Bài viết của Minh Minh, một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-11-2014] Tôi là Minh Minh. Dù mới năm nay mới 19 tuổi, nhưng tôi đã trải qua những khó khăn lớn trong cuộc sống. Sư phụ từ bi vĩ đại của chúng ta đã cứu độ tôi, đưa tôi từ tuyệt vọng đến một thế giới mỹ diệu không gì sánh bằng.

Bất hạnh

Khi còn nhỏ, tôi rất thông minh và đáng yêu. Tôi là tuýp bé gái mà mọi người đều yêu mến. Tôi được ông bà nuôi nấng vì bố mẹ tôi làm việc ở nước ngoài. Họ chỉ về nhà trong dịp Tết và gia đình chúng tôi sẽ sum họp.

Khi 12 tuổi, tôi bị bệnh vảy nến (một loại bệnh viêm da). Gia đình đã đưa tôi đi chữa trị nhiều nơi. Tôi đã uống tất cả các loại thuốc, nhưng đều không có kết quả.

Những tháng mùa hè và mùa đông là những tháng tồi tệ nhất. Tôi không thể mặc áo tay ngắn như những cô gái khác, hoặc mặc các váy đầm xinh xắn. Khi da bị lộ ra, tôi rất bối rối với tình trạng mình, và tôi có thể cảm nhận được rằng mọi người cảm thấy không thoải mái khi đến gần tôi.

Tôi trở nên tự kỷ và tự ti về bản thân, trở nên ít nói và trầm cảm, đặc biệt là vào mùa đông, khi bệnh vảy nến ở mức tồi tệ nhất. Các bộ phận bị ảnh hưởng trên thân thể tôi bắt đầu nứt và bong ra, tạo thành những vết thương rỉ máu.

Sau đó, tôi đã nghỉ học và ở nhà vì bệnh tật. Những vết ngứa hành hạ tôi từ da cho đến tận xương. Thật quá đau đớn đến nỗi tôi chỉ cầu mong được chết. Tôi đã không đủ can đảm để tiếp tục sống và không ngừng nghĩ đến cái chết. Nhưng tôi có một cảm giác mơ hồ rằng vẫn còn có rất nhiều việc quan trọng đang đợi tôi làm, những việc mà tôi phải hoàn thành.

Vào tháng 10 năm 2013, chị gái tôi dẫn tôi đến một bệnh viện ở Bắc Kinh. Bác sỹ đã đề nghị tôi cạo đầu bởi vì mức độ nghiêm trọng của căn bệnh. Tôi đã bị sốc khi nhìn thấy mình trong gương sau đó. Tôi có còn giống con người nữa không? Có từng lớp từng lớp băng trắng quấn trên đầu trọc của tôi.

Sau khi ở Bắc Kinh một thời gian, vẫn không có sự phục hồi rõ ràng nào. Vì đã gần đến Tết Nguyên Đán, tôi đội mũ và trở về nhà cùng với chị tôi, mang theo một túi xách đầy thuốc.

Chưa tới hai ngày sau khi về nhà, bệnh vảy nến đã bắt đầu lan ra nhanh chóng. Lần này thậm chí còn trầm trọng hơn trước. Lúc này chứng bệnh viêm da đã hiện diện ở trên 95% cơ thể tôi. Những chấm nhỏ trên mặt cũng lan rộng nhanh chóng, và che phủ toàn bộ khuôn mặt. Tôi trông như một con quái vật.

Khi tôi ở tột cùng của tuyệt vọng, ba từ nổi lên trong đầu tôi: “Tôi muốn chết.” Tôi đã nói với gia đình mình trong nước mắt: “Con không muốn sống chút nào nữa. Thậm chí nếu con sống, thật xấu hổ khi để người khác thấy khuôn mặt con. Cả nhà không hiểu được sự đau đớn và khốn khổ mà con đang phải chịu đựng đâu. Đây là sống mà như chết!” Cả nhà bất lực nhìn tôi đau khổ.

Được cứu

Trước Tết Nguyên Đán, bố mẹ tôi đã đến nhà bác tôi ăn tối. Khi bác ấy hỏi về bệnh tình của tôi, mẹ tôi khóc và nói: “Anh không thấy tình trạng của cháu đâu, không có một chút da khỏe mạnh nào trên cơ thể cháu. Thật khủng khiếp. Em thật sự không biết phải làm gì.” Bác bảo bố mẹ tôi rằng Đại Pháp có thể cứu tôi.

Đầu năm ngoái, bác ấy đã cho tôi một phù hiệu Pháp Luân Công và bảo tôi rằng nêu tôi đọc các chữ trên đó thì bệnh của tôi sẽ được chữa khỏi. Tôi đã không để tâm đến điều đó.

Khi chị tôi và tôi đến bệnh viện ở Bắc Kinh, tôi thấy buồn chán nên lấy chiếc phù hiệu đó ra và xem nó, đọc các chữ. Sau khi đọc một vài lần, tất cả những gì tôi nghĩ là về những chữ đó. Khi nhắm mắt, tôi có thể nhìn thấy chúng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Tôi có thể hiểu “Chân – Thiện – Nhẫn hảo” nhưng tôi không hiểu “Pháp Luân Đại Pháp hảo” nghĩa là gì.

Quá tò mò tôi dùng điện thoại để tìm kiếm từ “Pháp Luân Đại Pháp” trên Internet. Những kết quả tôi tìm được là những thông tin tiêu cực chống lại Đại Pháp, nói xấu về môn tu luyện. Tôi nghĩ, tại sao bác ấy lại gây nguy hiểm cho tôi? Tôi kể với chị tôi và chị ấy cũng đã tìm kiếm trên Internet.

Vì chị tôi bị ảnh hưởng bởi những tuyên truyền trên Internet, chị ấy sợ hãi và ném phù hiệu đi mà không nói cho tôi biết. Sau vài ngày, chị tôi kể với tôi điều chị đã làm và nói: “Trong những ngày khi em đọc các chữ kia, trông em rất hạnh phúc.”

Vài ngày sau, bác tôi ghé thăm nhà tôi và giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Bác hỏi: “Cháu có muốn khỏi bệnh không?” Tôi nhớ lại những điều tiêu cực mà tôi đã đọc về Pháp Luân Công trên Internet và tự hỏi rằng liệu bác ấy có hại tôi không. Nhưng tôi nhận thấy sự thành tâm thành ý của bác. Tôi nói: “Tất nhiên là cháu muốn, nhưng kết quả sẽ là gì nếu cháu chỉ nghĩ về nó?” Bác nói: “Nếu cháu muốn khỏe mạnh, chỉ cần tu luyện Pháp Luân Công!” Tôi do dự một lúc rồi hỏi với chút hoài nghi: “Có thật là Pháp Luân Công có thể cứu cháu không?”

Rồi bác đưa cho tôi một vài đĩa CD và các tài liệu giới thiệu. Bác cũng giúp gia đình tôi thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Khi bác ra về, người hàng xóm của tôi cảnh báo bố tôi không được tu luyện Pháp Luân Công. Bố mẹ tôi đã sợ hãi và cấm tôi tu luyện. Bà tôi cũng cố gắng thuyết phục tôi không được tu luyện. Tôi rất tuyệt vọng. Người nói tốt, người nói xấu. Tôi có nên tu luyện hay không?

Tôi đã quyết định tu luyện. Tôi muốn được khỏe mạnh và tôi đã mất hy vọng vào thuốc men. Đêm đó, tôi xem qua hết các thông tin về Pháp Luân Công mà bác ấy đưa cho tôi và tôi chợt nhận ra rằng tất cả những gì tôi đã xem trên mạng là những lời vu khống và dối trá.

Tôi thật sự muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng bố mẹ tôi không cho phép. Bố tôi thậm chí còn nhắc lại những lời dối trá của ĐCSTQ. Tôi đã bị sốc và hỏi: “Bố, bố có biết Sư phụ Lý Hồng Chí không?” Bố tôi nói rằng báo chí và truyền hình liên tục nói về ông. Tôi nói: “Sư phụ là người tốt. Sư phụ đã bị bôi nhọ. Con muốn tu luyện Pháp Luân Công.”

Bà tôi nói với bố mẹ tôi rằng: “Nếu cháu nó muốn tu luyện thì để cháu tu luyện đi. Hãy để cháu tự quyết định. Bệnh tình của cháu đã quá nặng rồi. Nếu cháu tu luyện và khỏe hơn thì sao?” Cuối cùng bố mẹ tôi đã đồng ý cho tôi tu luyện.

Sau Tết Nguyên Đán, nhờ bác tôi, cuối cùng tôi đã có được một cuốn Chuyển Pháp Luân cũng như các tài liệu giới thiệu khác từ một đồng tu.

Tôi về nhà, mở sách ra và nhìn thấy chân dung của Sư phụ. Tôi nói với cả nhà: “Sư phụ trông thật từ bi. Không giống như những gì được nói trên mạng Internet.”

Tôi đã đọc sách Chuyển Pháp Luân hàng ngày. Hàng trăm câu hỏi mà tôi có trước đây đều được giải đáp trong cuốn sách này. Ví dụ, mọi người cuối cùng đều sẽ chết. Vậy tại sao con người lại muốn sống ở trên thế giới này? Nhân loại, con người thật sự đến đây để làm gì? Sách Chuyển Pháp Luân đã giải đáp tất cả những thắc mắc của tôi về cuộc sống.

Sách Chuyển Pháp Luân đã giúp tôi hiểu được đạo lý chân chính để làm người. Người ta cần phải tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong cuộc sống. Đây thực sự là kho báu vĩ đại nhất của nhân loại!

Tuy vậy, một số người vẫn không nhận ra được sự tốt đẹp của Đại Pháp. Họ thậm chí còn muốn phá hoại nó. Bây giờ tôi đã biết được nguyên nhân tại sao tôi có cảm giác rằng vẫn còn có nhiều việc quan trọng mà tôi cần phải hoàn thành. Đó thực sự chính là Đại Pháp. Tôi đến đây để tiếp nối thánh duyên của mình với Sư phụ – lý do tôi ở đây là để đắc Pháp. Không có Pháp thì cũng không có tôi. Cho đến hôm nay, Đại Pháp là điều quý giá nhất đối với tôi. Đây là điều mà tôi hằng tìm kiếm bấy lâu nay.

Sau khi tu luyện Đại Pháp chưa đầy một tháng, bệnh tình của tôi cuối cùng cũng đã được không chế. Thân thể tôi không còn ngứa ngáy và lớp da không khỏe đã bắt đầu bong ra. Giờ đây, toàn bộ cơ thể tôi đang phát triển da non mềm và hồng hào. Giống như tôi đã lột xác vậy. Tôi đã lấy lại được năng lượng và sức sống của tuổi thanh xuân. Bà tôi đã chứng kiến sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp và rất ủng hộ tôi tu luyện.

Không bao lâu sau khi học Pháp, tôi phát hiện ra nhiều chấp trước và thiếu sót của mình. Tôi thực sự rất mong được gặp Sư phụ. Khi nghĩ về Sư phụ, tôi tự nói với chính mình: “Tu luyện tốt thì mình sẽ có thể gặp Sư phụ hàng ngày.” Cảm tạ Sư phụ vì những an bài tỉ mỉ của Ngài và đã ban cho con tất cả mọi thứ mà con có hiện nay. Con chắc chắn sẽ tu luyện tinh tấn để Ngài không bao giờ phải lo lắng về con quá nhiều.

Con xin cúi đầu trước Sư phụ từ bi vĩ đại! Cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/22/299330.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/12/2/147131.html

Đăng ngày 01-01-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share