Bài viết của một học viên tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-05-2014] Công ty của chúng tôi vừa mở một nhà hàng mới. Phục vụ nam và nữ từ các nhà hàng khác của công ty được yêu cầu đến để giúp đỡ. Không ai trong nhà hàng của tôi sẵn lòng tham gia, ngay cả sau khi người quản lý đã khuyến khích. Ông đã đến gặp tôi nhờ giúp đỡ. Ông nói: “Chị phải giúp tôi lần này nữa. Chị có thể đến đó làm việc một vài ngày được không?” Tôi đã đồng ý.
Như thường lệ, tôi chào đón khách một cách nhiệt tình. Một nhóm khách đã đến khu vực của tôi để ăn trưa. Sau khi được phục vụ, một người đã hỏi tên tôi. Tôi nói tên mình là Kim Liên. Anh ấy đi đến quầy và nói với người phục vụ nam ở đó: “Tôi muốn ghi một phiếu khen cho chị Kim Liên. Phục vụ của chị ấy là hạng nhất. Chúng tôi cảm thấy được chào mừng và thoải mái như ở nhà.”
Các nhân viên được phân thành 2 nhóm – nhóm Nam và nhóm Bắc. Ban đầu tôi thuộc nhóm Nam. Hai ngày sau đó chúng tôi có một cuộc họp. Người quản lý nói: “Như tôi đã nói trước đây, một nhà hàng tốt phải có thức ăn ngon miệng, hợp khẩu vị nhưng cũng cần phục vụ tốt và môi trường thoải mái. Khách hàng đến đây để thư giãn và chúng ta phải phục vụ tốt. Vậy tiêu chuẩn phục vụ là gì? Mọi người đã thấy Kim Liên rồi đúng không? Phong cách phục vụ của cô ấy là tiêu chuẩn. Cô ấy khiến cho khách hàng cảm thấy như ở nhà. Tôi đã nhìn thấy và một khách hàng cũng nói như vậy. Mọi người, hãy học từ cô ấy. Cô ấy chỉ ở đây một vài ngày thôi.”
Một phục vụ nam ở nhóm Bắc cắt ngang: “Quản lý ơi, cô ấy làm ở nhóm Nam nên tôi không có cơ hội để học hỏi. Bà có thể yêu cầu cô ấy làm ở nhóm của chúng tôi hai ngày được không?” Trưởng nhóm Nam nói: “Không, cô ấy phải ở với chúng tôi bởi vì chúng tôi thiếu người.” Trưởng nhóm Bắc nói: “Sẽ không được nếu cô ấy cứ ở nhóm các anh. Cô ấy chỉ ở đây vài ngày. Cô ấy là hình mẫu mà quản lý yêu cầu chúng ta học hỏi. Cô ấy ở vài ngày với chúng tôi thì mới công bằng. Vậy được không?” Mọi người ở nhóm Nam tiếp tục: “Chúng ta đều làm chung một tòa nhà. Mọi người có thể gặp nhau. Kim Liên, đừng rời chúng tôi. Cô ở với nhóm chúng tôi.”
Rồi người quản lý nói: “Thôi đừng tranh cãi nữa. Kim Liên sẽ làm với nhóm Bắc trong 2 ngày tiếp theo và rồi quay lại nhóm Nam. Tại sao mọi người đều muốn Kim Liên? Cô ấy không chỉ tốt với khách hàng mà còn tốt với mọi người nữa. Phải không?”
Ngày hôm sau tôi đến nhóm Bắc. Tôi dọn phòng mình và đi giúp người phục vụ ở phòng bên cạnh. Cô nói: “Chị làm thật nhanh. Sao chị không nghỉ chút đi?” “Không, tôi ổn mà.” Tôi biết rằng cô ấy từ một nhà hàng khác đến đây để hỗ trợ. Cô sẽ đi sau bữa trưa. Tôi phải nói với cô ấy chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp bởi vì có thể tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa. Tôi hỏi rằng có biết việc thoái đảng để được bình an không? Cô nói: “Không phải việc đó từ Pháp Luân Công sao?” Tôi nói: “Đúng, Pháp Luân Công. Nhưng những điều họ nói là đúng. Họ tin vào Chân-Thiện-Nhẫn. Chẳng phải tốt quá sao! Nhưng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại họ.” Một lúc sau cô nói: “Tôi nghĩ chị là một ví dụ của Chân-Thiện-Nhẫn. Xin giúp tôi thoái khỏi ĐCSTQ.”
Sau khi tôi giúp dọn phòng xong, tôi đến một phòng khác. Phục vụ ở đó là một thanh niên. Cậu nói: “Dì ơi, cháu muốn dì đến nhóm cháu, nhưng không phải để làm việc. Chúng cháu muốn ở gần dì vì dì đối xử tốt với mọi người.” Tôi nói: “Chẳng phải cháu cũng vậy sao?” Cậu nói: “Không, không như vậy. Trước khi dì đến, cháu rất thô lỗ với mọi người. Nhưng sau khi dì đến, không khí ở đây đã khác.”
Cậu thanh niên này tên là Đại Vĩ, khoảng trên 20 tuổi. Không có nhiều phục vụ nam trong nhà hàng. Tôi hỏi tại sao cậu lại muốn trở thành phục vụ. Cậu nói: “Cháu không có kỹ năng nào cả. Cháu muốn tự mở nhà hàng, nhưng không có kinh nghiệm. Nên cháu tìm việc ở đây để bắt đầu. Dì ơi, dì luôn vui vẻ. Mặc dù cháu còn trẻ, cháu luôn lo lắng. Dì quả là một người đã giác ngộ.” Tôi nói: “Dì có thể nói cho cháu ba từ. Nếu cháu làm theo, mọi việc tự nhiên sẽ tốt thôi.” Cậu hỏi ba từ gì. Tôi nói: “Chân-Thiện-Nhẫn.” Rồi cậu nói: “Ồ, cháu biết dì là ai rồi. Những người các dì thật tuyệt vời. ĐCSTQ bức hại các dì thật khủng khiếp nhưng các dì vẫn hành xử theo ba từ đó. Cháu nghĩ rằng ĐCSTQ là tà giáo. Tà giáo là gì? Nó khuyến khích giết chóc, tự tử và đánh bom liều chết. Pháp Luân Công không giống vậy. ĐCSTQ dựng lên vụ tự thiêu giả mạo tại Thiên An Môn và kết tội Pháp Luân Công. Đó rõ ràng là giả. ĐCSTQ thật tà ác.”
Suốt giờ nghỉ trưa các phòng ăn đều chật kín người. Phục vụ chạy ngược xuôi bưng bê đĩa từ nhà bếp lên, và đôi khi họ phải mang ba đến bốn đĩa một lúc. Rồi một người phục vụ khác đưa đĩa thức ăn đến từng bàn ăn trong phòng của họ. Khi tôi không bận, tôi giúp mở cửa cho những người phục vụ hay giúp đặt đĩa lên bàn. Mỗi người phục vụ phụ trách một phòng và phải làm tất cả công việc trong phòng, từ lau dọn, bưng đĩa thức ăn, rót rượu. Chúng tôi không được yêu cầu phải giúp nhau. Nhưng mọi người đã giúp nhau sau khi thấy tôi làm như vậy. Chúng tôi đã thân thiết với nhau hơn.
Đại Vĩ thích nói chuyện với tôi khi chúng tôi rảnh rỗi. Tôi bảo cậu ấy hãy làm việc chăm chỉ và nhẫn nại với người khác. Cậu nói: “Trước đây không ai nói với cháu những nguyên lý này. Cháu tin những gì dì nói.” Người quản lý đến và nói: “Kim Liên, xin đừng bỏ chúng tôi. Mọi thứ đều được cải thiện từ khi cô đến đây.” Tôi nói: “Như vậy không hợp lý. Tôi đến đây chỉ để giúp trong thời gian khai trương.” Bà nói: “Không có gì là không hợp lý. Chỉ cần chị đồng ý, tôi sẽ nói với cấp trên.” Tôi hỏi rằng bà có phải là đảng viên không. Bà nói phải và hỏi lý do tại sao tôi muốn biết. Tôi nói: “Chị có thể thoái đảng được không?” Bà nhìn tôi và nói: “Nếu tôi không muốn thì sao?” Tôi nói: “Nếu chị không thoái, tôi sẽ rất ân hận.” Nước mắt tôi rưng rưng. Bà nói: “Được rồi, tôi sẽ thoái. Tôi biết chị muốn điều tốt đẹp nhất cho tôi.”
Tôi đã ở với họ trong một tuần. Ngày cuối cùng, Đại Vĩ đến gặp tôi và nói: “Dì ơi, cháu sẽ nhớ dì.” Tôi nói: “Thành phố này nhỏ lắm, chúng ta sẽ gặp nhau một ngày nào đó thôi.” Cậu nói: “Khác chứ. Dì ơi, dì quan tâm đến cháu còn hơn mẹ cháu.” Tôi bảo cậu hãy nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Cậu lấy máy ảnh ra và chụp ảnh tôi, rồi nói: “Cháu sẽ tìm ai đó để chụp ảnh cho dì cháu mình. Khi nhớ dì, cháu sẽ lấy ảnh ra xem.” Rồi cậu chạy đi tìm người. Một nhóm đến và đều muốn chụp hình với tôi. Cuối cùng Đại Vĩ nói rằng cậu sẽ để tấm ảnh này làm hình nền điện thoại di động.
Trưởng nhóm đến và bảo tôi đến văn phòng của quản lý. Người quản lý nói: “Kim Liên, cảm ơn đã giúp đỡ chúng tôi trong tuần vừa rồi. Tôi muốn chị hãy ở lại. Chị có đồng ý không?” Tôi nói: “Như vậy không phù hợp lắm. Tôi đã đang làm tốt ở khách sạn cũ của tôi.” Bà nói: “Quy định ở trụ sở nói rằng tất cả nhà hàng phải hỗ trợ những nhà hàng mới mở. Nếu chị đồng ý, tôi sẽ gọi cho quản lý của chị.” Rồi cô gọi cho quản lý của tôi, bên đó cũng không để tôi đi và bên này đành phải chọn người khác.
Ngày tiếp theo tôi quay lại nhà hàng cũ của mình. Mọi người vây quanh tôi và nói: “Chị đã làm thế nào vậy? Giờ giám đốc điều hành đã biết đến chị và nói rằng khách sạn của chúng ta có một nữ phục vụ xuất chúng bởi vì mọi người tại nhà hàng mới, từ quản lý cho đến bảo vệ, từ nhà bếp cho đến quầy tiếp khách, đều khen ngợi chị.”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/5/13/【庆祝513】要不走的服务员-291391.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/6/4/1505.html
Đăng ngày 30-07-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.