Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-11-2013] Tôi năm nay 65 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996. Mặc dù không biết chữ, nhưng tôi vẫn có thể đọc được sách Chuyển Pháp Luân cùng với tất cả các sách và các bài kinh văn khác của Sư phụ.

Một buổi sáng trong khi đang cõng đứa cháu trai trên lưng và đi bộ dọc theo con đường lớn thì một chiếc xe chở hàng, trong khi tránh một chiếc xe buýt đã lao thẳng vào tôi. Tôi đã bị hất tung lên và đứa cháu trai cũng bị bị hất văng ra xa. Vào lúc đó, tôi khóc và nói: “Sư phụ, xin hãy cứu đứa trẻ!”

Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trên con đường lớn cách chiếc xe đã đâm phải tôi khoảng 1 mét và cháu tôi nằm cách đó khoảng 2 mét. Tôi đã chạy lại phía cháu và phát hiện thấy cháu không bị hề hấn gì cả. Cháu đã không khóc và nhìn tôi. Sau khi tôi vỗ nhẹ vào lưng, cháu mỉm cười với tôi.

Người lái xe chạy lại và hỏi: “Bà có làm sao không? Cháu bé có làm sao không? Tôi sẽ đưa hai bà cháu đến bệnh viện kiểm tra.” Tôi đáp: “Cháu bé có vẻ ổn, không cần phải đến viện đâu, tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và chúng tôi sẽ ổn cả thôi, đừng lo.” Sau đó tôi bế cháu bé và đi về nhà, bỏ lại người lái xe vẫn còn đang rối bời.

Về đến nhà, tôi phát hiện thấy mắt cá chân bên phải của tôi bị sưng. Tôi kéo quần lên và nhìn thấy một vết thương hình tam giác gần chỗ cẳng chân và khi ấn vào da tôi đã vã mồ hôi vì đau đớn. Vài đồng tu đã nghe được tin về vụ tai nạn đã vội chạy đến hỏi thăm. Một đồng tu nhìn vết thương và nói: “Xương của bà có thể đã bị chấn thương nhưng không sao cả bởi đã có Pháp thân của Sư phụ bảo hộ, để tôi băng nó lại cho bà.”

Người lái xe đột nhiên xuất hiện ở nhà tôi và nói: “Tôi phải đưa hai bà cháu đến bệnh viện.” Tôi nói: “Không cần đâu! Có chuyện gì đâu!”

Anh ta hỏi: “Bà còn nói là không có gì sao? Hãy nhìn xem. Tấm pa-nô bằng thép của xe ở dưới động cơ đã bị uốn cong. Tôi biết rằng bà là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và bà không muốn mang lại những rắc rối cho những người khác! Nhưng nếu như tôi là nguyên nhân gây ra những chuyện tồi tệ, đơn cử như một vết thương nghiêm trọng cho một bà già và một cháu bé thì tôi sẽ dằn vặt hối hận suốt phần đời còn lại. Làm ơn hãy theo tôi tới bệnh viện!” Anh ta đã đưa tôi ra xe và nhờ những người khác bế cháu trai tôi lên xe.

Người lái xe quả là một người tốt. Trong suốt quá trình khám bệnh, tôi đã liên tục phải giải thích cho anh ta: “Anh không cố ý đâm chúng tôi. Chuyện xảy ra là do mối quan hệ nghiệp lực giữa chúng ta trong tiền kiếp, tôi sẽ không trách móc gì anh cả và cũng sẽ không phiền hà gì anh trong tương lai. Tôi đến đây kiểm tra cốt là để làm anh yên tâm thôi.” Người lái xe đã rất xúc động và nói: “Hãy đợi xem kết quả thế nào đã!”

Đến khoảng 05 giờ chiều thì chúng tôi đã có kết quả. Cháu trai tôi không sao cả, mọi chỉ số về sức khỏe của tôi đều trong ngưỡng bình thường ngoại trừ vài cái xương bị gãy. Các bác sĩ nói chỉ số huyết áp của tôi như một người phụ nữ trẻ.

Người lái xe đã nắm chặt tay tôi và nói: “Pháp Luân Đại Pháp quả thật siêu thường! Lần này thì tôi đã bị thuyết phục hoàn toàn rồi. Bây giờ hai bà cháu có thể ra về, nhưng bà phải nhận tiền của tôi nhé, nếu không tôi không đưa hai bà cháu về nhà đâu.” Vừa lúc đó con trai tôi cũng là một học viên và vài đồng tu khác đã tới. Con trai tôi ôm lấy cháu bé và nói: “Tất nhiên là sẽ không có vấn đề gì cả, bởi Sư phụ bảo hộ chúng tôi mà.” Sau đó nói với người lái xe: “Tôi hiểu mẹ tôi, bà sẽ không bao giờ nhận tiền của anh đâu. Xin anh đưa chúng tôi về nhà là được rồi.”

Hai tháng sau, chân tôi đã hồi phục hoàn toàn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/23/钢板撞扭腿未残-282600.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/1/8/144255.html

Đăng ngày 13-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share