Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 11-11-2014] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi là một học viên ở tuổi 73 và tôi sống ở vùng nông thôn. Tôi đắc Pháp năm 1998. Sau đây là một vài trải nghiệm cá nhân của tôi trong khi giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cứu độ thế nhân.

Không bỏ sót bất kỳ ai

Sư phụ đã giảng rằng chúng ta cần phải nói cho con người thế gian về Pháp Luân Công và để họ biết về cuộc bức hại, đó là chúng ta đang cứu họ. Làm theo lời dạy của Sư phụ, hầu như toàn bộ nỗ lực của tôi đều hướng đến việc cứu người. Ban đầu tôi không biết làm thế nào để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi biết rằng Sư phụ luôn ở bên tôi. Tôi biết rằng chỉ cần tôi có nguyện vọng cứu người, thì Sư phụ sẽ giúp tôi.

Tôi bắt đầu giảng chân tướng cho người dân ở trong thôn. Tôi thể ngộ rằng mọi người sống ở đây hẳn đều phải có tiền duyên với tôi. Tôi nhất định phải cứu họ, và tôi không được bỏ sót bất kỳ ai. Tôi giảng chân tướng hết hộ này đến hộ khác, và đôi khi tôi giảng chân tướng cho những người mà tôi tình cờ gặp ở trên đường.

Vài năm trước, cháu gái út của tôi đã ly hôn, [khi tôi và cháu gái tôi gặp chồng cũ của nó], cậu ấy đã không tiếp chuyện tôi. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng cậu ấy cũng là thân nhân của Sư phụ, nên tôi không được bỏ qua cậu ấy. Tôi nhất định cũng phải cứu cậu ấy. Tôi đi đến nhà cậu ấy và người vợ mới của cậu ấy cũng ở đó. Tôi nói chuyện với cô ấy một cách tế nhị và khuyên cô ấy hãy mau thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tôi giải thích rằng [chỉ có] cắt đứt sợi dây liên hệ của một người với ĐCSTQ thì người đó mới có thể đảm bảo bình an, người ấy mới có thể được cứu sống khi đại nạn xảy đến. Cô ấy đã nói rằng cô là một đội viên khi còn nhỏ, và đồng ý thoái khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong. Đến lần sau khi tôi gặp cháu rể cũ trên đường, tôi cũng đã trò chuyện với cậu ấy.

Trong quá trình giảng chân tướng, người ta thường không ngay lập tức đồng ý thoái đảng. Nhưng tôi không từ bỏ, mà tôi đã cố gắng thử nhiều cách khác nhau để giúp họ minh bạch chân tướng để được đắc cứu. Có một gia đình đã không đồng ý thoái. Tôi đã làm giúp họ việc nhà và làm ruộng cho họ vào buổi chiều. Trong khi tôi làm việc, tôi liên tục giải thích cho họ [lý do] vì sao việc họ thoái ĐCSTQ lại cấp bách đến thế. Sau khi tôi giảng chân tướng toàn diện cho họ, cặp vợ chồng này đã rất cảm động, và họ đã chủ động yêu cầu tôi giúp họ thoái Đội Thiếu niên Tiền phong. Sự thay đổi của họ đã khiến tôi rất vui.

Sau khi tôi giảng chân tướng cho mọi người trong thôn, chỉ còn ba người chưa thoái ĐCSTQ. Một người là đảng viên, một người là sinh viên đang học đại học ở một thành phố khác, và một người đang ở trong quân ngũ. Trước khi nhập ngũ, người quân nhân này gia nhập Đoàn Thanh niên, và kết nạp đảng trong khi đi bộ đội. Tôi không muốn bỏ rơi họ và tôi vẫn đang tìm kiếm cơ hội để giảng chân tướng cho họ.

Một hôm, tôi nghe nói người lính này đã trở về thăm nhà, ngay lập tức tôi đi đến nhà cậu ấy. Sau khi chúng tôi nói vài ba câu chuyện ngắn gọn, tôi nói: “Hôm nay tôi đến đây để nói với cháu một điều rất quan trọng. Cháu đã nghe nói về việc ‘tam thoái bảo bình an’ chưa? Đã có hơn 100 triệu người tuyên bố thoái ĐCSTQ. Khi cháu vào đảng và đoàn, cháu đã phát lời thề độc sẽ giao cấp sinh mệnh của mình cho tà đảng. Ở không gian khác một dấu [ác thú] đã đóng vào linh hồn cháu. Nhiều năm qua, ĐCSTQ đã làm bao nhiêu điều tồi tệ. Hàng triệu người dân Trung Quốc đã bị ĐCSTQ tàn sát, và giờ đây mọi sự tham ô hủ hoại [của nó] đã bị phơi bày. Trời sẽ sớm diệt Trung Cộng. Nếu bây giờ cháu thoái xuất, con dấu trên linh hồn cháu sẽ được xóa sạch và cháu sẽ được đắc cứu.”

Tôi cũng giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho cậu ấy, và giảng chân tướng về vụ “Tự thiêu giả mạo ở Quảng trường Thiên An Môn”. Cậu ấy đã lắng nghe tôi nói và đồng ý thoái đảng. Tôi chân thành chúc cậu ấy hạnh phúc và cậu ấy đã cảm ơn tôi.

Không hề mệt mỏi khi cứu người

Tôi đã sống một mình kể từ khi chồng tôi qua đời vài năm trước. Các con tôi đều đã kết hôn và sống với gia đình riêng của chúng. Cuộc sống của tôi rất đơn giản. Một ngày tôi chỉ nấu một bữa cơm. Việc này [giúp tôi] tận dụng được thời gian tập trung làm ba việc.

Tôi không biết đi xe đạp, nên mỗi khi ra ngoài giảng chân tướng tôi thường đi bộ. Thời gian đầu, đi bộ lâu khiến chân tôi bị phồng lên rỉ máu, và đôi chân của tôi cảm giác rất đau nhức và ê ẩm, nhưng tôi lại không hề cảm thấy đau đớn hay mệt mỏi. Tôi nhìn vào danh sách những người đã thoái đảng đang tăng lên, [vì mỗi cá nhân đại biểu cho một thiên thể cự đại], nên tôi hiểu rằng vô số sinh mệnh đã được đắc cứu, do đó tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Tôi cũng cảm kích sâu sắc trước sự từ bi vô lượng của Sư phụ, và tôi biết rằng tôi sẽ không thể làm được bất cứ điều gì nếu không có sự giúp đỡ của Sư phụ.

Khi tôi đi giảng chân tướng ở những địa phương xa, tôi thường đi xe buýt, vì nếu đi bộ sẽ rất lãng phí thời gian. Thu nhập của tôi không đáng mấy, chỉ có 60 nhân dân tệ mỗi tháng. Phần lớn số tiền này tôi dùng để mua vé xe buýt để đi giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi nghĩ rằng tiêu tiền như vậy là đáng giá nhất.

Chỉ có từ bi mới có thể cứu người

Những năm qua, khi đưa chân tướng đến với mọi người, tôi thể hội sâu sắc rằng chỉ với tâm từ bi, chúng ta mới có thể chân chính cứu người.

Một lần, tôi đi đến một khu chợ ở xa để giảng chân tướng, và tôi đã gặp một người đàn ông tầm 40 tuổi. Tôi đã mỉm cười và hỏi ông ấy là người ở thôn nào. Ông ấy trả lời và hỏi tôi rằng có vấn đề gì. Tôi hỏi ông ấy có từng gia nhập Đoàn Thanh niên hay Đội Thiếu niên Tiền phòng khi còn trẻ hay không. Ông ấy trả lời là có. Tôi đã nói với ông ấy rằng khi ông ấy tuyên thệ dưới cờ máu giao cấp sinh mệnh của ông ấy cho tà đảng, thì ông ấy đã bị đóng một cái dấu [trên đầu]. Người đàn ông này đã rất bực mình và nói rằng cái dấu trước trán ông ấy là do chiếc mũ mà ông ấy đang đội ép vào, chứ không phải là dấu của tà đảng.

Tôi biết là ông ấy đã hiểu lầm ý của tôi và tôi đã mỉm cười giải thích cho ông ấy. Tôi nói: “Tôi không nói về cái dấu ở trên trán của anh, mà tôi nói về [cái dấu] ở trên linh hồn của anh. Con người chúng ta không thể nhìn thấy nó nhưng Thần thì có thể nhìn thấy. Tôi có thể giúp anh thoát khỏi nó mà bạn không mất đến một xu. Làm như vậy thì khi Trời diệt Trung Cộng, anh sẽ được bình an.“ Ông ấy rất vui mừng nói với tôi tên thật của ông ấy và tôi đã giúp ông ấy thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Khi ông ấy cảm ơn tôi, tôi nói với ông ấy rằng [không cần cảm ơn tôi], mà nên cảm ơn Sư phụ tôi.

Một ngày nọ, trong khi tôi đang ở một cửa hiệu của một đồng tu, tôi đã giảng chân tướng về cuộc bức hại và giúp được vài người thoái các tổ chức liên đới của ĐCSTQ. Khi một người đàn ông bước vào, tôi đã hỏi ông ấy rằng ông ấy có từng gia nhập Đoàn Thanh niên, Đội thiếu niên Tiền phong hay ĐCSTQ không. Ông ấy nhìn tôi và rút điện thoại ra, đe dọa sẽ báo tôi với cảnh sát và họ sẽ bắt tôi.

Đồng tu kia đã lo lắng và nói: “Xin đừng làm thế, bà ấy chỉ muốn điều tốt cho ông.” Tôi rất bình tĩnh, và từ bi nói với ông ấy: “Tôi không cần tiền hay cần [bất kỳ] thứ gì khác của ông; điều duy nhất mà tôi muốn là cứu mạng ông. Tôi không ép buộc ông làm bất cứ điều gì, nó hoàn toàn là tự nguyện. Tại sao ông lại muốn tôi bị bắt?”

Ông ấy từ từ cất điện thoại vào túi. Tôi thấy dường như ông ấy còn đôi chút bối rối nên tôi tiếp túc hỏi: “Ông có từng gia nhập các tổ chức đó không?” Ông ấy nói rằng ông ấy đã gia nhập Đội Thiếu niên Tiền phong và đề nghị tôi giúp ông ấy thoái. Tôi thực sự mừng cho ông ấy.

Tôi luôn nhắc nhở bản thân rằng bất kể chúng sinh có biểu hiện thế nào, tôi nhất định vẫn luôn từ bi cứu họ. Nếu chúng ta không từ bi, thì không những chúng ta không cứu được người, mà thay vào đó [có khả năng] chúng ta lại hủy họ. Tôi sẽ chú trọng hơn nữa đến tu luyện bản thân vì tôi nhận ra rằng trạng thái tu luyện của chúng ta sẽ có tác động trực tiếp đến hiệu quả của việc cứu người.

Vui mừng vì chúng sinh thức tỉnh

Một hôm, khi tôi đang giảng chân tướng ở trong một khu chợ, một người đàn ông đã hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” ngay khi ông ấy nhìn thấy tôi. Tôi đã rất cảm động. Tôi nói với ông ấy: “Ông quả thực đã minh bạch chân tướng và các vị Thần sẽ ban cho ông hạnh phúc và bình an. Đào của ông sẽ bán chạy nhất trong khu chợ này.” Cả ông ấy và vợ đều rất vui mừng.

Một lần khác tôi gặp một người phụ nữ lớn tuổi ở tại khu chợ đó. Khi tôi hỏi bà rằng liệu bà có từng gia nhập Đoàn Thanh niên hay Đội Thiếu niên Tiền phong không, bà ấy đã hỏi tôi: “Bà là học viên Pháp Luân Công phải không? Tôi tin Pháp Luân Đại Pháp là tốt.” Bà ấy nói với tôi rằng chồng của bà ấy đã từng bị ốm, và nôn ra rất nhiều máu. Bà ấy đã hỏi một học viên xin giúp đỡ, và học viên đó đã nói với chồng bà ấy hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Chồng bà ấy đã nhanh chóng hồi phục. Người phụ nữ lớn tuổi này đã hợp thập với tôi và nói cảm ơn tôi. Tôi nói với bà ấy không cần cảm ơn tôi, hãy cảm ơn Sư phụ tôi. Hiện tại, mỗi lần chúng tôi gặp nhau, chúng tôi đều bắt tay nhau như bạn bè lâu năm.

Một lần khác, khi tôi đang trên đường trở về nhà sau khi giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã gặp sáu sinh viên. Đầu tiên tôi phát chính niệm để thanh trừ hết thảy các nhân tố tà ác phía sau họ, và cầu xin Sư phụ giúp đỡ tôi cứu họ. Sau đó tôi bắt chuyện với họ và hỏi: “Các cháu có biết rằng thoái các tổ chức liên đới của đảng sẽ được bảo đảm bình an không?” Hai người trong số họ nói rằng những người khác đã giúp họ thoái rồi. Bốn người còn lại đã đồng ý thoái đoàn và đội. Họ cẩn thận viết tên của mình vào một mẩu giấy để thoái. Tôi nói với họ hãy nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”, và tất cả họ đều đồng ý.

Tôi biết rằng Sư phụ đã làm mọi thứ cho tôi, và tất cả những gì tôi cần làm chỉ là nguyện vọng cứu người.

Nhận ra thiếu sót của mình từ đồng tu

Năm ngoái, tôi cùng với một đồng tu lớn tuổi thường xuyên đi giảng chân tướng ở các khu chợ xa. Một buổi sáng sau khi kết thúc phát chính niệm lúc 6 giờ, tôi đi đến trạm xe buýt. Khi đồng tu của tôi đạp xe đến, tôi hỏi bà ấy rằng bà ấy đã biết tin rằng có hơn 700 học viên đã bị bắt giữ hồi tháng 06 chưa. Bà ấy nói bà ấy vẫn chưa biết gì hết. Và tôi nói rằng chúng tôi cần phải chú ý an toàn. Bà ấy nói Sư phụ luôn đang bảo vệ chúng tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy bất an. Khi xe buýt đến, bà ấy đã đạp xe rời đi và chúng tôi gặp nhau tại điểm hẹn.

Sau đó, đồng tu này đã tiếp tục đi khắp nơi để cứu người, trong khi tôi [giảng chân tướng] ở gần nhà. Bởi vì [trước đây] tôi đã đến những khu chợ này nhiều lần, [nên tôi biết] số lượng người [được cứu] ở đó đang ít dần đi.

Tôi biết [trạng thái] của tôi không đúng đắn, nhưng tôi không thể vượt qua được tâm sợ hãi. Một đêm nọ tôi đã có một giấc mộng. Tôi mộng thấy Sư phụ đã đến nhà tôi ăn tối. Khi Sư phụ hỏi tôi: “Hôm nay con có ra ngoài không?” Tôi không biết trả lời [Ngài] thế nào và tôi thức giấc.

Tôi đã rất sốc khi tỉnh giấc, và tôi nhận ra rằng việc tôi tránh việc cứu người chỉ vì lý do cần chú ý đến an toàn là không đúng đắn. Tôi biết tôi đang cố gắng che đậy tâm sợ hãi và cầu an dật. May mà đồng tu của tôi đã không thụ nhận ảnh hưởng từ tôi, trong năm ngày qua đồng tu ấy đã cứu được hơn 100 người. Tôi đã rất hối lỗi và quyết định phải theo kịp đồng tu ra ngoài cứu nhiều người hơn.

Từ đồng tu mà tôi đã nhìn ra những thiếu sót của mình. Bà ấy kiên định tín Sư tín Pháp. Bà ấy chỉ nghĩ đến việc làm sao để nhanh chóng cứu được nhiều người hơn nữa. Tôi sẽ cố gắng hết sức để theo kịp [đồng tu] và cứu được nhiều người hơn.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Giao lưu tâm đắc thể hội của Đệ tử Đại Pháp Đại Lục lần thứ 11 trên Minh Huệ Net)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/11/明慧法会–慈悲才能救了人-299781.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/16/146889.html

Đăng ngày 10-12-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share