Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Mỹ.

[MINH HUỆ 05-08-2014]

Kính chào Sư phụ!

Chào các đồng tu!

Tôi đến từ Trung Quốc Đại lục. Vào tháng 05 năm 1996, khi tôi mới 3 tuổi, tôi bị chẩn đoán viêm não do vi rút. Tôi đã phải nhập viện nhưng không khá hơn. Một ngày, tôi ngủ thiếp đi trong khi nghe băng thâu âm các bài giảng của Sư phụ và khi tôi tỉnh dậy, bệnh tật của tôi biến mất, và tôi khỏe lại. Gia đình tôi và tôi bắt đầu tu luyện kể từ đó.

Sư phụ thấy được ước nguyện của tôi và an bài mọi thứ cho tôi

Tôi được nhận vào học ở một trường đại học của Mỹ vào năm 2011. Trước khi tôi ra nước ngoài, gia đình tôi thường nhắc nhở rằng khi ở đây, tôi nhớ liên lạc với các học viên địa phương, làm tốt ba việc, và bắt kịp với tiến trình Chính Pháp – mỗi khi tôi gọi điện về cho gia đình, mọi người luôn nhắc tôi học Pháp, luyện công, và tham gia các hoạt động giảng chân tướng để cứu chúng sinh. Tuy nhiên, tôi không quen với môi trường mới tại thời điểm đó, và tôi cũng có chấp trước sợ hãi mạnh mẽ. Bây giờ tôi nhận ra rằng đó là vì tôi không có đủ sự tín Sư tín Pháp.

Người bạn cùng phòng tôi cũng là sinh viên năm thứ nhất đến từ Trung Quốc. Tôi sợ rằng bạn cùng phòng có thể thấy tôi luyện công, do đó, tôi hiếm khi luyện công hay đọc Pháp, và hầu như không đọc các bài kinh văn mới của Sư phụ. Tôi chỉ nghe các bài giảng Pháp trên điện thoại của mình. Dần dần, tôi rời xa Pháp. Tôi cuối cùng đã tìm thấy một điểm luyện công ở địa phương trên mạng. Tôi tới đó nhiều lần, nhưng không bao giờ tìm thấy một học viên nào. Mặc dù tôi tìm thấy số điện thoại liên lạc của một học viên địa phương, tôi không bao giờ gọi. Tôi sợ rằng các cuộc gọi của mình có thể bị theo dõi giống như ở Trung Quốc.

Năm 2012, tôi chuyển tới một trường đại học khác ở Mỹ. Có lẽ vì tôi có mong muốn tham gia một nhóm luyện công địa phương, Sư phụ đã an bài để tôi nhập học ở một trường đại học mà tôi không cần phải đi xa, mà dễ dàng tìm thấy một điểm luyện công trong khuôn viên của trường. Mặc dù có một cơ hội tốt như vậy, tôi lại một lần nữa ngập ngừng. Trong tâm tôi đầy mâu thuẫn, và tôi sợ rằng gia đình tôi ở Trung Quốc sẽ bị bức hại nếu tôi tu luyện công khai ở Mỹ. Tuy nhiên, tôi cũng biết rằng, là một học viên Đại Pháp, sứ mệnh của tôi là cứu chúng sinh.

Vào cuối năm 2013, khi gia đình tôi nghe tin rằng tôi đã không trân quý thời gian mà Sư phụ đã kéo dài, không tận dụng thời gian để cứu chúng sinh ở đất nước tự do này, mọi người đã rất buồn. Nhờ sự khích lệ của gia đình, cuối cùng tôi đã có đủ can đảm để liên lạc với các học viên địa phương.

Loại bỏ chấp trước sợ hãi

Mặc dù tôi đã quyết định tu luyện công khai, tôi vẫn có tâm sợ hãi. Một ngày, tôi tìm thấy một đoạn quay video trên mạng. Đó là một đoạn phim tài liệu có tên là “Làn sóng điện vĩnh cửu”. Đoạn phim đã kể lại câu chuyện của một số học viên ở Trường Xuân đã xâm nhập vào mạng truyền hình cáp của thành phố để phát đi những chương trình giảng chân tướng vào năm 2002. Tám trong số các học viên tham gia vào hạng mục này đã chết do bị tra tấn.

Câu cuối cùng trong thước phim này đã gây ấn tượng mạnh trong tôi: “Ngày 05 tháng 03 năm 2012 là kỷ niệm 10 năm ngày thâm nhập vào mạng truyền hình ở Trường Xuân. Đối với những học viên đã tham gia vào sự kiện gây chấn động thế giới này, chúng tôi chỉ có một câu hỏi: Tại sao các bạn lại làm điều đó? Câu trả lời của họ có thể tóm gọn trong bốn chữ: Đó là vì bạn.”

Sau khi tôi xem câu chuyện về họ, tôi đã bị sốc bởi lòng vị tha của họ. Để cho người dân Trung Quốc biết sự thật, họ đã hy sinh mạng sống của mình! Thật là nhân từ biết bao. Họ thực sự rất tuyệt vời! Tôi đột nhiên nhận ra rằng khoảng cách giữa tầng thứ của họ và tôi là rất lớn, và tôi không thể cầm được nước mắt.

Tuy nhiên, Sư phụ đã dạy:

“Tôi không thích khi thấy chư vị tự trách, không có tác dụng gì. Tôi vẫn là nói câu ấy: trượt ngã rồi đừng nằm ở đó, mau đứng lên đi thôi!” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu năm 2003 (phần giảng Pháp).

Sau khi nhận ra rằng tôi có tâm sợ hãi mạnh mẽ và chấp trước an dật, tôi quyết định rằng, từ bây giờ, tôi sẽ tinh tấn hơn và bù đắp lại quãng thời gian mà tôi đã lãng phí. Do đó, tôi đã tham gia vào nhóm học Pháp địa phương vào các ngày thứ Tư và Chủ nhật. Tôi cũng bắt đầu luyện công, phát tờ rơi, và tham gia các hoạt động giảng chân tướng tại trường đại học của chúng tôi vào các ngày thứ Ba.

Có nhiều sinh viên quốc tế đến từ Trung Quốc ở trường của tôi, hầu hết họ đều ở đây để học đại học hoặc sau đại học, và hầu hết họ đều không biết sự thật về Đại Pháp. Tôi nhận ra rằng họ ở đây để được cứu, và rằng chúng tôi cần cứu họ.

Tôi cố gắng bắt đầu nói chuyện với các bạn cùng lớp và những người bạn của tôi. Lúc đầu, tôi rất căng thẳng khi nói chuyện với bạn mình. Tuy nhiên, khi tôi bắt đầu nói với một người bạn của tôi chân tướng về Đại Pháp, cô ấy trở nên rất phấn chấn. Cô ấy nói với tôi rằng cô biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Khi cô tới Hàn Quốc, một trong các học viên địa phương ở đó đã giảng chân tướng cho cô. Sau đó bạn tôi cũng giúp tôi giảng chân tướng cho những người bạn khác bên cạnh cô ấy. Họ hỏi tôi một số câu hỏi và sau khi tôi trả lời, họ đã ngạc nhiên và nói: “Hóa ra chuyện là như vậy”.

Một thời gian sau, khi tôi đang thu thập chữ ký thỉnh nguyện nhằm chấm dứt nạn mổ cướp nội tạng ở Trung Quốc, tôi gặp một sinh viên đại học. Đó là ngày đầu tiên tôi tham gia vào chương trình thu thập chữ ký thỉnh nguyện; tôi nói với anh ấy rằng mổ cướp nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công thực sự đang diễn ra ở Trung Quốc. Tôi đã rất xúc động và không cầm được nước mắt. Anh ấy đã bị sốc và không thể tin rằng những chuyện tà ác như vậy vẫn đang diễn ra ở Trung Quốc. Anh ấy liên tục nói: “Tôi sẽ ký tên.”

Thông qua hai sự kiện này, tôi nhận ra rằng Sư phụ đang khích lệ tôi cứu chúng sinh. Trên thực tế, chúng tôi chỉ tiến đến gặp mọi người và nói chuyện với họ, còn chính Sư phụ mới đang cứu người. Chúng tôi chỉ cần làm như Sư phụ yêu cầu và làm những gì chúng tôi nên làm.

Vào ngày 13 tháng 05, tôi đã tham gia Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở New York. Đó là lần đầu tiên tôi được gặp mặt Sư phụ. Tôi cảm thấy rất may mắn. Ở Trung Quốc Đại lục, có nhiều đồng tu chưa từng được gặp Sư phụ, nhưng tất cả họ đều rất tinh tấn. Do đó, không có lý do gì để tôi thiếu tinh tấn. Ở trước Sư phụ, tôi đã có một quyết định: “Trong môi trường hoàn toàn mới này, con sẽ làm tốt ba việc, cứu chúng sinh, trợ giúp Sư phụ cứu độ chúng sinh, và không để chúng sinh đã tin tưởng con phải thất vọng. Con nên nhớ lời thệ ước của mình và theo Sư phụ về nhà.”

Vào ngày 14 tháng 05, tôi đã tham gia diễu hành cùng tất cả các học viên khác tham dự Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm. Khi tôi đang bước đi trong đoàn diễu hành, tôi cảm thấy vô cùng tự hào. Tôi muốn cả thế giới biết rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Mọi người trên thế giới có lương tâm nên nhận ra bản chất tà độc của Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và giúp chúng tôi chấm dứt ngay lập tức cuộc bức hại này.

Tu luyện là nghiêm túc

Khi tôi tới Mỹ, tâm sợ hãi và tâm an dật của tôi cùng nhiều chấp trước khác đã khiến tôi rời xa khỏi Pháp. Tôi hiếm khi làm 3 việc. Mỗi lần tôi gặp khảo nghiệm hay cảm thấy ủy khuất, tôi không hướng nội hay nghĩ cho người khác trước. Thay vào đó, tôi luôn luôn cố gắng bao biện cho bản thân. Khi tôi bị mất đi một lợi ích vật chất nào, tôi trở nên thất vọng. Tôi hoàn toàn quên rằng: “cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được” (Bài giảng thứ Bảy, Chuyển Pháp Luân).

Tôi nhận ra rằng chúng ta đang tu luyện bản thân. Khi chúng ta thấy người khác làm gì đó sai, chúng ta cần lấy họ như là tấm gương để soi lại chính mình liệu chúng ta có mắc phải lỗi như họ không. Hơn nữa, chúng ta cần đặt câu hỏi tại sao chúng ta lại thấy những điều này. Có phải là vì có phương diện gì đó mà chúng ta cần tu luyện không?

Chấp trước lớn nhất của tôi là điểm số ở trường. Tôi thường nghĩ rằng miễn là tôi đạt điểm cao, tôi sẽ có thể tìm được một công việc tốt, và sống một cuộc sống tuyệt vời. Tuy nhiên, suy nghĩ đó đã khiến tôi hoàn toàn quên mất ước nguyện của tôi trước khi ra nước ngoài, và tôi thậm chí không nhận ra rằng đó là một chấp trước lớn. Gia đình tôi luôn nói với tôi rằng: “Học tốt sẽ kiếm được việc làm tốt”, đó là những gì ĐCSTQ dạy chúng tôi.

Sư phụ đã dạy chúng ta trong Chuyển Pháp Luân:

“Trong Phật giáo giảng ‘nghiệp lực luân báo’: họ chiểu theo nghiệp lực của chư vị mà an bài cho chư vị; bản sự của chư vị có lớn đến mấy, [nhưng] chư vị không có đức, thì có thể cả đời chư vị chẳng có gì. Chư vị thấy rằng vị kia làm gì cũng không nên, [nhưng] đức của vị ấy lớn, [thì] vị ấy làm đại quan, phát đại tài.”(Bài giảng thứ Bảy – Chuyển Pháp Luân).

Sư phụ cũng giảng:

Người ta thường cho rằng những điều mình truy cầu đều là tốt; kỳ thực tại cao tầng mà xét, thì đều là để thoả mãn chút đỉnh lợi ích vốn đã có được nơi người thường. Trong tôn giáo giảng: Chư vị có tiền nhiều đến mấy, làm quan to đến đâu cũng chỉ là mấy chục năm, khi sinh chẳng đem đến, khi tử chẳng mang theo. (Bài giảng thứ Tư)

Sư phụ đã nhiều lần nhắc đến trong các bài giảng của Ngài rằng tu luyện là vô cùng nghiêm túc; tuy nhiên, tôi đã không thực sự hiểu điều đó nghĩa là gì. Trong một bài kinh văn mới được xuất bản gần đây, “Giảng Pháp vào ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới”, Sư phụ đã nhấn mạnh việc này một lần nữa:

“Thời kỳ gian nan nhất chư vị đã vượt qua rồi, tôi bảo chư vị rằng những đệ tử Đại Pháp thời kỳ đầu, [những vị] đã từng kết duyên với tôi trong lịch sử, hoặc theo Sư phụ mà đến đây, mỗi từng người chư vị đều được tính, [nếu] muốn làm gì đó ở xã hội người thường, thì từng người chư vị đều là phú ông bạc tỷ, từng người chư vị đều là danh nhân trong xã hội này, từng người chư vị đều là người ở giai tầng rất cao. Đời này chư vị tới làm đệ tử Đại Pháp, đều đã vứt bỏ hết những thứ đó rồi. Chư vị nếu muốn phát tài, thì chư vị đã có thể phát tài từ lâu, không cần lại chỉ vì chút lợi nhỏ nhoi mà làm hỏng nguyện ước từ xa xưa của sinh mệnh chính mình.”

Đúng, chúng ta thật may mắn là học viên Đại Pháp. Để trở thành học viên, chúng ta đã khước từ mọi thứ này, vậy thì tại sao tôi lại có những chấp trước như vậy? Tôi nên quyết định làm những gì mà một đệ tử Đại Pháp cần làm, nghe theo Sư phụ, và đi trên con đường mà Sư phụ an bài cho tôi.

Khi tôi viết bài chia sẻ này, tôi đã phát hiện ra nhiều chấp trước mà tôi nghĩ rằng tôi đã hoàn toàn buông bỏ, nhưng thực tế là vẫn chưa làm được.  Sau khi thấy những chấp trước này, tôi đã quyết định buông bỏ chúng.

Tôi muốn cảm ơn Sư phụ đã cho tôi học Đại Pháp và trở thành một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Cảm ơn các đồng tu đã khích lệ tôi khi tôi ngần ngại, nhắc nhở và chia sẻ cùng tôi, và cảm ơn các đồng tu địa phương vì sự hỗ trợ và sự tin tưởng của họ đã giúp tôi rất nhiều khi tôi mới tham gia nhóm.

Sư phụ đã chịu đựng nhiều vì chúng ta, chúng ta chỉ có thể tinh tấn hơn, và không để Sư phụ thất vọng vì đã cứu độ chúng ta.

Xin vui lòng chỉ ra điều gì còn chưa phù hợp trong bài chia sẻ của tôi. Hợp thập.

(Bài chia sẻ tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Mỹ năm 2014).


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/8/8/2421.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/8/5/走出怕心-严肃对待修炼-295581.html

Đăng ngày 21-09-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share