Bài viết của một học viên ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-03-2014] Một học viên mới ở địa phương đã kể với tôi về hai vụ tai nạn mà bà ấy đã trải qua sau khi bắt đầu tu luyện, và tôi muốn chia sẻ câu chuyện đó với mọi người.

Đừng quên chúng ta là những học viên Pháp Luân Công khi gặp nguy hiểm

Người học viên cùng với hai đứa cháu của bà đang đi xe buýt. Khi xe buýt chuẩn bị qua đường thì thình lình một chiếc xe máy xuất hiện ngay trước đầu xe buýt. Người lái xe ngay lập tức phanh gấp và người học viên bị văng về phía trước. Mặt và mắt của bà đập vào một thanh ghế bằng sắt và các vùng xung quanh mắt bà lập tức sưng vù lên.

Người lái xe dừng xe buýt và nhìn thấy mắt của người học viên bị sưng lên. Anh ngỏ ý đền tiền cho người học viên và hỏi xem liệu bà có muốn đến bệnh viện để kiểm tra không. Người học viên nói: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi sẽ ổn thôi. Tôi không cần phải đến bệnh viện kiểm tra cũng như không cần anh phải đền tiền đâu.” Những người đi trên xe không thể tin vào những gì họ nghe thấy. Họ nói: “Bà bị thương nặng thế mà bà nói bà sẽ ổn và không muốn tiền bồi thường?”

Khi về đến nhà, mắt người học viên hầu như đã sưng húp lại. Tuy nhiên, bà đã nhớ lại một câu mà Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân: “Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Hai hoặc ba tháng sau, mắt của bà đã trở lại bình thường.

Xin Sư phụ giúp đỡ

Mùa hè năm ngoái, đứa cháu trai nhỏ nhất của bà tưởng rằng cái nồi cơm điện là cái ghế ngồi nên cháu đã ngồi lên đó. Mông cháu bị bỏng với đầy những vết phồng rộp do nhiệt của nồi cơm điện gây ra

Người học viên nói thầm trong tâm: “Sư phụ, xin hãy giúp con và đừng để cháu bé bị bỏng nặng thêm.” Trong khi đó, bà liên tục niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Ngay lập tức, bà nhìn thấy các vết bỏng rộp của cháu bé đã lặn mất từng cái một.

Tôi bắt đầu tu luyện như thế nào

Bài viết của Liễu Nhiên, một học viên ở tỉnh Giang Tây

Vợ tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy đã vài lần đề nghị tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi đã phớt lờ lời đề nghị của cô ấy.

Vào khoảng tháng Tư và tháng Năm năm ngoái, tôi cảm thấy cơ thể tôi có điều gì đó không ổn. Tôi liên tục bị sụt cân từng ngày. Đến cuối tháng Bảy, tôi đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ nói rằng tôi bị huyết áp thấp. Tôi đã ăn nhiều thức ăn bổ dưỡng nhưng tình hình sức khỏe của tôi vẫn không được cải thiện.

Tôi trở nên lo lắng, vì vậy tôi đã đến bệnh viện Trung y và bị chuẩn đoán là viêm bạch huyết ở cổ. Tôi đã uống thuốc nhưng tình hình cũng không được cải thiện.

Sau đó, tôi đã đến một bệnh viện lớn hơn để kiểm tra. Khi trả kết quả khám sơ bộ, các bác sĩ không nói gì với tôi và vợ tôi cả mà chỉ đề nghị tôi xét nghiệm máu.

Khi có kết quả xét nghiệm máu, bác sĩ nói với vợ tôi là tôi bị bệnh truyền nhiễm và đề nghị tôi đến bệnh viện truyền nhiễm để điều trị. Bác sĩ nói với vợ tôi rằng căn bệnh này rất khó chữa và nó đã ở giai đoạn cuối. Ông nói rằng tôi còn mắc thêm một bệnh không chữa được nữa và khuyên tôi nên nằm viện.

Tôi bị sốt liên tục mà không khỏi và không có cách gì trị được.

Một học viên bảo tôi: “Bệnh viện đã không chữa được, sao anh không về nhà học Pháp và luyện công.” Tôi nghĩ anh ấy nói rất có lý. Bệnh viện đã không chữa khỏi bệnh của tôi thì tại sao tôi phải ở đó? Điều tuyệt vời là vào ngày tôi quyết định về nhà, tôi đã hạ sốt.

Nhưng khi tôi muốn về nhà thì can nhiễu liền xuất hiện. Bác sĩ không cho phép tôi về. Anh trai và em gái tôi cũng không muốn cho tôi về và tôi không biết phải quyết định làm sao.

Tôi đã về nhà, nhưng chỉ hai giờ sau, các anh chị em tôi bắt tôi phải quay trở lại bệnh viện. Sau khi quay trở lại bệnh viện, tôi lại bị sốt và không khỏi. Vợ tôi và các học viên khác tiếp tục nói chuyện với tôi và tôi đã có quyết định cứng rắn. Tôi quyết định tin tưởng vào Đại Pháp và Sư phụ.

Trở về nhà, mặc dù tôi không hết sốt ngay, nhưng tôi cảm thấy rất vững tâm. Một buổi sáng, vợ tôi đánh thức tôi dậy vào lúc 3:50 phút sáng và đề nghị tôi cùng luyện các bài công pháp Pháp Luân Đại Pháp với cô ấy. Sau khi luyện công với cô ấy xong, tôi đã ngủ tiếp. Khi thức dậy, tôi cảm thấy khá hơn. Tôi đổ mồ hôi rất nhiều và đã hết sốt. Kể từ hôm đó, tôi bắt đầu tu luyện một cách nghiêm túc và sức khỏe của tôi được cải thiện từng ngày.

Hai tuần sau, bệnh viện gọi tôi quay trở lại để kiểm tra. Bác sĩ nói tinh thần của tôi rất tốt. Ông cũng bảo tôi làm xét nghiệm máu. Khi có kết quả xét nghiệm, bác sĩ nói: “Mọi thứ đều bình thường.”

Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã cứu mạng tôi. Tôi quyết tâm trở thành một học viên tinh tấn kiên tu Đại Pháp và làm thật tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/3/2/新学员信师信法的小故事-288257.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/3/12/145792.html

Đăng ngày 27-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share