Bài viết của một học viên tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 22-10-2014] Tôi hiếm khi dậy sớm luyện công vào lúc 3 giờ 50 phút sáng, đơn giản là vì tôi không thể dậy sớm được. Tôi đã cố gắng nhiều lần nhưng tôi vẫn không thể dậy được sớm hơn. Tháng Ba vừa qua, tôi đã bắt đầu dậy được sớm để luyện công nhờ sự giúp đỡ của Sư phụ. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm này của mình để khích lệ những ai gặp vấn đề về việc dậy sớm.

Sư phụ đã giảng:

“Bất kể thói quen được sự việc gì dưỡng thành đều là sự sinh thành của vật chất.” (Giảng Pháp tại Manhattan 2006)

Giờ đây, tôi đã có được thể ngộ sâu sắc về những lời giảng này của Sư phụ

Thói quen ngủ muộn của tôi là do phản ứng cả về thể chất lẫn tinh thần: Tôi cảm thấy mệt và muốn ngủ. Cảm giác này bắt nguồn từ việc tôi bị say xe khi còn trẻ. Lúc say xe tôi thường nôn rất nhiều trong suốt thời gian đi xe buýt, đặc biệt là với xe buýt đường dài.

Nó tồi tệ đến mức, vài ngày trước khi đi xe buýt đường dài, tôi đã cảm thấy bị say xe rồi, và tôi sẽ rất khó chịu đến tận sáng ngày hôm sau. Vào thời điểm đó, điều duy nhất mà có thể giúp được tôi đó là tránh dậy sớm. Dần dần, điều này đã trở thành một thói quen và tôi sẽ cảm thấy như bị say xe bất cứ khi nào tôi dậy sớm.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996, tôi đã khắc phục được thói quen xấu này. Hàng ngày, tôi đã có thể dậy được sớm để tham gia luyện công tập thể vào buổi sáng. Tuy nhiên, đôi khi thói quen xấu này của tôi còn ảnh hưởng đến tôi. Chẳng hạn, tôi vẫn phải giằng co khi thức dậy vào buổi sáng. Sau tháng 07 năm 1999, tôi đã bị mất môi trường luyện công tập thể và đã dừng việc dậy sớm lại.

Tôi đã bắt đầu ngủ muộn và dậy muộn, và tôi cảm thấy rất tồi tệ. Tôi biết điều này là sai. Sức khỏe của tôi cũng trở nên tồi tệ hơn. Ví dụ, tôi thường cảm thấy chóng mặt và mệt mỏi. Khi tôi luyện bài công pháp số hai, tay tôi cảm thấy có áp lực rất lớn và chân của tôi thì không thể đỡ nổi cơ thể của tôi trong thời gian lâu được. Tôi nhận ra rằng chấp trước vào ngủ này đã trở thành một nỗi thống khổ.

Hướng nội tìm tâm chấp trước

Vào tháng Ba năm nay, tôi đã quyết tâm phải triệt để thay đổi tình trạng này, trước tiên phải nhìn thấy rõ được quan niệm của mình. Tôi nghĩ, sợ khổ, tham ngủ, đó chẳng phải là tâm an dật sao? Tại sao tôi không thể thoát khỏi tâm an dật này? Sau đó, tôi đã nhớ ra được lý do tại sao tôi bắt đầu tu luyện. Tôi bắt đầu tu luyện vì tôi muốn thoát khỏi sự đau khổ trong thế giới này và tương lai thành Phật có thể hưởng phúc. Tôi chợt nhận ra rằng mình vẫn chưa buông bỏ được chấp trước cơ bản của mình. Tôi đã tự nhủ với chính mình rằng sự cam chịu và tinh tấn của mình chỉ là tạm thời; còn an dật và hưởng lạc mới là cơ bản và vĩnh hằng của sinh mệnh. Tôi đã có những nhận thức sai lầm. Tôi quyết định loại bỏ tâm lười biếng và tâm an dật của mình. Điều đầu tiên tôi cần làm là phải dậy sớm.

Ngày hôm sau, tôi đã thức dậy lúc 3 giờ 50 phút để luyện công. Tôi tự nhủ rằng dù có nôn mửa đi nữa thì tôi cũng sẽ không hạ tay của mình xuống trong lúc đang luyện công. Tôi đã chuẩn bị cho một trận đánh lớn. Tuy nhiên, cơn buồn nôn của tôi đã sớm chấm dứt. Tôi cảm thấy vật chất khiến tôi khó chịu đã rời khỏi cơ thể của tôi và ngay lập tức tôi cảm thấy thật thoải mái. Điều này chưa từng xảy ra với tôi trước đây! Tôi biết Sư phụ đã giúp tôi khi Ngài thấy được quyết tâm của tôi. Sau đó tôi không bao giờ còn thấy khó chịu nữa, nỗi thống khổ [dậy sớm] của tôi đã kết thúc. Một lần nữa tôi đã được trải nghiệm sự tuyệt vời của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như thế nào.

Sau đó, tôi ngộ ra rằng sự quyết tâm trong tu luyện và thay đổi quan niệm của chúng ta là rất quan trọng. Ban đầu, tôi đã cầu xin Sư phụ giúp tôi vượt qua điều này. Tôi đã đọc được một bài viết trên Minh Huệ về một học viên chia sẻ những kinh nghiệm tương tự. Sau đó tôi cũng đã gặp một vài đồng tu chia sẻ với tôi những kinh nghiệm của họ về việc dậy sớm. Tôi đã quyết tâm dậy sớm và tôi thấy được sự an bài của Sư phụ đối với mình là để giúp tôi thoát khỏi tâm chấp trước này. Tôi cũng cảm nhận được sự nghiêm túc phi thường của tu luyện.

Vào sáng hôm sau, khi thức dậy tôi thấy máu trong nước tiểu của tôi đã biến mất sau nhiều năm. Trong vòng hai tuần, tôi đã có thể cảm nhận được vật chất xấu trên lưng của tôi, điều khiến tôi luôn muốn ngủ đã biến mất và tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng. Sau một vài tháng, tôi cảm thấy “tâm thanh tự ngọc” (Đại Viên Mãn Pháp). Tôi không còn cảm thấy việc luyện công vào buổi sáng sớm là nỗi khổ nữa, mà lại thấy đây đích thị là cách hưởng thụ tuyệt vời.

Tôi đã buông bỏ được tâm lười biếng, tâm an dật cũng như tâm sắc dục. Tôi cảm giác được sự tự tại mỹ diệu khôn cùng.

Chúng ta nhất định sẽ có những bước đột phá, chỉ cần chúng ta kiên định tín niệm, và nó không hề khó như chúng ta tưởng tượng. Chỉ cần chúng ta chuyển biến quan niệm, ý chí kiên định, Sư phụ sẽ giúp chúng ta. Phần mà chúng ta còn phải làm thực sự là rất ít.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/10/12/298887.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/10/24/146525.html

Đăng ngày 11-11-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share