Bài viết của một học viên từ Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-10-2014] “Có phải chị đã nói điều gì mà lẽ ra chị không nên nói?” Tôi hỏi một đồng tu khi cô ấy gọi điện thoại cho tôi trong khi đang ho. Cô ấy nói rằng đúng vậy. Tôi nhắc chị ấy phải nghiêm khắc với bản thân.
Tôi cảm thấy buồn vì đã có mâu thuẫn với chồng của mình. Tôi cảm thấy không muốn làm gì cả. Tôi nghĩ rằng đến nhà của chị ấy có thể là một ý tưởng tốt, và chúng tôi có thể cùng nhau dựng những áp phích về Pháp Luân Công và cuộc bức hại.
Tôi phàn nàn và nói cho chị ấy tại sao tôi đang cảm thấy chán nản. Tôi nói: “Xin hãy giúp tôi ngộ ra điều tôi đã làm sai và cách để tôi có thể đề cao bản thân. Chồng tôi đã không kiếm được thu nhập gì từ Tết, và anh không cố gắng tìm việc. Anh ấy kiêu ngạo và rỗng tuếch. Anh ấy rất khó tính về loại công việc mà anh sẽ nhận. Tôi lo lắng và muốn tìm một nhà tuyển dụng để giúp đỡ anh ấy nhưng anh ấy từ chối. Anh ấy không quan tâm gì đến tôi và tôi cảm giác rằng anh ấy không tôn trọng tôi. Tôi không thể trang trải các chi phí gia đình với thu nhập của mình.
Tôi tiếp tục: “Tôi đã hướng nội để thấy được những thiếu sót của mình. Việc anh ấy thiếu tích cực tìm việc làm có thể do thực tế rằng tôi đã không tinh tấn tu luyện. Tôi đã không nói cho mọi người về Pháp Luân Công và cuộc bức hại, và thức tỉnh họ. Tôi cần phải thay đổi điều này. Chúng ta hãy đi ra ngoài và treo áp phích để giúp mọi người biết được sự thật về cuộc bức hại!”
Chị ấy nói: “Đối với tôi, nó rất đơn giản. Xin đừng quá lo lắng. Nếu anh ấy từ chối kiếm việc làm, đó là vấn đề của anh ấy. Chị có bị chết đói không? Chỉ cần từ bỏ chấp trước của chị, có lẽ sau đó anh ấy sẽ tìm việc.”
Tôi nói: “Được rồi, tôi sẽ để anh ấy một mình. Tôi cảm thấy thanh thản hơn nhiều khi nói chuyện với chị. Tại sao chị lại ho trong khi chị nói chuyện một cách đúng đắn như vậy?”
Chị ấy nói: “Hôm qua chồng tôi và tôi cãi nhau về việc chuyển cái máy giặt vào phòng tắm. Sử dụng sẽ tiện lợi hơn, nhưng sẽ cần sửa chữa lại. Anh ấy không muốn hợp tác với tôi về việc đó. Khi tôi cố tự làm, thì anh ấy tìm đủ mọi loại lý do để ngăn tôi. Tôi đã đạt đến giới hạn của mình. Tôi không thể chịu đựng nữa!”
“Đối với tôi, nó cũng rất dễ.” Tôi nói. “Nếu anh chị sống trong một khách sạn hay nhà cho thuê, liệu anh chị có tranh luận việc vị trí của cái máy giặt có thuận tiện hay không, hay có xem xét việc sửa chữa để di chuyển nó hay không? Thật ra, chị vẫn còn chấp trước vào việc làm cho nhà của mình tiện nghi hơn và có một mức sống cao hơn.”
Chị ấy nói: “Tôi sai rồi. Nếu chị xem xét nó chiểu theo các nguyên tắc cuộc sống bình thường, cả hai chúng ta đều đúng, nhưng chúng ta là những học viên, vì vậy chúng ta cần từ bỏ những chấp trước. Chúng ta hãy đi treo áp phích nào!”
Chúng tôi rời đi trong trạng thái tinh thần tốt. Tôi nói đùa: “Chị không nên ho chứ nhỉ?” Chị ấy cười. Chúng tôi đi những hướng khác nhau và dự định gặp nhau ở trạm xe buýt kế tiếp.
Chồng tôi gọi điện trong khi tôi đợi cô ấy và nói rằng anh có hai lời mời làm việc. Đồng tu của tôi đến và nghe lỏm được cuộc nói chuyện của chúng tôi. Cô ấy kêu lên: “Thấy chưa, khi bạn từ bỏ những chấp trước của mình, mọi thứ chuyển sang hướng tốt hơn!” Đó là sự thật.
Tôi rất biết ơn những an bài của Sư phụ. Tôi cũng rất biết ơn đồng tu của tôi vì đã không vòng vo mà nói một cách thẳng thắn!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/10/14/同修互相拉对方一把-298931.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/10/29/146597.html
Đăng ngày 14-11-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.