Bài viết của một học viên tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 25-07-2014] Năm ngoái, tôi có đi thăm một đồng tu không sống trong khu vực của tôi. Tôi chưa hề quen biết đồng tu này trước đây, tuy nhiên, tôi thật sự ngạc nhiên khi đồng tu ấy cùng một đồng tu khác thản nhiên dẫn tôi đi mua nguyên liệu in ấn tại cửa tiệm của một đồng tu lớn tuổi. Hơn thế nữa, bà ấy còn dắt tôi về nhà, nơi cất giữ các tài liệu giảng chân tướng. Tôi thấy hành vi này là không lý trí bởi đồng tu này chưa hề quen biết tôi. Vì cuộc bức hại vẫn còn đang diễn ra, do đó, chúng ta không thể xem nhẹ việc bảo mật được.
Về đến nhà, đồng tu ấy bận bịu với việc in ấn, thậm chí còn chẳng có chút e dè nào với tôi. Vào buổi chiều, có thêm ba đồng tu nữa lần lượt đến, tất cả chúng tôi cùng nhau học Chuyển Pháp Luân. Tình cờ, tôi lật ngay trang có hình Sư phụ, và điều tôi nhìn thấy đó là hình ảnh Sư phụ đang rơi lệ. Tôi lập tức tự hỏi bản thân mình tại sao điều này lại xảy ra, nhưng đã không thể tìm được câu trả lời.
Sau khi học hết một bài giảng, đồng tu ấy bắt đầu thảo luận với các đồng tu khác về các hoạt động giảng thanh chân tướng. Khi đang quan sát bà ấy, tôi bất giác hiểu được tại sao Sư phụ rơi lệ. Tôi ngập ngừng nói: “Bà có biết rằng Sư phụ rơi lệ vì bà không?” Đồng tu ấy sốc và đã đáp lại: “Sao cô chắc đó là vì tôi mà không phải vì cô chứ?” Tôi trả lời: “Vì tôi đã thấy cách bà hành xử.” Một học viên nam và một học viên nữ lập tức nói: “Hãy nói cho chúng tôi nghe thêm về bà ấy. Tất cả chúng tôi đều nói với bà ấy về điều này nhưng bà ấy không quan tâm.” Có vẻ như vấn đề của đồng tu này không chỉ là tạm thời mà nó đã ăn sâu trong bà ấy rồi.
Vì thế, tôi đã nói cho họ nghe những vấn đề mà tôi nhận thấy: “Tôi nhận thấy bà rất chăm chỉ và hăng hái trong việc cứu độ chúng sinh. Thật tình thì bản thân tôi cũng chưa thể làm mà không hề sợ hãi như bà. Nhưng tôi nhận ra rằng bà đã không chú trọng đến việc tu luyện bản thân, mà nó là điều cơ bản của việc giảng thanh chân tướng. Có vẻ như bà thiếu lý trí và xem nhẹ việc bảo mật.
Thêm nữa, khi nghe mọi người thảo luận với nhau, tôi đã nhận ra sự phụ thuộc và lòng kính trọng mà các đồng tu khác dành cho bà. Điều này đã khiến bà không nhìn nhận rõ hành vi của mình. Nếu tôi không nhầm, thì bà đã đánh giá cao bản thân, điều này có thể khiến bà gặp nguy hiểm. Hành động của bà khiến tôi liên tưởng đến hành vi của một người hùng giữa người thường hơn là hành vi từ tốn và trưởng thành của một người tu luyện. Tôi khuyên bà hãy chú trọng nâng cao tâm tính của mình.” Bà lắng nghe tôi rất chăm chú và bắt đầu hướng nội.
Vào buổi tối, khi tôi, bà ấy cùng cha mẹ của bà đang ngồi đả toạ thì tôi nghe thấy tiếng động. Bà ấy đang gõ xuống sàn nhà. Sau khi đả toạ xong, tôi hỏi bà ấy: “Sao bà lại gõ xuống sàn khi ngồi đả toạ thế? Làm thế nào bà có thể nhập tĩnh trong khi đả toạ được?” Bà ấy trả lời với vẻ chê trách: “Cha mẹ tôi ngủ gục khi đả toạ, tôi làm thế chỉ là để đánh thức họ dậy.” Trong suốt thời gian đả toạ, điều làm bà ấy bận tâm duy nhất chính là cha mẹ của mình. Tôi nghĩ rằng hành vi của bà ấy không chỉ làm mất thời gian của bản thân bà mà còn can nhiễu đến người khác nữa.
Sáng hôm sau, sau khi dùng điểm tâm, tôi ngồi đọc Chuyển Pháp Luân ở phòng khách trong khi bà ấy đang ngồi đọc ở một phòng khác. Sau khi học Pháp xong, chúng tôi đã có một cuộc thảo luận chẳng vui vẻ chút nào. Tôi cảm thấy mình quá khắt khe khi góp ý với đồng tu ấy, thay vì phải từ bi, tôi đã làm đồng tu ấy động tâm.
Trong lúc trao đổi thể ngộ, đồng tu ấy có nói về đoạn: tình cảm giữa các đồng tu với nhau. Đồng tu ấy nói: “Ai là người thân nhất của ta? Chính là các đồng tu.” Nhưng tôi lại nghĩ, đây cũng là một dạng chấp trước của người thường, điều này cuối cùng cũng cần phải tu bỏ đi.
Đồng tu bị bắt giữ
Sau khi về nhà, tôi đã cố gắng liên lạc lại với đồng tu ấy nhiều lần, vì tôi thấy không yên tâm. Nhưng tôi đã không thể liên lạc được với bà ấy. Ba tháng sau, tôi nghe tin bà ấy đã bị cảnh sát bắt cóc. Tôi cảm thấy thật sự hối tiếc vì đã không quay lại tìm bà ấy.
Trên thực tế, bà ấy cùng các đồng tu đã cố gắng rất nhiều để giải cứu các đồng tu bị giam giữ, và cũng đã sản xuất một lượng lớn các tài liệu giảng thanh chân tướng. Những gì họ làm thật là tuyệt vời. Tuy nhiên, để đạt được những điều ấy, thì rõ ràng chỉ có lòng từ bi của Sư phụ và sức mạnh của Đại Pháp mới có thể thành công được. Chúng ta cũng nên nhận thức được những hạn chế của bản thân để từ đó thật sự tinh tấn hơn, thay vì chỉ nghĩ đến một cá nhân hay một nhóm nào đó giỏi như thế nào, điều này dẫn đến việc tự cao tự đại và sự ngưỡng mộ của những người khác.
Thời gian gần đây, số lượng học viên bị bắt giữ tại nhiều khu vực khác nhau tăng lên một cách đáng kể. Tà ác sẽ không dừng tay cho đến phút cuối cùng, liệu chúng ta có nên buông lơi bản thân mình hay không? Có một câu rằng: “Đừng để thành công cuốn mình đi”, nhưng liệu chúng ta đã thực sự “thành công”? Liệu tất cả chúng sinh đã được đắc cứu? Tính tự mãn phản ánh chấp trước mạnh mẽ của chúng ta. Trong những tình huống như thế, khi đối mặt với tà ác ẩn núp chung quanh, liệu cuộc bức hại sẽ được giải quyết và thay đổi chỉ đơn giản bằng cách phủ nhận nó?
Chúng ta cần biết rằng chúng sinh đang chờ đợi được đắc cứu. Chúng ta có thể mất đi mạng sống, có thể rũ bỏ tất cả mọi thứ chúng ta có trên thế gian này, nhưng chúng ta không thể rũ bỏ trách nhiệm cứu độ chúng sinh được. Chúng ta vẫn chưa hoàn thành thệ ước, vì thế chúng ta không được phép buông lơi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/6/30/体会“苦”-294104.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/19/2109.html
Đăng ngày 14-08-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.