Bài viết của một học viên ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-05-2014] Tháng trước, người anh rể 77 tuổi của chồng tôi đến thăm chúng tôi. Ông ấy da dẻ hồng hào, tinh thần hoạt bát, ai gặp cũng không thể tin được rằng sáu năm trước ông bị đột quỵ và luôn cần người chăm sóc bên cạnh.

Vừa gặp tôi, ông liền nói: “Cảm ơn cô đã hướng dẫn tôi niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’ Đa tạ Sư phụ đã cứu tôi!”

Tháng 4 năm 2008, chồng tôi nói với tôi rằng người anh rể của anh bị đau chân nghiêm trọng, đã nhập viện hơn 1 tháng nhưng không thấy khá hơn chút nào.

Tôi nói với chồng là tôi muốn đến thăm ông ấy. Chồng tôi không vui và nói: “Em giúp anh ấy bằng cách nào? Em chỉ muốn gặp để nói về Pháp Luân Công mà thôi. Anh sẽ không cho em số điện thoại và địa chỉ của anh ấy.” Lúc đó tôi nghĩ trong đầu: “Anh không thể cản em được đâu”.

Anh rể của chồng tôi sống ở thành phố Nghi Xương. Sáng hôm sau tôi rời khỏi nhà lúc 6 giờ 30 sáng để đến đó. Chưa đầy 30 phút sau khi tôi lên xe buýt, trời bỗng dưng tối sầm và một cơn bão kéo đến. Cơn bão kéo dài khoảng hơn hai tiếng. Khi xe buýt đến nơi thì bão cũng tắt và mặt trời lại ló dạng.

Nhân viên an ninh tốt bụng

Tôi chưa từng tới Nghi Xương, nên sau khi xuống xe tôi hơi mất phương hướng. Tôi không biết phải tìm ông ấy như thế nào trong khi không có số điện thoại và địa chỉ.

Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi bắt đầu đi và tìm thấy một khu chợ đông đúc. Có rất nhiều người ở đó. Tôi đi về phía một người phụ nữ khoảng 50 tuổi và bắt chuyện với bà ấy. Bà ấy nói với tôi bà là nhân viên an ninh và làm việc ở đây hơn 10 năm rồi.

Tôi nói: “Vậy thì chắc chị biết rõ những người sống ở đây nhỉ”. Bà trả lời: “Đúng vậy”.

“Vậy chị có biết một người phụ nữ khoảng 40 tuổi tên là Lý Bình không?” (Lý Bình là chị của chồng tôi)

Bà ấy nói: “Không, tôi không hề biết người nào có tên này, nhưng tôi biết một người phụ nữ đến từ Hán Xuyên tên là Tiểu Bình”.

“Ồ tuyệt quá! Tiểu Bình là tên của em gái của Lý Bình. Tôi có thể tìm được Lý Bình thông qua Tiểu Bình”

Người phụ nữ ấy rất tốt bụng. Bà ấy tìm số điện thoại của Tiểu Bình và cho biết cô ấy sống ở gần đây.

Người phụ nữ ấy liền gọi điện và Tiểu Bình nhanh chóng chạy đến. Cô rất ngạc nhiên khi gặp tôi và hỏi làm sao tôi tìm được cô. Tôi nói rằng tôi tìm thấy được cô là nhờ Sư phụ giúp đỡ. Sau khi nghe tôi kể lại, cô cho rằng điều này thật kỳ lạ.

Bệnh nhân đau đớn

Tôi đến bệnh viên cùng Tiểu Bình để thăm anh rể của chồng tôi. Vừa bước vào chúng tôi đã nghe tiếng ông ấy rên rỉ.

Lý Bình, chị của chồng tôi, đang xoa bóp chân cho ông ấy và trông chị rất mệt mỏi. Họ kể cho tôi nghe rằng chân của ông bắt đầu bị đau khoảng 6 tuần trước. Vài ngày sau ông đã nhập viện nhưng không thấy đỡ hơn.

Khoảng 10 ngày sau khi nhập viên, chân kia của ông ấy cũng bắt đầu đau và không thể cử động được. Ông không cử động được cả hai chân và đã bị liệt. Ông cũng không ăn không ngủ được vì đau. Ông đã sụt hơn 13kg. Ông nổi giận với bác sĩ vì thấy không hề khỏe hơn dù đã tiêu tốn hơn 10 nghìn tệ. Bác sĩ cũng tức giận và từ chối không chữa cho ông nữa, và nói ông hãy rời khỏi bệnh viện.

Ông không biết nên làm gì vì đây là bệnh viện tốt nhất trong thành phố rồi. Ngày hôm sau, con trai ông phải đưa ông về nhà vì bác sĩ đã từ chối điều trị cho ông.

Thay đổi thái độ đối với Đại Pháp

Tôi đưa cho ông ấy tài liệu giảng chân tướng và nói với ông rằng: “Chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu anh. Anh sẽ thấy khỏe hơn nếu anh luôn niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’”. Ông ấy không tin tôi. Ngày hôm sau, tôi báo với ông ấy là tôi phải về nhà. Ông nói: “Hãy ở lại và giúp anh”.

Tôi nói một cách rất nghiêm túc: “Anh vẫn không thấy khỏe hơn dù đã tiêu tốn rất nhiều tiền. Những gì em nói anh làm chỉ đơn giản là chuyển biến thái độ của anh đối với Đại Pháp. Tìm ra anh ở một thành phố lạ như thế này không hề dễ dàng đâu. Em sẽ không thể làm gì cả nếu anh không thay đổi thái độ của mình”.

Ông trả lời: “Anh sẽ nghe lời cô. Hãy ở lại đến khi nào anh thấy đỡ hơn”.

Tôi đã đồng ý. Rồi tôi phát chính niệm khoảng nửa tiếng đồng hồ. Buổi chiều chúng tôi nghe thấy anh ấy hỏi lớn tiếng: “Giầy của tôi đâu rồi?”

Tôi đến bên giường anh và nói với nụ cười tươi: “Anh đã không thể cử động hơn một tháng nay rồi. Giờ anh đã có thể cử động và đi lại được rồi sao?”

Anh ấy nói: “À đúng rồi! Anh đã khỏi rồi. Anh đã dùng bữa trưa rất ngon miệng rồi ngủ trưa. Giờ anh cảm thấy khát nước và muốn tự đi lấy nước nhưng lại không tìm thấy giầy. Anh đã khỏi rồi và không thấy đau gì cả. Đại Pháp kỳ diệu quá. Đa tạ Sư phụ đã cứu tôi!”

Kết thúc tốt đẹp

Tối hôm đó, ông ấy tự đi đến bàn ăn và dùng cơm tối với chúng tôi. Trông ông rất vui. Tôi cũng thấy rất vui mừng và ngày hôm sau tôi trở về nhà.

Sau khi về nhà, chồng tôi hỏi anh rể tôi thế nào rồi. Tôi kể rằng Sư phụ đã cứu anh ấy. Chồng tôi không tin. Anh gọi cho anh rể để hỏi và anh ấy trả lời rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo. Cơn đau đã tan biến chỉ trong vòng nửa ngày thôi em ạ.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/5/22/双腿瘫痪的病人为何半天能下地走路了–292333.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/6/1/1459.html

Đăng ngày 28-07-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share