Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-11-2014] Kính chào Sư phụ! Xin chào tất cả đệ tử Đại Pháp!
Tôi rất may mắn khi được là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi đã trưởng thành qua 15 năm tu luyện.
Tôi thật biết ơn Sư phụ đã gánh chịu rất nhiều cho tôi trong 15 năm qua. Trong quá trình tôi cố gắng vượt qua những khảo nghiệm về tâm tính khi bản thân đang bị bức hại, Đại Pháp đã có thể giải quyết mọi vấn đề của tôi và thay đổi từng quan niệm người thường của tôi. Cứ như vậy tôi đã kiên định cho đến ngày hôm nay. Vì vậy, tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của tôi trong những năm này với các đồng tu và Sư phụ.
Có được sách
Vào ngày 18 tháng 04 năm 1998, tôi đến một điểm luyện công với mong muốn được chữa khỏi bệnh. Tôi mắc bệnh viêm cứng khớp vai vô phương cứu chữa đã 20 năm. Chỉ sau ba ngày luyện công, căn bệnh đó hoàn toàn biến mất. Trong cùng ngày hôm đó, người điều phối đã đưa cho tôi một cuốn sách có tên là Chuyển Pháp Luân.
Tôi bắt đầu đọc sách ngay sau khi làm việc, rồi dành cả kỳ nghỉ cuối tuần tiếp đó để đọc tiếp.
Sau khi đọc hết lượt đầu tiên, tôi trở nên hào hứng. Trước đây tôi không biết rằng bệnh tật và các nợ nghiệp của tôi liên quan đến những hành động của tôi trong các đời trước. Tôi thường nghĩ rằng mình hiểu các nguyên lý cơ bản.
Lớn lên tôi là đứa trẻ chăm chỉ, siêng học và thường giữ vị trí cán bộ ở trường. Thật tự nhiên, tôi trở thành một cô giáo sau khi trưởng thành. Chỉ vài năm sau khi bước vào ngành giáo dục, tôi trở thành người thành đạt hàng đầu trong số tất cả các giáo viên trong vùng – ban đầu tôi được xếp hạng giáo viên tiểu học cao cấp và rồi lên đến vị trí chủ nhiệm lớp xuất sắc cấp huyện, quận và thành phố.
Tôi nhận thức mình là người có năng lực và kiến thức, đòi hỏi bản thân làm việc chăm chỉ và duy trì các giá trị đạo đức cao.
Chuyển Pháp Luân đã mở ra cho tôi một thế giới, cho phép tôi kiểm nghiệm toàn diện nội tâm của mình. Tôi nhận ra rằng những nỗ lực của bản thân không phải vì sự nghiệp giáo dục trẻ thơ, mà vì danh tiếng cá nhân. Tôi muốn lên được vị trí cao trong thời gian sớm nhất có thể và nắm giữ vị trí cao hơn những người khác.
Tôi cũng nhanh chóng nhận ra là sự thiên vị của tôi dành cho mẹ chồng so với mẹ đẻ là vì sự ích kỷ. Tôi mua quần áo cho mẹ chồng không phải vì giữ đạo làm con mà là để gây ấn tượng với người khác.
Sau ba lần đọc Chuyển Pháp Luân, tôi nhận ra nhiều hành xử của mình không phù hợp với nguyên lý của Đại Pháp: Tôi tranh đấu ở nơi làm việc và không chấp nhận quan điểm của đồng nghiệp. Tôi khoe khoang khi các học sinh tặng quà. Tôi hiếu thắng khi ở nhà và không tôn trọng chồng. Tôi than phiền rằng mẹ chồng tôi không cho tôi đủ. Tôi tranh cãi với chồng và thường xuyên dọa ly dị. Tôi đánh bạc và chơi mạt chược sau giờ làm việc, tôi uống rượu trong các bữa tiệc, và thậm chí còn xem phim đen.
Hành xử của tôi hoàn toàn trái ngược với Chân – Thiện – Nhẫn.
Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:
“Chân – Thiện – Nhẫn là tiêu chuẩn duy nhất nhận định người tốt xấu.”
Những nguyên lý vũ trụ này đã mở mang tâm trí tôi, thay đổi nhận thức và tư duy logic của tôi.
Một lần tôi bị cảm lạnh nặng sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi bị sốt và đau họng đến nỗi không thể nói. Tuy nhiên, tôi không sợ. Thậm chí ý niệm về việc uống thuốc còn không xuất hiện trong đầu tôi. Dù rất không thoải mái, tôi rất vui vẻ. Tôi biết Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể mình.
Chồng tôi đã lo lắng và khuyên tôi đi bệnh viện. Tôi nói tôi ổn. Tôi có Sư phụ chăm sóc. Miễn là tôi thực tâm tin vào Đại Pháp, Sư phụ sẽ chăm sóc tôi. Bằng cách liên tục học Pháp và luyện công, chỉ trong hai ngày tôi đã bình phục. Tôi đã phấn chấn lên. Đây là lần đầu tiên bệnh tật của tôi được chữa khỏi mà không cần dùng thuốc hay tiêm. Tôi thầm nghĩ: “Điều này thật tuyệt vời!”
Trong thời gian đó, cả sáng và chiều, tôi đều đạp xe đến điểm luyện công địa phương. Tôi ngưỡng mộ các học viên tu lâu, những người có thể niệm Pháp và ngồi tĩnh công trong thế song bàn hơn một tiếng. Tôi thường nhìn vào ảnh Sư phụ và hỏi: “Tại sao con không đắc Pháp sớm hơn để con có thể ít tạo nghiệp hơn?”
Từ ngày tôi có được cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi học ít nhất một bài giảng một ngày (trừ những ngày tôi bị giam giữ bất hợp pháp). Khi gặp vấn đề, tôi đến một nơi mà tôi có thể nhớ lại các đoạn Pháp phù hợp. Cả thân lẫn tâm tôi thay đổi nhanh chóng. Bệnh tim, chứng đau nửa đầu và nhiều bệnh kinh niên khác của tôi biến mất. Điều ấn tượng là tâm trí tôi thoáng đãng và tràn đầy hy vọng.
Sau vài tháng, tôi giới thiệu Đại Pháp cho mẹ chồng tôi. Nhờ chứng kiến tất cả sự thay đổi tích cực ở tôi, bà cũng đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp.
Tuy nhiên, cao trào chưa dừng ở đó. Giữa mùa đông năm 1998, chồng tôi cũng bắt đầu tu luyện. Anh ấy nhanh chóng bỏ thuốc, rượu và cờ bạc. Ngay sau đó, con chúng tôi cũng theo chân chúng tôi.
Chúng tôi tạo nên một môi trường học Pháp nhóm ở nhà và dùng sân làm một điểm luyện công. Đại Pháp đã cải biến sâu sắc cuộc sống gia đình chúng tôi. Công việc và cuộc sống của tôi là để dành cho Đại Pháp, và đời sống của tôi trở nên có tổ chức. Tôi khám phá ra ý nghĩa của sinh mệnh, trách nhiệm và sứ mệnh của mình.
Cuộc đời tôi là để chứng thực Pháp
Sau khoảng một năm hạnh phúc nhất trong đời tôi, Giang Trạch Dân, Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, bắt đầu cuộc bức hại tàn bạo Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 07 năm 1999. Cũng như các học viên khác, tôi cảm thấy có trách nhiệm phải bước ra và chứng thực Pháp.
Trường học yêu cầu mọi người từ bỏ niềm tin vào Đại Pháp và viết cam kết về việc này tại mỗi cuộc họp. Tôi vẫn có thể nhớ rõ ràng rằng tôi đã niệm bài “Kiến Chân Tính” trong Tinh tấn yếu chỉ II mười lần mỗi ngày để giữ vững bản thân trên con đường tu luyện.
Hiệu trưởng không thể lay chuyển lòng tin kiên định của tôi vào Đại Pháp, bất kể ông cố gắng thế nào. Hết cách, ông bèn trừng phạt tôi bằng cách chuyển tôi tới một trường tiểu học ở xa với điều kiện tồi tệ để dạy dỗ một lớp gồm các học sinh hư.
Trước khi dạy buổi đầu tiên, tôi nghe nói rằng có sáu em học sinh thường không làm bài tập về nhà và phải hoàn thành bài tập của mình trong văn phòng giáo viên. Điều này không làm tôi lo lắng, vì tôi biết các đệ tử Đại Pháp có trí huệ để đảm bảo rằng các học sinh hoàn thành bài tập về nhà mà không cần dùng đến những hình phạt hà khắc.
Trong tuần đầu tiên ở trường, tôi bảo các học sinh của tôi chép lại từ vựng hai lần như là bài tập về nhà. Với trí huệ có được từ Đại Pháp, tôi dạy học với sự từ bi, để cho học sinh cảm thấy rằng tôi thực sự nghĩ cho các em.
Sau đó, điều kỳ diệu đã xảy ra: Bọn trẻ bắt đầu muốn làm bài tập về nhà và học bài trong lớp. Việc ẩu đả trước đây đã chấm dứt. Tôi nhận ra là mình phải là một người tốt dù ở đâu, luôn luôn ở trong Đại Pháp, và dùng hành động của mình để chứng thực Pháp.
Khi một số cánh cửa lớp học không đóng được, tôi mang gỗ từ nhà đến sửa chúng. Khi các học sinh mua sách và các dụng cụ cho kỳ thi, tôi không chấp nhận phần lợi nhuận dành cho mình. Trong các công tác ở trường, tôi dẫn đầu. Khi nhà trường đề bạt, tôi nhường cho các giáo viên trẻ hơn.
Một lần hiệu trưởng nói với tôi: “Nếu mọi người đều tu luyện Pháp Luân Công, ngôi trường này sẽ thành công mà không cần hiệu trưởng.”
Một giáo viên trẻ có lần nói với tôi: “Trước khi chị về trường này, tôi nghĩ chị thật ngốc. Sau khi làm việc với chị, tôi biết chị không như thế. Chị quả là một người tốt và đã khiến tôi hành động bớt ích kỷ.” Thực ra tôi không tốt như cô ấy nói và còn kém xa tiêu chuẩn của Đại Pháp.
Vào năm 2000, tôi bị giam giữ bất hợp pháp trong một trại cải tạo lao động trong hơn chín tháng vì đã tới Bắc Kinh để lên tiếng bảo vệ Đại Pháp. Sau khi trở về, tôi bị chuyển đến một ngôi trường khác. Tôi thường nhắc nhở bản thân rằng mục đích sinh mệnh của tôi là để chứng thực Pháp và rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp dù ở nơi đâu. Tôi chỉ có thể cứu người khi có được tinh thần đó.
Tôi bắt đầu thuyết phục mọi người thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Trong 27 học sinh mà tôi dạy, 25 em đã thoái. Trong 12 giáo viên ở trường tôi, 11 người đã thoái. Trong thời gian đó, tôi có một người bạn thân mà tôi nghĩ là sẽ nhiệt tình thoái ĐCSTQ nếu tôi nói với cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy đã từ chối sau nhiều lần nói chuyện. Tôi bắt đầu cảm thấy thất vọng.
Tuy nhiên, dừng lại một bước, tôi nghĩ về tương lai sinh mệnh của cô ấy và cảm thấy tiếc cho cô. Một buổi chiều, tôi quyết định viết tên cô ấy và câu “thoái Đoàn và Đội” lên một mảnh giấy và đưa cho cô ấy. Tôi nói: “Chị à, việc thoái này rất quan trọng cho sinh mệnh của mọi người đấy.”
Cô ấy rất vui và nói: “Ồ chỉ dễ vậy sao? Thế thì đừng lo. Chị sẽ thuyết phục gia đình chị cùng thoái. Chị sẽ mang cho em một danh sách.” Sau một tuần, cô ấy đã thuyết phục bảy thành viên gia đình thoái ĐCSTQ và cũng giới thiệu Chuyển Pháp Luân cho họ.
Tôi biết rằng Sư phụ đã làm mọi thứ. Sư phụ từ bi và rộng lượng không muốn bỏ lại dù chỉ một người có tiền duyên. Vì vậy, là đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp, tôi cũng không được bỏ sót bất kỳ người nào. Tôi sẽ giúp mọi người hiểu chân tướng cho dù phải nói với họ đến nghìn lần.
Một số người từ Phòng 610 cố gắng bắt tôi ở trường nhưng đã thất bại. Sau đó hiệu trưởng đã đưa tôi đến một thung lũng cách nhà tôi 15 dặm.
Vị hiệu trưởng đổ lỗi cho tôi: “Chị đã mang đến cho tôi nhiều rắc rối.” Tôi giải thích rằng lỗi không phải ở tôi mà là ở chế độ Cộng sản. Trong thời gian đó, tôi không biết là ban quản lý đã hạ lệnh theo dõi tôi khi đang giảng dạy và tước đi vị trí chủ nhiệm lớp của tôi.
Vào ngày thứ ba ở trường, tôi trở nên cực kỳ suy sụp. Thật khó để miêu tả cảm xúc đó.
Sau giờ lên lớp, tôi ra sân một mình. Những giọt nước mắt tuôn trên mặt tôi, và tim tôi đau nhói. Bỗng nhiên tôi nhớ đến Pháp của Sư phụ trong “Trừ ác”, Hồng Ngâm II:
“Xa hành thập vạn lý
Huy kiếm tiêu ác cấp
Thiên khuynh lập chưởng kình
Pháp chính khứ âm ly”
Tạm dịch
“Xe chạy trăm nghìn dặm
Múa kiếm nhanh trừ ác
Trời nghiêng lập chưởng nâng
Pháp chính trừ âm ám”
Tôi đã tìm ra chấp trước của mình. Tôi không vui khi bị mang tiếng xấu. Tôi chấp vào danh. Sư phụ đã gánh chịu phần lớn nghiệp lực cho chúng sinh và đệ tử của mình. Nếu đem so sánh, thì rắc rối của tôi chẳng đáng kể gì.
Sau khi tôi buông bỏ chấp trước, hoàn cảnh đã thay đổi hoàn toàn. Không còn ai theo dõi tôi vào ngày thứ tư. Vào ngày thứ chín, chủ nhiệm lớp Một bị ốm. Hiệu trưởng và ba giáo viên khác đưa cô ấy đến bệnh viện trong khi tôi tiếp quản việc dạy lớp cô ấy. Hiệu trưởng đã rất cảm động.
Tuy nhiên, các bậc phụ huynh không công nhận nỗ lực của tôi. Tôi nhận được những phản hồi như “Con tôi không học gì” và “Tại sao cô cho phép con tôi viết nguệch ngoạc trong tất cả các vở bài tập của chúng?” Một số vị phụ huynh thậm chí còn làm om sòm trong lớp, đe dọa chuyển tôi đến một ngôi trường khác.
Tôi bình tĩnh đáp lại: “Hãy cho tôi hai tháng. Các vị đã trả 1000 Tệ để cho con cái theo học trường này. Sau hai tháng nếu các vị vẫn chưa hài lòng, chính tôi sẽ tìm một ngôi trường tốt hơn cho con các vị.”
Cuối cùng, các bậc phụ huynh đều hài lòng. Thậm chí hiệu trưởng cũng vui lòng. Tôi biết rằng tôi sẽ không thể xử lý tình huống này tốt nếu không tu luyện Đại Pháp. Chính Đại Pháp đã dạy tôi đối xử từ bi với mọi người.
Trong kỳ thi cuối kỳ, một số lãnh đạo đến trường để thanh tra chúng tôi. Họ làm rất nghiêm ngặt. Tuy nhiên, sau khi thanh tra, lớp tôi xếp hạng nhất trong tám lớp. Tôi nghe được từ các giáo viên khác: “Hơn 10 năm nay, các lớp học của trường chúng ta chưa bao giờ lọt vào nhóm ba lớp xuất sắc nhất.” Cuối cùng, lớp của tôi có nhiều học sinh nhất.
Cha của một học sinh của tôi bị trượt ngã và bị thương nghiêm trọng. Gia đình em rất nghèo và bố em phải nuôi em một mình. Em gọi cho tôi để thông báo rằng em có ý định bỏ học. Sau khi đặt điện thoại xuống, tôi lái xe đến bệnh viện và đưa em về nhà mình. Mỗi ngày tôi đưa em đi học qua hai lần đổi xe buýt và mua bữa trưa cho em.
Việc này đã làm các bậc phụ huynh và giáo viên xúc động. Một giáo viên nói: “Những học viên Pháp Luân Công tồi tệ ở chỗ nào chứ? Xã hội này sẽ tốt hơn nhiều nếu mọi người đều theo tập môn đó!”
Chỉ có một giáo viên ở trường tôi là không làm “tam thoái.” Tôi thậm chí còn thuyết phục được bốn giáo viên dự giờ thoái Đảng. Tôi tận dụng cơ hội trong các cuộc thăm gia đình học sinh để giảng chân tướng và thuyết phục họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Tất cả lãnh đạo xã, chủ tịch Hội phụ nữ, kế toán viên, và nhân viên trong trường đều đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Khi học sinh của tôi lên lớp 5, một hôm, 20 người từ Phòng 610 đã đến bắt tôi. Tôi nói với các em: “Giáo viên của các em tu luyện Pháp Luân Công, vì vậy cô ấy là người tốt! Công an đang đến bắt cô! Họ là những người xấu!” Trưởng Phòng 610 bước vào lớp học và đe dọa: “Tôi sẽ khiến cô bị đuổi việc nếu cô không đi với tôi!”
Bọn trẻ vây quanh tôi, như một tấm khiên bảo vệ, và cùng hét lên: “Cô giáo của chúng cháu là một người tốt! Pháp Luân Đại Pháp xin hãy cứu cô giáo của chúng cháu!” Một số em còn gọi bố mẹ đến. Sau một tiếng bế tắc, công an đành rời đi.
Tuy nhiên, vì việc này, một lần nữa tôi lại bị chuyển đến một trường khác, lần này việc thuyên chuyển còn khắc nghiệt hơn. Tâm trạng tôi không như trước đây, và tôi bình tĩnh đối diện tình huống mới này. Tôi biết rằng nhiệm vụ của tôi là giảng chân tướng dù tôi ở đâu.
Giờ đây tôi đã về hưu. Qua hơn một thập kỷ bức hại, tôi bị chuyển đến năm ngôi trường trong vùng và gặp rất nhiều người có tiền duyên. Toàn bộ trải nghiệm này giúp tôi trưởng thành và dạy tôi cách cứu độ chúng sinh tốt hơn.
Giờ đây khi nghĩ lại, những ký ức này giống như một câu chuyện xa xưa. Tạ ơn Sư phụ! Con sẽ tinh tấn hơn trong tương lai và làm ba việc tốt hơn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/16/明慧法会–我是来证实法的生命-299625.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/17/146909.html
Đăng ngày 06-12-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.