Bài chia sẻ của một học viên ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-9-2014] Tôi được chẩn đoán bị bệnh bạch cầu vào tháng 6 năm 1998. Sau khi tất cả các phương pháp chữa trị y tế đều thất bại, một chuyên gia y tế đã nói với tôi: “Tôi nghe nói rằng Pháp Luân Công có khả năng chữa bệnh rất cao. Cô nên thử nó xem.”

Tôi đã luyện các bài công pháp. Một tuần sau đó, tất cả các xét nghiệm máu của tôi đều cho kết quả bình thường. Các bác sĩ đều kinh ngạc. Họ kiểm tra máu của tôi một lần nữa và các kết quả là bình thường đối với lần thứ hai. Bác sỹ quyết định cho tôi về vào ngày hôm sau.

Ngộ tính không tốt, đắc Pháp khó khăn

Tuy nhiên, tôi không ngộ được rằng chính nhờ Pháp Luân Công mà tôi được khỏi bệnh nên không có ý định tu luyện Pháp Luân Công. Tôi chỉ vui sướng rằng cuối cùng thì tôi cũng được chữa khỏi bệnh và có thể sớm trở về nhà.

Cùng đêm hôm đó, bệnh của tôi đột nhiên trở nên nặng hơn. Xét nghiệm máu cho thấy rằng tôi đang trong tình trạng nguy kịch. Tôi vẫn không nhận ra vấn đề của mình.

Sau năm tháng chữa trị tại một bệnh viện khác, tình trạng của tôi trở nên xấu hơn. Các tĩnh mạch của tôi bị cứng lại, và họ không thể chọc kim tiêm vào. Tôi nôn ra các loại thuốc Trung Y. Tôi trở nên rất thiếu kiên nhẫn và thường xuyên nổi giận với các bác sĩ. Mặc dù tôi mới chỉ 30 tuổi, nhưng tôi cảm thấy rằng tôi sẽ chết sớm, và gia đình tôi bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho tôi.

Vào tháng 02 năm 1999, điểm luyện công được thành lập trong làng của tôi, và gia đình tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Họ quyết định đưa tôi về nhà và tập trung vào Pháp Luân Công. Tôi đến điểm luyện công hàng ngày. Sau khi luyện công và đọc các sách một thời gian, tôi dần dần hồi phục và lại khỏe mạnh trở lại.

Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào năm 1999, tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện đòi quyền được tu luyện Pháp Luân Công.

Lý trí và kiên định

Trước khi tôi đi, chồng tôi nói: “Em không giống bất kỳ người nào khác. Cuộc sống của em là do Sư phụ ban cho. Em cần lý trí và kiên định. Anh nghe nói rằng ở Quảng trường Thiên An Môn rất nguy hiểm, chính phủ đã trang bị súng máy ở đó. Mặc dù vậy, em không có gì phải sợ hãi. Thậm chí nếu em chết đi chăng nữa, thì em cũng đã sống thêm được một năm rồi vì có thể em đã chết từ năm ngoái kia mà.”

Trong khi tôi bị giam giữ, các quan chức thị trấn đã hỏi chồng tôi: “Vì sao vợ anh tập Pháp Luân Công?” Anh ấy đáp: “Các ông muốn nghe sự thật hay nghe lời dối trá?” Họ trả lời: “Sự thật, tất nhiên rồi.” Sau đó anh ấy nói với họ về những gì đã xảy đến với tôi.

Anh ấy rất ủng hộ tôi. Khi tôi ra ngoài để phân phát các tài liệu giảng chân tướng Pháp Luân Công, anh ấy và con của chúng tôi giúp đỡ tôi. Bất cứ khi nào anh ấy đi, anh ấy đều nói với mọi người về việc tôi đã khỏe mạnh trở lại và vì sao tôi tu luyện Pháp Luân Công.

Có một lần anh ấy đến đồn cảnh sát và bắt đầu nói với mọi người Pháp Luân Công tốt như thế nào. Một cảnh sát bước vào và nói: “Làm sao anh lại dám nói về Pháp Luân Công ở đây?” Anh ấy đáp: “Vì sao tôi phải sợ chứ? Mọi điều tôi nói đều là sự thật. Anh muốn nghe những lời nói dối phải không?” Viên cảnh sát không đáp lại.

Tôi tu luyện Pháp Luân Công đã hơn mười năm qua và đã có rất nhiều trải nghiệm tuyệt vời. Tôi rất cảm kích khi được tu luyện Pháp Luân Công!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2014/9/3/296744.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/10/5/146240p.html

Đăng ngày 14-11-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share