Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-06-2013] Tôi đã rất may mắn được đắc Pháp vào năm 1996. Khi chúng tôi còn được tự do tập luyện công khai cùng các đồng tu khác ở Trung Quốc, tôi đã tu luyện rất tinh tấn.

Tuy nhiên mọi việc bắt đầu thay đổi vào ngày 20 tháng 07 năm 1999. Lo sợ trước sự phổ biến của Pháp Luân Công trên toàn quốc, chính quyền Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bắt đầu đàn áp và tiến hành việc tuyên truyền bôi nhọ chống lại Pháp Luân Công để biện hộ và duy trì cuộc đàn áp đó.

Sau khi cuộc đàn áp xảy ra, tôi mất liên lạc với các đồng tu khác và không còn sự lựa chọn nào khác là phải tu luyện đơn độc ở nhà. Tôi bắt đầu đi ra ngoài chứng thực Pháp, dán các tờ rơi và treo băng–rôn có nội dung giảng chân tướng về Pháp Luân Công trên đường phố. Dần dần, tôi chểnh mảng trong việc học Pháp, và cũng không đi ra ngoài chứng thực Pháp nữa. Cuối cùng, tôi đã ngừng học Pháp luyện công.

Sau đó chồng tôi và tôi mở một nhà hàng. Mỗi ngày tôi đều tiếp xúc với người đến từ đủ mọi tầng lớp xã hội và tôi đã trở thành một trong số họ – hoàn toàn mê mờ trong cõi người thường. Tôi và chồng thường xuyên cãi nhau cho tới khi chúng tôi li hôn và tôi chuyển tới thành phố khác sống.

Sư phụ đã không bỏ rơi tôi

Sau khi chuyển đến thành phố khác, tôi bắt đầu kinh doanh trong ngành thẩm mỹ, nhưng tôi vẫn có cảm giác có điều gì đó không ổn. Cuộc sống thật vô nghĩa khi không còn Đại Pháp. Nghĩ lại những việc tôi đã làm trước đây, tôi cảm thấy rất đáng sợ. Tôi muốn lại học Đại Pháp, nhưng tôi lo sợ Sư phụ sẽ không còn quản tôi nữa.

Một ngày nọ, Sư phụ đã điểm hoá cho tôi trong giấc mơ. Tôi thấy rất nhiều người đang chạy về phía trước, không biết có chuyện gì, nhưng tôi cũng chạy theo họ. Sau đó tôi nhìn thấy ở phía trước rất nhiều người rơi xuống một cái hố rất sâu. Tôi hoảng sợ và tỉnh dậy. Tôi ngộ ra Sư phụ đang điểm hóa cho tôi rằng nếu vẫn tiếp tục hành xử như người thường, tôi sẽ bị hủy hoại triệt để và không có ngày nào thoát ra được, cơ duyên thiên cổ sẽ mất đi. Nhưng như vậy cũng có nghĩa là Sư phụ vẫn đang quản tôi.

Với hi vọng mới, tôi lại bắt đầu học Pháp luyện công. Tuy nhiên vào lúc đó tôi không thể liên lạc được với đồng tu nào để chia sẻ thể ngộ và kinh nghiệm.

Năm 2004, tôi tái hôn với một chủ nhà máy nhỏ. Chồng tôi hứa sẽ giới thiệu tôi với một người hàng xóm đang tu luyện Pháp Luân Công. Năm 2011, chúng tôi gặp người hàng xóm kia đang đi xuống tầng. Chồng tôi giới thiệu tôi với anh ấy và nói rằng: ”Chào anh, cho phép tôi giới thiệu vợ tôi. Cô ấy cũng tu luyện Pháp Luân Công đấy.”

Cuối cùng, tôi cũng tìm thấy một đồng tu. Anh ấy mang đến cho tôi nhiều sách Đại Pháp cũng như những tài liệu giảng chân tướng. Anh cũng giới thiệu tôi với các học viên khác.

Tôi đã không còn đơn độc nữa.

Một học viên khác sau đó đã hỏi tôi có muốn tự sản xuất tài liệu giảng chân tướng tại nhà không. Tôi vui vẻ nhận lời.

Các học viên cho tôi mượn máy tính, máy in và máy ghi đĩa DVD. Sau khi được họ hướng dẫn cách sử dụng, tôi bắt đầu tự mình sản xuất tài liệu. Tôi cũng học cách gửi tin nhắn, gọi điện giảng chân tướng, khuyên mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới.

Tôi sử dụng phần lớn thu nhập của mình cho việc giải cứu những đồng tu bị giam giữ và sản xuất tài liệu giảng rõ sự thật. Tôi trả phí thuê luật sư, phí đi lại, cũng như các chi phí ăn ở của các đồng tu đang tìm cách giải cứu đồng tu khác. Tôi cũng mua văn phòng phẩm cho các đồng tu, sửa máy vi tính và máy in cho họ, lắp đặt chảo thu sóng Đài Truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV). [Ghi chú: NTDTV là kênh truyền hình mang đến những thông tin chân thực và không bị kiểm duyệt tại Trung Quốc, bao gồm các báo cáo không bị kiểm duyệt về Pháp Luân Công.] Tôi đã làm tất cả những gì có thể để cứu người dân Trung Quốc khỏi những lời vu khống dối trá mà chính quyền Trung Quốc đã thêu dệt nên nhằm tạo sự oán hận của người dân với Pháp Luân Công.

Có một vài công nhân tại nhà máy của chúng tôi và tôi nấu ăn cho họ hàng ngày. Tôi bật băng hình Sư phụ giảng Pháp, các chương trình của NTDTV, và đĩa biểu diễn Thần Vận cho họ xem khi họ có thời gian rảnh rỗi. Tôi cũng thuyết phục họ thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ mà họ từng gia nhập.

Có khoảng một chục học viên Pháp Luân Công mới và các học viên quay trở lại tu luyện ở khu vực chúng tôi. Tôi mang cho họ các cuốn sách Đại Pháp, máy nghe MP3, và cài những bài giảng của Sư phụ vào đó. Tôi cũng mua cho họ điện thoại di động có thể sử dụng để giảng chân tướng.

Năm 2012, sau khi nghe nói có một đồng tu bị bắt, tôi đã lái xe tới nhà cô ấy. Tôi đã tìm cách di chuyển máy in, máy tính, các vật dụng, và tài liệu giảng chân tướng trước khi cảnh sát tới. Cảnh sát không thể tìm thấy bất cứ bằng chứng nào để kết tội cô ấy.

[Ghi chú: Chính quyền và cảnh sát đã vi phạm Hiến pháp Trung Quốc khi bắt giữ một công dân Trung Quốc vì đức tin của cô vào Pháp Luân Công hay vì cô đã phân phát các tài liệu với cách nhìn về Pháp Luân Công khác với cách nhìn của đảng cầm quyền, và khi xâm phạm, lục soát gia cư bất hợp pháp. Chính quyền và cảnh sát đã vi phạm những điều sau đây của Hiến pháp Trung Quốc

Điều 35: Công dân nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa có quyền tự do ngôn luận, xuất bản, hội họp, lập hội, diễu hành, biểu tình.

Điều 36: Công dân nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa có quyền tự do tín ngưỡng tôn giáo.

Điều 37: Quyền tự do thân thể của công dân nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa là bất khả xâm phạm.

Điều 39: Nơi ở của công dân nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa là bất khả xâm phạm.

Điều 41. Công dân nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa có quyền được phê bình và kiến nghị đối với bất kỳ cơ quan nhà nước hoặc viên chức nhà nước nào.

Tất cả những vi phạm đã được ghi nhận về Hiến pháp Trung Quốc, pháp luật Trung Quốc, và luật pháp quốc tế trong việc chống lại người có tín ngưỡng vào Pháp Luân Công đều đã được ghi chép lại và sẽ được dùng để truy tố.]

Khảo nghiệm trong hôn nhân

Chồng tôi từng là một người rất liều lĩnh. Anh ấy hay to tiếng, rượu chè, cờ bạc và qua lại với gái mại dâm. Anh sẵn sàng làm những việc ngu ngốc vì bạn bè của mình với lý do tình nghĩa huynh đệ. Tính tình của anh rất nóng nảy, bảo thủ và không chịu nghe những ý kiến của người khác. Anh đã không chịu gặp mẹ mình suốt 20 năm nay vì bà ấy đã la mắng những tật xấu của anh. Anh cũng hiếm khi nói chuyện với anh chị của mình.

Trước khi làm đám cưới, anh đã hứa với tôi sẽ thay đổi và bắt đầu một cuộc sống mới. Tuy nhiên, chỉ sau một năm kết hôn, anh đã trở lại như ngày xưa. Anh thậm chí còn có những mối quan hệ bất chính với người phụ nữ khác và đôi khi không về nhà ngủ.

Tôi đã phải nhẫn chịu và thiện đãi anh ấy như trước đây tôi vẫn làm.

Một ngày nọ chúng tôi có khách ghé chơi. Khi chồng tôi nấu ăn dưới bếp thì điện thoại di động của anh ấy đổ chuông. Tôi liếc nhìn chiếc điện thoại thì thấy một tin nhắn. “Anh yêu, ngày mai anh có đến không?” Tôi gọi lại và nghe thấy giọng một người phụ nữ trả lời. Tôi gác máy ngay mà không nói gì. Tôi quyết định rằng mình sẽ nói chuyện với chồng sau khi khách về.

Sư phụ giảng:

“Pháp là từ bi [với] chúng sinh, nhưng đồng [thời] cũng uy nghiêm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu năm 2003)

Tôi nói với chồng mình: “Anh hãy xem tin nhắn ở điện thoại di động của anh đi.”

Anh đỏ mặt vì xấu hổ. Anh nói rằng người phụ nữ đó là em họ của bạn anh. Anh giải thích rằng cô ấy có tình cảm với anh nhưng anh không đáp lại. Tôi cười và nói với anh rằng: “Anh còn nhớ lời hứa với em không? Em sẽ li dị anh nếu anh không dừng mối quan hệ này. Em sẽ thu dọn hành lý và đi ngay lập tức.” Anh ấy hoảng sợ và nói: “Anh sẽ thay đổi. Anh hứa. Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu. Xin đừng bỏ anh.”

Tôi trả lời rằng tôi sẽ chỉ cho anh một cơ hội cuối cùng.

Đồng thời tôi cũng hướng nội. Ở nơi công tác, tôi có quen một vị cục trưởng. Ông ấy hay gọi điện cho tôi mặc dù biết tôi đã kết hôn. Ông ấy thường xuyên mời tôi đi ăn tối. Tôi luôn từ chối nhưng ông ấy vẫn tiếp tục gọi điện thoại cho tôi. Một ngày nọ tôi bỗng nhớ ra mình nên giảng chân tướng về sự tà ác của chính quyền ĐCSTQ và khuyên ông ấy nên thoái đảng. Ông ấy đã không còn gọi điện thoại nữa sau khi tôi nói với ông ấy về điều đó. Đây có lẽ là khảo nghiệm về tâm sắc dục mà tôi đã vượt qua.

Chồng tôi cũng thay đổi kể từ khi tôi vượt quan đó. Anh về nhà mỗi đêm và dành nhiều thời gian hơn ở bên cạnh tôi. Anh đã từ chối khi người phụ nữ đó gọi điện thoại rủ anh hẹn hò.

Sư phụ giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Chuyển Pháp Luân)

Những cải biến này đã không thể xảy ra nếu không có Sư phụ. Sư phụ đã không bỏ rơi tôi. Sư phụ đã kéo tôi ra khỏi trần tục và tẩy tịnh tâm hồn tôi. Tôi đã chứng kiến, thông qua cả chồng và bản thân mình, rằng hết thảy những gì bất chính đều có thể được Đại Pháp quy chính.

Mẹ tôi qua đời trước Tết Nguyên đán 2012 không lâu. Sau đám tang, con gái riêng với chồng cũ của tôi muốn đón Tết Nguyên đán cùng tôi vì lo lắng cho tôi, nhưng chồng tôi không thích điều này. Anh ấy bắt đầu nguyền rủa con bé khi nó đang ngủ trong phòng dành cho khách. Tôi chỉ nhìn anh ấy mà không nói gì. “Cô nhìn cái gì? Cô không thích tôi gọi tên con gái cô à?” Anh hét lên.

Tôi đã không đáp lại. Tôi nhớ từng lời của Sư phụ:

“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.” (Thế nào là Nhẫn? trong Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi đánh thức con bé và đưa nó trở về với bố nó vì nó sẽ cảm thấy không thoải mái ở đây. Tôi không cảm thấy giận chồng mình. Và tôi vẫn sửa soạn chuẩn bị đón Tết Nguyên đán.

Tết năm đó, mẹ chồng và chị chồng tôi cùng đón Tết với gia đình chúng tôi. Khi mẹ chồng tôi biết chuyện đã xảy ra, bà đã lấy một cây chổi và muốn đánh con trai mình nhưng tôi đã kip thời ngăn bà lại.

Bà đã khóc nức nở và trách mắng chồng tôi. “Con thật không hiểu chuyện! Thật may mắn vì vợ con chưa li dị con! Hãy thử tưởng tượng nó sẽ phải sống cả quãng đời còn lại với một người như con! Cô ấy quá tốt với chúng ta! Nếu mất cô ấy con sẽ không bao giờ tìm được ai tốt như vậy!” Tôi đã mất hai tiếng đồng hồ để an ủi mẹ chồng tôi.

Anh trai của chồng tôi đã ăn tối cùng gia đình chúng tôi vào ngày mùng hai Tết. Anh cũng la mắng chồng tôi khi biết về cách anh ấy đã đối xử với con gái tôi. Anh ấy khen ngợi tôi và nói: “Vợ em không bao giờ tranh cãi hay nói xấu ai cả. Em có làm được như vậy không? Cô ấy quá tốt đối với em, mẹ chúng ta, và thậm chí với cả nhà. Hãy thử nhớ lại mối quan hệ của chúng ta tồi tệ như thế nào trước khi em cưới cô ấy. Em không nhận ra sao?”

Đó là lần đầu tiên chồng tôi lắng nghe phê bình. Anh thừa nhận mình đã sai và hứa sẽ thay đổi.

Đại Pháp đã thay đổi chồng tôi

Chồng tôi và tôi gặp nhau sau khi tôi bắt đầu quay lại tu luyện Pháp Luân Công. Chúng tôi gặp nhau ở một cửa hàng thẩm mỹ vào năm 2004. Anh ấy nói trông tôi có vẻ là người rất tử tế. Lần đầu anh cầu hôn, tôi đã từ chối ngay lập tức.

Một hôm anh gọi tôi và nhờ giúp đỡ. Anh đã đánh nhau và bị thương ở bụng nên cần phẫu thuật ngay nhưng anh không có tiền và cũng không có bạn bè giúp đỡ. Là một học viên Pháp Luân Công, tôi không thể nhìn thấy chết mà không cứu, nên tôi đã chi trả cho cuộc phẫu thuật và các chi phí điều trị khác. Anh không có người thân nên tôi đã chăm sóc anh sau cuộc phẫu thuật. Anh lại ngỏ lời với tôi một lần nữa sau khi lành bệnh. Anh nói tôi là người duy nhất trên đời này có thể giúp anh thay đổi.

“Có lẽ đây là duyên phận,” tôi tự nhủ như vậy. Tôi đã đồng ý lấy anh ấy.

Sau khi kết hôn, tôi luôn quan tâm chăm sóc cho chồng, và thường xuyên nói với anh về Đại Pháp. Tôi nói anh nên thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó mà anh từng là thành viên. Anh ấy rất đồng ý rằng Đại Pháp là tốt. Anh tin tưởng tôi trong việc quản lý nhà máy. Tôi vừa làm cả hai việc là nội trợ và quản lý nhà máy vì anh tin tưởng tôi hoàn toàn. Tâm từ bi mà anh cảm nhận từ tôi đã từng bước khiến anh thay đổi. Tính tình của anh đã thay đổi đáng kể.

Gia đình của anh đã rất cảm động khi tôi chăm sóc bố chồng ngay cả trước khi chúng tôi kết hôn. Chồng tôi có hai người anh trai và một chị gái nhưng không một ai làm tròn bổn phận của mình. Bố chồng tôi đã cao tuổi và cần được giúp đỡ trong sinh hoạt cá nhân hàng ngày bao gồm ăn uống, vệ sinh, thay đồ, sửa soạn và đi lại. Tôi đã chăm sóc ông chu đáo cho đến khi ông qua đời

Trước khi chúng tôi kết hôn, chồng tôi ít khi nói chuyện với gia đình. Tôi cũng đã thay đổi điều đó. Sau khi kết hôn, tôi thường mời mẹ, anh trai và chị gái của anh ấy đến dự những ngày lễ lớn trong năm. Hiện giờ anh đã có mối quan hệ tốt với gia đình mình.

Anh ấy thường xuyên khen ngợi tôi trước mặt mọi người. “Vợ tôi tu luyện Pháp Luân Công. Cô ấy là người phụ nữ tốt nhất mà tôi từng gặp.”

Chị gái của anh kết hôn với một người làm ở Cục Công an. Một ngày anh ấy đến nhà chúng tôi ăn tối và thấy ảnh Sư phụ. Khi trở về, anh ấy đã cầm theo tấm ảnh. Khi thấy tấm ảnh bị mất, tôi đã hỏi anh ấy nhưng anh từ chối không trả nó cho tôi. Chồng tôi đã tới nói chuyện với anh ấy. “Ngay cả Phòng 610 cũng không can thiệp. Anh không có quyền lấy nó đi.” Chồng tôi đã lấy tấm ảnh về. Anh đã đặt tấm ảnh một cách trang trọng ở tầng hai.

Mùa thu năm 2012, khi đang nấu ăn ở nhà, chồng tôi gọi điện thoại báo rằng cảnh sát đã tìm ra tôi là người cất giữ tài liệu giảng chân tướng. Anh nhắc tôi phải giấu các tài liệu ngay. Ngày hôm sau cảnh sát ghé qua nhà máy của chúng tôi. Công nhân chạy tới và cảnh báo: “Chạy đi! Cảnh sát đang ở đây đó!” Ngay lập tức tôi bỏ đi. Cảnh sát đã lục soát cả nhà máy nhưng họ không thể tìm thấy nơi tôi cất giấu tài liệu. Sư phụ đã bảo hộ cho tôi.

Tôi đã không trở về nhà hai đêm sau đó. Tôi mơ thấy có những con quỷ điên cuồng vồ lấy tôi và cố gắng kéo tôi xuống với chúng. Tôi cố gắng với lấy quyển sách Chuyển Pháp Luân ở trên bàn và chúng ngay lập tức thả tôi ra. Khi tay tôi thả sách Chuyển Pháp Luân ra, những con quỷ lại bám theo tôi lần nữa. Tôi lại cầm sách Chuyển Pháp Luân lên và chúng lại thả tôi ra. Sau vài lần như vậy tôi ngộ ra rằng miễn là mình tu luyện Đại Pháp và có Sư phụ ở bên cạnh, những con quỷ sẽ sợ hãi không dám làm gì tôi. Điều đó giúp tôi ngộ ra rằng mình nên quay trở về nhà và tu luyện một cách đường đường chính chính. Không một ai có thể hại tôi khi tôi đang bước đi trên con đường do Sư phụ an bài với chính niệm, chính hành.

Sư phụ giảng:

Nễ hữu phạ, tha tựu trảo
Niệm nhất chính, ác tựu khỏa
Tu luyện nhân, trang trữ Pháp
Phát chính niệm, lạn quỷ tạc
Thần tại thế, chứng thực Pháp
(Phạ xá, Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:
Sợ chi
Các vị có sợ, nó sẽ bắt bớ.
Khi niệm được chính, tà ác sẽ gục.
Người tu luyện, chứa đựng Pháp.
Phát chính niệm, lạn quỷ sẽ nổ tung.
Thần đang tại thế gian, chứng thực Pháp.

Tôi đã trở về nhà và tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công, phát chính niệm và giảng thanh chân tướng. Từ đó tới nay tôi không gặp bất cứ nguy hiểm nào.

Liệu tôi có thể được như bây giờ mà không có sự bảo hộ của Sư phụ? Không thể, nếu không có Sư phụ, hẳn là tôi đã trở nên suy đồi trong thế giới trần tục. Con chân thành cảm tạ sự khổ độ của Sư phụ. Đại Pháp thật là tốt, có thể thay đổi một người xấu thành người tốt. Chỉ cần bạn thay đổi quan niệm của mình, Đại Pháp có thể mang đến cho bạn tương lai tốt đẹp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/20/这部大法多好啊-275595.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/28/140715.html

Đăng ngày 01-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share