi anh chửi tôi bằng những lời lẽ thô tục, đánh và đuổi tôi, không lắng nghe lý lẽ của tôi. Thật rất khó khăn và mắt tôi đẫm lệ. Tôi nghĩ rằng ngay cả khi mình còn ở trong tù cũng không ai đối xử với tôi tệ như anh ấy. Tôi cảm thấy rất cay đắng và tâm tôi rất bất an.

Khi tôi buồn, tôi học Pháp, và học thuộc lòng bài giảng của Sư phụ, “Càng về cuối càng tinh tấn”. Sư phụ đã giảng:

“Thực ra, lý tại xã hội nhân loại là phản lý trong vũ trụ. Con người có nạn, có thống khổ là để con người hoàn trả nghiệp, từ đó có tương lai hạnh phúc. Còn người tu luyện chính là chiểu theo chính lý mà tu luyện. Chịu khổ chịu nạn là cơ hội rất tốt để tiêu trừ nghiệp lực, tiêu trừ tội lỗi, tịnh hoá nhân thể, đề cao cảnh giới tư tưởng, và thăng hoa tầng thứ; đó là việc rất tốt; Pháp lý chân chính là như vậy.” (Càng về cuối càng tinh tấn)

Hòa tan trong Pháp

Tôi hướng nội. Tôi muốn có một cuộc sống tốt, an nhàn, và không thích khi bị mọi người chỉ trích. Tất cả là những quan niệm con người mà tôi cần phải vứt bỏ. Chồng tôi đã giúp tôi tiêu nghiệp và đề cao bản thân. Tôi phải cảm ơn anh ấy. Khi nhận ra sơ hở của mình, tôi phát chính niệm loại bỏ tâm oán hận, tâm tật đố, tâm sắc dục và nhiều chấp trước khác.

Một ngày nọ, anh lại đánh tôi một lần nữa. Lần đầu tiên thiện niệm từ tâm xuất ra và tôi nói: “Anh hãy ra ngoài và tĩnh tâm lại. Anh cần phải chịu trách nhiệm với chính bản thân mình.” Do bản ma tính dẫn động, anh nói những lời từ bỏ tu luyện. Sau đó tôi đã nói chuyện và giúp anh ngộ được vấn đề của mình. Sau đó, anh đăng tải nghiêm chính thanh minh trên Internet. Kể từ đó, anh càng ngày càng tinh tấn và quyết tâm loại bỏ các tâm chấp trước của mình. Gia đình chúng tôi cũng trở nên hòa hợp hơn.

Bằng tất cả các ngôn ngữ của người thường tôi không thể bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với Sư phụ của chúng ta. Chúng ta hãy nhớ lời dạy của Ngài:

“Tuy nhiên, các đệ tử Đại Pháp càng vào hoàn cảnh lơi lỏng thì khi đó càng phải chú ý tu luyện bản thân mình, bởi vì nó càng dễ dàng biểu hiện ra những chấp trước mà chư vị cảm giác không tới, và càng dễ gia tăng chấp trước. Nhất định phải chú ý. Dù tới tình huống nào, thì đều phải chú ý tu luyện chính mình. Từ đầu tới cuối đều có thể bảo trì cái tâm như thuở đầu, thì chư vị tất thành.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/19/300143.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/12/5/147167.html

Đăng ngày 18-01-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share