[MINH HUỆ 17-04-2009]

Ông Wang Wei 46 tuổi làm việc tại Hãng Gas thành phố Qinhuangdao tại tỉnh Hà Bắc. Sau khi sự khủng bố Pháp Luân Công bắt đầu ngày 20 tháng bảy 1999, ông kiên định trong sự tập luyện và phơi bày sự khủng bố vô lý và tàn bạo. Đảng Cộng sản oán hận và tra tấn ông một cách dã man, khiến cho ông đau khổ vô hạn trong mười năm qua.

Wang Wei bắt đầu làm việc tại hãng ga thành phố Qinhuangdao từ khi nó được thành lập năm 1991. Ông làm việc siêng năng và đạt được nhiều giải thưởng cho sự chuyên cần và thành quả vượt bực của ông trong mười năm sau đó.

Ông Wang tiếp tục tập Pháp Luân Công sau khi có sự khủng bố. Ông bị bắt bất hợp pháp và bị giam từ tháng mười hai 1999, trong nhiều thành phố, kể cả Bắc Kinh, Qinhuangdao, Beidaihe, và Đường Sơn, và rên siết trong 28 tháng trong ngục tù và các trại lao động cưỡng bách. Trong thời gian đó, các viên chức đánh ông bằng cây gậy, đốt ông bằng thuốc lá, cột ông bằng giây thừng làm rách các gân của ông, cột ông vào cái “giường chết” trong 50 tiếng đồng hồ, cột ông vào một cái ghế sắt trong 80 tiếng đồng hồ, và buộc ông ngồi im trên một cái ghế cây nhỏ trong 1,800 giờ trong bốn tháng. Chúng cũng ép ăn ông bằng nước muối qua một cái ống xuyên qua mũi và bao tử, nhét một khăn dơ vào trong miệng ông, buộc ông đứng suốt nhiều ngày, và không cho ông ngủ.

Ông đang đi trên đường tại Beidaihe vào tháng bảy 2001 khi một xe vượt qua mặt ông. Năm viên chức mặc thường phục từ Phòng 610 phóng ra khỏi xe. Chúng tấn công ông tàn bạo. Chúng vặn hai tay ông ra sau lưng, đẩy ông vào trong xe chúng, và lái đến Sở cảnh sát Beidaihe đội cảnh sát hình sự. Một khi đến nơi, một người nằm dài trên một chiếc giường kêu cảnh sát đánh ông. Chúng kéo một cánh tay ông qua vai ông ra sau lưng, kéo cánh tay kia lên, và còng hai cườm tay ông với nhau vào giữa lưng ông, đồng thời đánh ông dã man. Sau khi cảnh sát mệt nhoài, chúng khóa ông vào một cái ghế sắt để ông không thể cử động và đặt ông vào một nhà kho tối đen. Hàng đoàn muỗi và bọ tấn công ông, nhưng ông không thể tự vệ.

Sau ba ngày bị sự tra tấn ghê gớm đó, cảnh sát mang ông Wang đến sở cảnh sát thành phố Qinhuangdao. Đội trưởng Tian Peichun cột ông bằng một sợi giây nylon mỏng đặc biệt. Chúng gọi nó là “sợi dây giết người”. Chúng đầu tiên nhúng sợi dây trong nước và sau đó cột hai cánh tay ông Wang ra sau lưng, cột chặt đến độ sợi dây cắt vào thịt ông [khi sợi dây khô đi, nó càng siết chặc hơn nữa]. Sau đó chúng kéo hai cánh tay ông lên cao cho đến khi đựng hai vai ông; dây chằng của ông bị rách, và hai cánh tay ông bị đứt nơi các khớp. Trong khi ông chịu đựng sự đau đớn không chịu nổi này, các viên chức đánh các nơi trên mình ông bằng gậy khiến nó bị vặn vẹo để gia tăng sự đau đớn. Ông Wang gần bất tỉnh.

Chúng mang ông đến trại lao động cưỡng bách Hehuakeng tại thành phố Đường Sơn vào tháng tư 2002 trong hai năm.

Ông ngay lập tức bị mang đến Nhóm kiểm soát chặc chẽ khi vừa đến. Các lính canh ra lệnh cho các tù nhân vi phạm các tù nhân và các học viên Pháp Luân Công. Chúng bắt ông Wang ngồi trên một ghế cây nhỏ, cứng, hẹp và không đều. Vì người ngồi lên có rất ít chỗ dựa, người ta bị đau vô cùng chỉ trong chưa đầy 30 phút. Như là ngồi trên kim. Sau khi ngồi trên đó trong nhiều ngày, ông Wang bị nhiều vết loét nghiêm trọng và các vết phồng rộp rách ra; mũ và máu chảy ra từ bàn tọa của ông và dính quần ông vào ghế. Ông ngồi mỗi ngày từ 6:00 giờ sáng đến 8:00 giờ tối chỉ trừ mười phút đễ ăn ba bữa ăn và hai lần đi nhà cầu ngắn.

Các lính canh cho các tù nhân ba phút để đi nhà cầu mỗi lần; ai mà đi quá thời gian đó sẽ bị đánh nặng nề. Mục đích của chúng là tra tấn người ta cho đến khi họ bị mất tất cả ý chí, uy nghiêm, và khả năng suy nghĩ độc lập. Họ phải nghe theo lời của chúng như thú vật được luyện.

Mỗi tù nhân được phép uống chỉ 4 oz. Nước ba lần một ngày. Các lính canh nhốt ông Wang vào trong một phòng giam cá nhân nhỏ để cố làm cho ông từ bỏ Pháp Luân Công. Chúng buộc ông đứng suốt ngày khiến cho hai chân ông bị phù nề. Các lính canh và tù nhân đồng thời quất ông bằng gậy. Ông không thể bước đi trong hơn một tháng sau đó; hai người phải đỡ ông chỉ để giúp ông cử động chậm chạp. Ông không thể cúi lưng xuống khi đi nhà cầu.

Các lính canh Wang Yulin, Li Xiaozhong, và những người khác cột ông Wang vào cái “ghế chết” bốn lần. Chúng kéo giãn thân ông đến cùng tột, gần bứt chân tay ông ra khỏi thân mình, và sau đó còng tay và chân ông vào các thành giường để ông thẳng người như hình con Đại bàng. Cây còng cắt vào cổ tay và cổ chân ông. Để gia tăng sự đau đớn, các lính canh kêu các tù nhân đối xử với ông bằng đấm đá mạnh bạo và đốt ông bằng thuốc lá. Chúng bịt mặt ông bằng năm cái gối cân nặng khoảng 13 kg [28.6 lbs]. Ông gần chết vì nghẹt thở.

Ông bị suy xụp tinh thần vì sự vi phạm triền miên ngày đêm, nhưng các lính canh ra lệnh cho người ta tẩy não ông bằng những lời dối gạt tàn ác và buộc ông viết tờ “hối quá thư, bảo đảm thư”, và thư cám ơn trại lao động. Chúng làm nhiều bản các tài liệu này và gửi chúng cho gia đình ông, chủ hãng ông, và các viên chức địa phương, tuyên bố rằng chúng đã giúp Wang Wei “trở lại con đường chính sau khi bị lầm đường lạc lối, và làm mới lại sinh mệnh ông.”

Gia đình ông cũng trải qua những khó nạn ghê gớm. Cha mẹ ông, cả hai khoảng 70 tuổi, đi lại sở cảnh sát, “Phòng 610”, nhà tù, và trại lao động chỉ để xin phép giao một ít vật dụng cá nhân và áo quần cho ông. Họ gần đui mắt vì khóc và bị tinh thần căng thẳng. Con trai ông bị nhà trường và quân đội từ chối không cho gia nhập, chỉ vì ông cha tập luyện Pháp Luân Công.

Trường hợp của Wang Wei cho thấy sự nghiêm trọng và dã man của sự khủng bố các học viên Pháp Luân Công. Vô lượng những gia đình trên tòan Trung quốc đã chịu đau khổ vì sự chia ly và cả cái chết do hậu quả của cuộc bức hại.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/4/17/199110.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/4/26/106818.html

Đăng ngày 11-22-2008; bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share