Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-06-2014] Tôi đang làm việc trên một con thuyền đánh cá lớn vào tháng 08 năm 2012. Khi đang kéo lưới thì đột nhiên tay tôi bị cuốn vào trục cuộn cáp và cả cơ thể tôi đã bị cuốn quay tròn ba lần trước khi một đồng nghiệp dừng trục cuộn lại. Điều này khiến tôi mất cảnh giác, tôi đã tập trung kéo tay của mình ra và không nghĩ tới việc gì khác.

Sau khi kéo được tay ra ngoài, toàn bộ bàn tay phải tôi đã rời ra khỏi cánh tay, chỉ còn dính một lớp da và một phần gân bị kéo dài từ năm đến sáu cm treo lơ lửng. Tôi chợt nhận thấy điều gì đã xảy ra và kêu lên: “Sư phụ, xin cứu con!”

Người chủ tàu đã bị sốc và hỏi tôi cần phải làm gì? Tôi đáp: “Nó sẽ ổn thôi, tôi đã có Sư phụ!” Các đồng nghiệp đã cuốn vải quanh bàn tay phải tôi, tôi dùng tay trái giữ lấy tay phải và ngồi xuống, xin Sư phụ cứu giúp. Tôi đã không cảm thấy đau lắm.

Con tàu đã đi được bốn mươi hải lý tính từ bờ biển và phải mất đến ba tiếng để tới được bệnh viện gần nhất. Khi bác sĩ nhìn thấy bàn tay tôi, ông đã nói rằng sẽ cố hết sức để khâu bàn tay tôi lại nhưng không đảm bảo nó sẽ phục hồi. Ông chủ của tôi hỏi bệnh viện tốt nhất ở đâu? Vị bác sĩ đã giới thiệu đến bệnh viện Quân đội 89 tại Duy Phường. Bác sĩ đã bọc bàn tay tôi bằng đá. Chúng tôi đã mất năm tiếng nữa để tới Duy Phường.

Ca phẫu thuật kéo dài chín tiếng rưỡi. Chúng tôi đã tốn quá nhiều thời gian để đến đó kèm theo đầy bùn và máu, nguy cơ bị nhiễm trùng là rất cao. Bác sĩ phẫu thuật cho biết: “Chúng tôi đã cố hết sức, còn lại là tùy vào ông Trời.”

Lời khuyên về ca phẫu thuật thứ hai

Các dây chằng ở mu bàn tay tôi đều bị đứt và bác sĩ phẫu thuật đã nói rằng bàn tay tôi chỉ có thể gập chứ không duỗi ra được sau khi hồi phục. Tôi cũng cần một ca phẫu thuật thứ hai để nối tất cả dây chằng và rất khó khôi phục các dây thần kinh trong bàn tay.

Trong thời gian nằm viện, bàn tay tôi hoàn toàn không thể cử động được. Khi cảm thấy khó chịu, tôi sẽ phát chính niệm và nói với bản thân: “Chỉ Sư phụ mới có quyền quyết định!”

Sư phụ cứu giúp

Một hôm, tôi đột nhiên nhìn thấy tất cả các loại lạn quỷ với nhiều hình dạng khác nhau ở trần nhà và xung quanh phòng suốt cả ngày. Chúng theo sau tôi một cách hăm dọa. Tôi đã biết rằng chúng đến để bức hại mình nên đã cầu xin Sư phụ và các chính Thần giúp tôi loại bỏ chúng. Tôi đã mất năm, sáu ngày để hoàn toàn tiêu diệt chúng. Các trường [không gian] bên trong và xung quanh bệnh viện đã sạch bóng tà ác. Cơn đau của tôi đã bớt đi và tôi có thể ăn mà không bị nôn ra.

Một ngày, tôi đột nhiên mất trí nhớ và không thể nhận ra các thành viên trong gia đình nhưng tôi vẫn nhớ mình là một người tu luyện. Tôi nhờ Sư phụ gia trì cho mình và đã khôi phục được trí nhớ. Dần dần tôi nhớ ra từng chút một những nơi đã đến và những gì đã làm. Tôi nhớ ra rằng mình đã trễ nải việc tu luyện trong một thời gian dài nhưng Sư phụ không bao giờ bỏ rơi tôi và vẫn tiếp tục cầm tay tôi tiến về phía trước.

Các đinh vít trong bàn tay biến mất

Ba tháng sau, tôi đã quyết định rời bệnh viện, vợ tôi đã yêu cầu bệnh viện tháo các đinh vít trong bàn tay phải tôi ra vì chúng tôi có thể phải tốn thêm 10.000 nhân dân tệ để tháo chúng ra trong tương lai. Yêu cầu này đã bị bệnh viện từ chối vì họ chỉ tháo các đinh vít ra sau một năm.

Chúng tôi đã chụp X-quang trước khi rời bệnh viện và nó cho thấy không còn chiếc đinh vít nào! Tôi đã hỏi các bác sĩ phẫu thuật rằng họ đã bỏ các đinh vít khi nào và tại sao lại không thông báo cho tôi điều đó? Các bác sĩ phẫu thuật nhìn vào ảnh chụp và đã bị sốc: “Không ai tháo đinh vít của anh, ai đã làm điều này cơ chứ?!” Tôi đột nhiên nhận ra rằng Sư phụ đã lấy đi các đinh vít! Vợ tôi bảo tôi: “Đừng nói cho ông chủ của anh, vì anh cần đòi ông ấy tiền cho ca phẫu thuật thứ hai.” Tôi đáp lại: “Các đinh vít đã được tháo ra, Sư phụ đã giúp anh, sao anh có thể vẫn đòi tiền ông chủ được? Sao lại có thể làm thế được?”

Không cần ca phẫu thuật lần hai

Sau khi về nhà, tôi bắt đầu chuyên cần học Pháp, luyện công và bàn tay tôi đã hồi phục từng ngày. Tôi cố hết sức để làm mọi thứ có thể. Một năm sau, tôi bắt đầu bẻ bắp ngô, lái xe và làm các việc nhà. Thậm chí tôi đã không cần phải làm ca phẫu thuật thứ hai để nối các gân lại, tôi cảm thấy các gân của tôi đã tự động được nối lại và có thể gập cũng như duỗi bàn tay phải của mình. Cảm giác ở bàn tay phải của tôi cũng đã phục hồi, điều này có nghĩa là hệ thống thần kinh đã hồi phục khá tốt. Tôi một lần nữa xác nhận sức mạnh siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp. Xin cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi bảo hộ và chăm sóc của Ngài.

Bộ phận pháp y của bệnh viện đã phân tích trường hợp của tôi để tính toán bồi thường và các chuyên gia chỉnh hình thốt lên: “Kiểu chấn thương của anh có thể hồi phục đến mức này trong vòng một năm – thật không thể tin được!”

Khi chúng tôi thảo luận về số tiền bồi thường, gia đình tôi đã yêu cầu tối thiểu 200.000 nhân dân tệ. Khi chúng tôi tham khảo ý kiến một luật sư, ông ấy đồng ý rằng nó tối thiểu phải tốn khoảng 150.000 nhân dân tệ.

Tôi không thích thực hiện điều này thông qua hệ thống pháp luật, do vậy tôi đã nhờ vị bí thư trong làng chúng tôi sắp xếp một giải pháp liên quan đến việc bồi thường.

Vị bí thư đã mời người chủ tàu đến và hỏi họ có thể trả bao nhiêu tiền. Họ bảo không biết. Do vậy vị bí thư đã hỏi tôi muốn bao nhiêu. Tôi nói rằng khoảng 120.000 nhân dân tệ. Vị bí thư nói: “Từng đó không nhiều, không thành vấn đề.” Ông đã quay lại chỗ người chủ tàu nhưng vợ người chủ tàu đã nói rằng họ không có nhiều tiền như vậy và muốn tôi giảm số tiền xuống.

Bàn tay hồi phục hoàn toàn

Tôi đã nghĩ: “Mình là một người tu luyện, tay của mình sẽ hồi phục, mình không nên để ý quá nhiều tới tiền bạc. Do vậy tôi nói 70.000 nhân dân tệ. Vị bí thư nói: “Chỉ ít thế thôi sao. Được rồi, tôi đảm bảo rằng họ sẽ đưa chúng ta tiền vào tối nay.” Tôi đã ngạc nhiên khi thấy vợ người chủ tàu đến thăm tôi tối hôm đó với một chẩn đoán y tế bị ung thư của người chị và bản thân cô thì đã từng bị đột quỵ. Do vậy tôi đã đồng ý giảm số tiền xuống 60.000. Họ đã có bảo hiểm và bảo hiểm sẽ trả 50.000 nhân dân tệ. Người chủ tàu chỉ phải trả 10.000 nhân dân tệ. Tôi đã sử dụng 10.000 nhân dân tệ đó để trả các khoản viện phí.

Khi tôi kể với các viên chức trong làng về việc đền bù, họ đã bị sốc và bình luận rằng: “Sao anh có thể làm như vậy với chính bản thân mình, vì điều này sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc sống của anh! Anh đã quá dễ dãi với người chủ tàu. Chúng tôi thực sự nhận ra học viên Đại Pháp các anh thật khác biệt và các tiêu chuẩn của anh thật sự cao. Một vấn đề nghiêm trọng như vậy, anh đã xử lý nó rất dễ dàng và đơn giản.”

Người bí thư đã nói với vợ của người chủ tàu: “Hãy cảm ơn Sư phụ Lý Hồng Chí – người đã dạy một đệ tử xuất sắc như vậy, cô thực sự đã thoát khỏi vụ rắc rối quá dễ dàng vào thời điểm này. Tốt hơn cô nên cảm ơn Sư phụ Lý Hồng Chí!”

Tôi đã kể câu chuyện cá nhân của mình và về Đại Pháp với mọi người tôi gặp hàng ngày. Nhiều người nghe câu chuyện của tôi. Khi có một đám đông, những người khác sẽ tự động giữ gìn trật tự và im lặng lắng nghe. Sau đó, tuy họ không thể giúp nhưng cũng nói một lời khen: “Pháp Luân Đại Pháp thực sự tốt!” Vài người trong số họ muốn học Đại Pháp và một số thậm chí còn hỏi tôi các sách Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/6/29/断手再生-294064.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/16/2058.html

Đăng ngày 26-08-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share