Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-07-2014] Ngay từ khi tôi bắt đầu biết nhận thức, cha mẹ đã dạy tôi thế nào là “sắc sảo”. Tôi phải học mọi cách để có thể ở vị trí đứng đầu. Khi đang học năm thứ hai tại trường trung học cơ sở (tương đương lớp 7), tôi tình cờ được đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân; cuốn sách đã hoàn toàn thay đổi cuộc sống của tôi và tôi đã biết được thế nào là hạnh phúc, thứ mà trước đây tôi chưa bao giờ có.

Một học sinh mải chơi

Tôi thích chơi game. Tôi có thể dành tất cả tiền của mình vào việc chơi game. Tất nhiên, điều đó không giúp ích cho việc học tập của tôi ở trường. Tôi không thích việc học tập ở trường. Ngay sau khi đi học về, tôi sẽ lao ngay vào phòng chơi game.

Tôi trở nên nghiện chơi game đến mức tôi không thể sống nếu thiếu nó.

Cũng giống như các ông bố bà mẹ Trung Quốc khác, cha mẹ tôi muốn tôi nổi trội ở trường, vì vậy, để chỉnh đốn thói quen này của tôi, họ đã dùng cách duy nhất mà họ biết: Đuổi tôi ra khỏi nhà với một cây roi, la mắng chửi bới tôi cho đến khi tôi khóc, và thường bắt tôi quỳ trên lề đường cho tất cả hàng xóm nhìn thấy.

Do điểm kém, tôi có cảm giác tự ti khi đến trường. Tôi thường bị bắt nạt bởi một cậu bạn nghịch ngợm trong lớp. Tôi muốn đánh lại cậu ấy và giành chiến thắng nhưng tôi không thể. Nếu tôi không thể đánh bại cậu ấy với nắm đấm, tôi nghĩ tôi có thể dạy cho cậu ấy một bài học với một con dao. Suy nghĩ này của tôi thật nguy hiểm.

Khi đang nuôi dưỡng những suy nghĩ không lành mạnh này, tôi tình cờ tìm thấy cuốn Chuyển Pháp Luân được đặt gần nhà mình. Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp dạy các bài công pháp và tôi nghĩ rằng chúng có thể giúp tôi đánh bại những người bắt nạt mình.

Vì vậy, tôi đã học các động tác luyện công. Trong khu vực của chúng tôi có những người cao tuổi mà chúng tôi trân trọng gọi là “dì” và “chú bác”. Họ thường đi đến quảng trường để luyện công. Sau giờ học, tôi bắt đầu đi theo họ và luyện các bài công pháp cùng với họ.

Khi tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi phát hiện ra cuốn sách không dạy người ta cách tranh đấu mà dạy cách làm thế nào để không tranh đấu. Cuốn sách dạy làm thế nào để thực hành Nhẫn khi bị đánh hoặc xúc phạm. Các học viên được yêu cầu trở thành người tốt trong mọi tình huống. Khi người khác bắt nạt tôi, tôi không thể cư xử giống như họ. Cuốn sách dạy tôi phải tốt bụng, trung thực, không nói dối và trở thành một người chân chính.

Cải biến tính tình

Các cô dì chú bác nói với tôi rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không chỉ là tập các động tác. Tôi phải cải biến tính tình của mình và trở thành một thanh niên tốt. Tôi không biết nhiều về tu luyện tâm tính, nhưng tôi đã vui vẻ làm theo những gì họ nói.

Ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không còn muốn chơi các trò chơi. Khi tôi chơi, tôi thật sự không còn thích thú. Tôi muốn học tốt ở trường, vì vậy tôi đã dành thời gian rảnh rỗi của mình để học tập thay vì chơi game.

Trong vòng một năm, tôi đã trở thành một trong những học sinh đứng đầu của trường và được nhận vào trường trung học phổ thông tốt nhất trong quận tôi đang ở. Tôi đã đạt được 60 điểm, cao hơn điểm đầu vào. Hàng xóm của tôi không thể tin điều này. Họ biết tôi đã từng là người như thế nào và nghĩ rằng cha mẹ tôi đã hối lộ để tôi đạt được điều đó. Lý do thật sự là tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!

Tôi học Pháp và luyện các bài công pháp trong thời gian rảnh rỗi của mình. Tôi đã học được từ những cuốn sách của Pháp Luân Đại Pháp rằng tôi phải là một người tốt và biết quan tâm thay vì ích kỷ.

Học sinh tại trường tôi đã phải chịu rất nhiều áp lực để được nhận vào một trường đại học tốt. Cha mẹ họ dạy họ ganh đua với những người khác để có điểm số cao nhất. Vì vậy, mọi người thường không giúp đỡ lẫn nhau trong học tập.

Lúc đầu, tôi cũng có suy nghĩ tương tự, nhưng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra mình phải thay đổi. Khi tôi vượt qua suy nghĩ ích kỷ này, tôi đã cố gắng giúp đỡ người khác. Khi tôi học Pháp nhiều hơn và kiềm chế bản thân mình, tính ích kỷ của tôi ngày càng yếu hơn. Tôi không còn nghĩ rằng tôi sẽ gặp bất lợi nếu những người khác học được gì đó từ tôi.

Tôi giúp người khác mà không mong đợi họ giúp lại mình. Tôi được nhận vào trường đại học mà không gặp vấn đề gì. Ở trường đại học, tôi luôn tuân theo các yêu cầu trong những cuốn sách của Pháp Luân Đại Pháp, và tôi không ngừng cải biến. Tôi đã đối xử tốt với các bạn cùng lớp của mình. Mọi người đều nghĩ rằng tôi là một người tốt bụng và đáng tin cậy.

Tu luyện tại nơi làm việc

Sau khi tốt nghiệp, tôi dễ dàng tìm được việc làm trong một công ty xây dựng nhà lưu động lớn. Tôi đã đối xử tốt với những người đồng nghiệp của mình và trở thành một người đáng tin cậy. Kỹ năng thiết kế đồ họa của tôi cũng được mọi người biết đến.

Một ngày nọ, một cơn mưa lớn trút xuống công trường xây dựng của công ty tôi. Trận lụt đã phá hủy một nửa trong số những ngôi nhà lưu động. Công ty tôi chuẩn bị yêu cầu hãng bảo hiểm bồi thường.

Quản lý của tôi thu thập các hình ảnh thiệt hại. Sau đó, ông yêu cầu tôi chỉnh sửa các bức ảnh để các thiệt hại trông tồi tệ hơn thực tế. Tôi biết điều này là một lời nói dối, vì vậy tôi nói mình không thể làm điều này. Vì lý do này, tôi buộc phải rời khỏi công ty.

Khảo nghiệm

Tôi nhanh chóng tìm được một công việc khác, nhưng bị trượt ở đợt khám sức khỏe vì tôi bị tim đập nhanh, một dạng bệnh tim sung huyết. Bác sĩ đề nghị rằng tôi cần dùng một số thuốc trước khi kiểm tra lại.

Bạn bè và người thân của tôi đã cố gắng giúp đỡ tôi. Thậm chí, một số người còn cho tôi những loại thuốc cần thiết. Tôi không biết phải làm gì cả. Nếu tôi không uống thuốc, tôi có thể bị trượt trong đợt kiểm tra sức khỏe, và đây là một công ty rất tốt!

Nếu tôi để mất cơ hội này, tôi không biết khi nào mình mới có thể có một lời đề nghị tốt như vậy. Nhưng nếu tôi uống thuốc, chẳng phải tôi đang đi ngược lại những gì mà mình tin tưởng? Tôi suy nghĩ trong một thời gian và quyết định mình nên hành động theo bản ngã của mình và không uống thuốc. Chuyện gì đến sẽ đến. Tôi đã thất bại trong đợt khám sức khỏe.

Tôi nhận được một lời mời làm việc khác và những điều tương tự lại xảy ra. Hai cơ hội đã bị bỏ lỡ. Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục hành động như một người chân tu. Cuối cùng, tôi nhận được một công việc với mức lương cao hơn nhiều so với hai công việc trước đó.

Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã luôn trung thực trong lời nói và hành động của mình và biết cân nhắc tới người khác trước tiên. Tôi yêu cầu bản thân mình trở thành một người tốt hơn nữa.

Mọi người có thể hỏi tôi tại sao tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Từ 10 năm trước, kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi đã có được sức khỏe tốt và được khai mở trí huệ. Tôi có thể học hỏi nhanh hơn và làm công việc của mình tốt hơn. Tôi cũng hiểu ra nhiều nguyên lý nhân sinh quan trọng. Ở một tầng thứ thâm sâu hơn, Pháp Luân Đại Pháp chính là Phật Pháp đề cao cảnh giới của một người. Tôi đã thật sự hạnh phúc từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/7/17/由“尖”到“傻”-我更加幸福-294715.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/8/5/2393.html

Đăng ngày 13-09-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share