Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Jeju, Hàn Quốc

[MINH HUỆ 05-11-2014] Con xin kính chào Sư phụ, xin chào các bạn đồng tu!

Trước khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 2006, tôi đã từng là một tăng nhân trong một pháp môn Phật giáo. Tôi muốn chia sẻ việc mình tìm thấy Pháp Luân Công và tham gia giảng chân tướng cùng các đồng tu. Do nhận thức hữu hạn, có điều gì không phù hợp, mong các bạn đồng tu hãy chỉ giúp.

1. Trở thành một học viên Pháp Luân Công

Tôi là một tăng nhân tại một tu viện Phật giáo ở Daegu, Hàn Quốc. Một hôm, tôi tìm thấy một cuốn tài liệu nhỏ có tên là “Con đường chân chính để đạt được sức khỏe – Pháp Luân Công”. Trên trang bìa của cuốn tài liệu mô tả một bộ công pháp theo trường phái Phật gia, và nó nhấn mạnh rằng có đến hơn một trăm triệu người trên thế giới hiện đang luyện tập các bài công pháp này. Khi tôi đọc đến đoạn nói rằng Pháp Luân Công là một pháp môn tu Phật cao tầng, ý muốn tu luyện Pháp Luân Công đã nảy ra trong tâm trí tôi. Đó là mùa hè năm 2006.

Tôi đã đặt mua các cuốn sách Pháp Luân Công và Chuyển Pháp Luân. Tôi đã đọc cuốn Pháp Luân Công trước và luyện theo những hình ảnh minh họa dạy các bài công pháp [trong cuốn sách]. Tôi có thể cảm nhận được nguồn năng lượng mạnh mẽ. Khi đọc Luận Ngữ trong sách Chuyển Pháp Luân, tôi đã rất ấn tượng và có thể nói rằng cuốn sách này thật không hề tầm thường, và rằng Nhà sáng lập Pháp Luân Công không phải là một người bình thường.

Theo đó, tôi đã trở thành một đệ tử Đại Pháp. Tôi chủ yếu đọc các cuốn sách trong ngày và tự luyện các bài công pháp vào buổi tối. Tôi có thể cảm nhận được Sư phụ quán đỉnh cho tôi vài lần, cảm giác thấy một cột năng lượng mạnh mẽ đi vào từ huyệt bách hội của tôi, như thể là có một quả cầu lửa đang xoay tròn trên đầu của tôi vậy.

2. Hòa vào chỉnh thể

Mặc dù biết rằng mình cần phải tu luyện chuyên nhất, tôi vẫn ở trong tu viện để theo đuổi lấy một tấm bằng đại học Phật giáo bốn năm, vì tôi vẫn còn quan tâm đến các kinh điển của Phật giáo.

Đến năm thứ tư ở trường đại học, cuối cùng tôi cũng đã đọc được cuốn sách được biết đến là “vĩ đại nhất” trong các kinh điển của Phật giáo. Tuy nhiên, sau khi đọc xong nó, tôi không còn có bất cứ sự quan tâm nào vào các kinh điển Phật giáo nữa, và đã ngộ ra rằng Pháp Luân Đại Pháp chính là Đại Pháp tu luyện tối cao. Vì vậy, tôi quyết tâm chỉ tu luyện Đại Pháp mà thôi.

Tôi đã học các bài giảng của Sư phụ và tự luyện các bài công pháp một mình trong vòng ba năm. Một đồng tu đã đề nghị tôi tham gia vào một nhóm. Tôi đã chuyển sang một ngôi chùa khác để gần với một nhóm đồng tu hơn. So với việc tự luyện một mình, trường năng lượng của cả nhóm mạnh hơn rất nhiều. Tôi đã có thể hiểu rõ hơn về lời giảng của Sư phụ mỗi khi tôi tham gia học Pháp nhóm. Tôi cũng đã học được cách phát chính niệm.

Tôi đã ở đó trong vòng ba tháng và đọc các bài giảng của Sư phụ mà trước đây tôi chưa được đọc. Thông qua chia sẻ với các bạn đồng tu, tôi đã hiểu Pháp được sâu hơn. Trong năm đó, tôi đã có cơ hội được tham gia vào nhóm quảng bá Thần Vận tại Busan.

3. Nhận thức được tính trọng yếu của giảng chân tướng

Một đồng tu đã nói với tôi rằng có rất nhiều khách du lịch Trung Quốc đến thăm Jeju, nhưng do không đủ học viên để nói chuyện với khách du lịch. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, tôi đã quay trở lại ngôi chùa và không nghĩ thêm về điều đó.

Một học viên đến từ Busan đã gọi điện và hỏi tôi xem liệu tôi có muốn chia sẻ kinh nghiệm với một tăng nhân đã học Đại Pháp ở Jeju hay không. Tôi đã mời thầy tu này đi với tôi để giảng chân tướng cho khách du lịch tới Jeju trong vòng một tuần.

Ngày đầu tiên ở Jeju, chúng tôi đã luyện công từ 4 đến 6 giờ sáng. Sau đó, chúng tôi đã đi tới sân bay để cùng với các học viên giảng chân tướng cho du khách đến từ Trung Quốc suốt thời gian dài. Từ 6 đến 10 giờ sáng, có đến hàng nghìn khách du lịch Trung Quốc đứng đầy khắp sân bay. Thời báo Đại Kỷ Nguyên vừa đăng bài viết về sự kiện Vương Lập Quân bỏ trốn vào Lãnh sự quán Mỹ để tránh bị các đối thủ chính trị của mình bức hại. Nhiều người Trung Quốc đã đọc báo một cách chăm chú. Thực sự rất cảm động.

Hôm đó, tôi đã có một giấc mơ, có một đoàn tàu được kéo vào ga, nhưng có một toa tàu cuối cùng có tôi ở trên đó đã bị ngắt tuột khỏi đoàn tàu. Tôi đã cố gắng để kết nối toa tàu của tôi lại với đoàn tàu nhưng không thể. Ngay khi toa tàu của tôi chệch bánh, có ai đó đã kéo nó lại và kết nối nó với đoàn tàu, và chẳng bao lâu sau đó đoàn tàu đã tăng tốc.

Tôi đã quay trở lại Jeju vài lần. Suốt cả ngày, chúng tôi đã đi đến Mỏm đá Đầu Rồng, và vào ban đêm, chúng tôi đã đi đến sân bay. Sau khi trở về nhà vào buổi tối, chúng tôi đã học Pháp và phát chính niệm. Để giúp cứu thêm nhiều người hơn, tôi đã thuê một ngôi nhà ở Jeju và ở lại đó trong một thời gian dài.

4. Đề cao trong quá trình giảng chân tướng

Đôi khi các nhân viên ở sân bay không cho phép tôi phát báo. Một số đồng tu đã chia sẻ với tôi rằng họ cũng đã từng trải qua tình huống như thế, họ nói thêm rằng đó là bởi vì chính niệm của chúng tôi chưa đủ mạnh và cựu thế lực đã lợi dụng những sơ hở của tôi để ngăn cản việc tôi cứu người. Chúng tôi cần phải học Pháp nhiều hơn và tăng cường phát chính niệm.

Tôi đã bắt đầu phát chính niệm thường xuyên hơn, và vài ngày sau đó, mọi chuyện đã thay đổi. Một người phục vụ mang hành lý [cho khách] ở sân bay thường đứng chờ ở những cánh cửa ra vào nơi tôi có mặt. Anh ta cứ nhìn tôi như thể là tôi đã làm phiền anh ta vậy. Tôi đã mỉm cười với anh và nói: “Xin lỗi cậu, tôi sẽ sớm đi khỏi đây thôi.” Trong lúc chờ đợi, tôi đã phát chính niệm để diệt trừ những thế lực tà ác đang khống chế đằng sau anh ấy. Ngay sau đó thái độ của anh đã thay đổi. Một hôm, anh ấy đã nói với tôi rằng: “Thưa ông, ông đã đánh rơi một tờ kìa, hãy nhanh nhặt nó lên đi ạ, nếu không họ sẽ tức giận đấy.” Sức mạnh của lòng từ bi và chính niệm thật là huyền diệu. Tôi đã cảm tạ Sư phụ vì sự bảo hộ của Ngài. Từ đó về sau, người đàn ông trẻ tuổi này và tôi thường chào hỏi nhau và chúng tôi đã có một mối quan hệ rất tốt.

Thái độ của các hướng dẫn viên có tác động rất lớn đến những vị khách du lịch, nếu họ nói với các du khách không lấy báo của chúng tôi, hầu hết các vị khách du lịch đều sẽ không lấy. Không biết làm thế nào để giải quyết vấn đề đó, tôi thậm chí còn cãi nhau với một số hướng dẫn viên. Sau khi chia sẻ với các bạn học viên khác, tôi đã hướng nội và ngộ ra rằng trạng thái tu luyện của chúng tôi sẽ ảnh hưởng đến môi trường xung quanh chúng tôi, và đó chính là lúc mà tôi phải đề cao.

Tôi đã điều chỉnh bản thân mình và phát chính niệm để thanh lý cựu thế lực đằng sau những hướng dẫn viên: “Không được ngăn cản việc ta cứu độ chúng sinh. Đừng có tạo nghiệp nữa.” Sau đó, các hướng dẫn viên đã không còn ngăn cản khách du lịch nhận tài liệu của chúng tôi nữa.

5. Một vài trải nghiệm đáng nhớ

Tôi đã học một chút tiếng Trung và có thể giao tiếp trong những tình huống cơ bản bằng tiếng Trung Quốc. Các câu hỏi mà [những vị khách du lịch Trung Quốc] thường hỏi tôi là: “Bạn là người nước nào vậy?” “Tại sao người Hàn Quốc lại can thiệp vào các vấn đề của Trung Quốc?” “Bạn được trả bao nhiêu tiền?” Câu trả lời của tôi cho những câu hỏi đó luôn là: “Tôi là một người Hàn Quốc, và tôi tu luyện Pháp Luân Công. Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã đàn áp các học viên Pháp Luân Công, những người sống tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn. Đó là lý do tại sao tôi lại ở đây để giải thích sự thật [cho các bạn]. Tôi không nhận được bất kỳ đồng tiền nào từ bất cứ ai cả. Tôi tự nguyện làm điều này.”

Nếu họ muốn tiếp tục trò chuyện, tôi sẽ nói với họ thêm rằng: “Mọi người đến từ các nước khác nhau trên thế giới đều tu luyện Pháp Luân Công. Hãy xem này.” Sau đó, tôi đã cho họ xem thước video trên điện thoại của tôi quay cảnh Pháp Luân Công được tập luyện trên toàn thế giới. Sau khi xem xong đoạn video, một vài người đã nhận xét: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Một số người còn giơ ngón tay cái ra hiệu đồng tình. Điều đó khiến cho tôi hạnh phúc vì thấy được rằng họ đã hiểu được chân tướng.

Một người đàn ông Trung Quốc khoảng 70 tuổi nói với tôi rằng ông muốn thoái ĐCSTQ. Ông nói, ông là một thành viên của ĐCSTQ và tên của ông là “Chân Sinh”. Tôi có thể hiểu được hai từ này, nhưng không biết viết chúng như thế nào cả. Ông đã viết chúng xuống cho tôi. Đó là lần đầu tiên tôi giúp được một người thoái ĐCSTQ.

Sau khi được tôi tặng cho một cuốn tài liệu nhỏ, một người đàn ông trẻ tuổi đã hỏi tôi: “Bác tập môn này à?” Tôi trả lời rằng đúng vậy. Anh ấy đã bảo tôi đi ra một nơi yên tĩnh và đưa cho tôi một danh sách gồm có năm người thuộc các tổ chức chính trị như ĐCSTQ, Đoàn Thanh niên Cộng sản, hay là Đội Thiếu niên Tiền phong.

Tôi cũng đã gặp những du khách bị đầu độc thâm sâu bởi những tuyên truyền của ĐCSTQ. Họ vò nát các tờ rơi và ném chúng vào mặt tôi. Họ còn xô đẩy tôi và nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi đã học được cách bất động tâm trước những phản ứng hận thù của một số người Trung Quốc, vì tôi biết rằng tâm trí của họ đã bị đầu độc.

6. Chỉnh thể phối hợp giảng chân tướng cho nhiều người Trung Quốc hơn nữa

Một hôm, có một vị khách du lịch hỏi lý do tại sao chúng tôi không dựng các tấm áp phích và bảng thông tin ở các khu vực có nhiều khách du lịch Trung Quốc đi qua. Tuy nhiên, vì một vài lý do, chúng tôi đã không nghĩ thêm về lời đề xuất đó nữa.

Không lâu sau đó, một phụ nữ trung niên cùng cô con gái của bà đã nói với chúng tôi rằng các học viên tại Hồng Kông và Đài Loan đã sử dụng các tấm áp phích và bảng hiển thị các thông tin về Pháp Luân Công. Sau khi tôi nói với họ rằng chúng tôi không có nhiều học viên tại Jeju, tôi đã cảm thấy thật tồi tệ. Cuối cùng, tôi đã nhận ra rằng ắt hẳn Sư phụ là muốn [chúng tôi làm như vậy], nên Ngài đã an bài để có người khác nói cho chúng tôi đến hai lần. Chúng tôi đã bắt đầu làm các tấm bảng tin trong ngày hôm đó với sự giúp đỡ của các học viên đến từ Macao. Một số học viên đế từ Trung Quốc cũng tham gia cùng với nhóm chúng tôi.

Sau khi xin được giấy phép, chúng tôi đã sử dụng một loạt các tấm áp phích giảng chân tướng ở phía trước một cửa hàng miễn thuế có nhiều khách du lịch Trung Quốc [đến mua hàng]. Hầu hết các vị khách du lịch đều đọc các tấm áp phích của chúng tôi vì họ phải chờ xe buýt đến đón. Nhiều người đã dừng lại trước các bảng tin và đọc chúng một cách chăm chú, nhiều người cũng đã chụp lại các bức ảnh.

Ngày càng có nhiều học viên từ khắp Hàn Quốc và từ Trung Quốc đến Jeju để hỗ trợ các học viên địa phương.

Tôi muốn kết thúc bài chia sẻ của mình bằng bài thơ của Sư phụ:

“Đại giác bất uý khổ

Ý chí kim cương chú

Sinh tử vô chấp trước

Thản đãng Chính Pháp lộ.” (Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

“Bậc Đại Giác không e ngại khổ

Ý chí vốn hun đúc bằng kim cương

Không có chấp trước vào sống và chết

[Đi] trên con đường Chính Pháp một cách ung dung thanh thản.” (Niệm chân chính hành sự chân chính)

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/5/299896.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/12/1/147111.html

Đăng ngày 01-01-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share