Bài viết của một học viên ở Canada
[MINH HUỆ 11-2013]
Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm thoát khỏi trạng thái tu luyện cá nhân với sự giúp đỡ của các học viên trên hệ thống RTC toàn cầu [một nhóm tập trung vào việc gọi điện giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho người Trung Quốc]. Từ chỗ sợ hãi không dám nhấc điện thoại đến chỗ không còn tâm sợ hãi, tôi đã tự tin và trở nên thành thục trong việc gọi điện thoại. Cuối cùng tôi trở thành điều phối viên hệ thống và giúp thành lập nhóm RTC tại khu vực. Tôi muốn cảm tạ Sư phụ vì những chỉ dẫn của Ngài, cũng như các học viên trong khu vực, trên thế giới đã giúp đỡ và hỗ trợ. Trong quá trình này, tôi đã trải nghiệm ý nghĩa của việc “viên dung chỉnh thể, trong khi bước đi trên con đường của mình”, tầm quan trọng của nó trên con đường tu luyện.
Tôi trở thành một học viên Đại Pháp vào năm 1996. Khi còn ở Trung Quốc, tôi là một trong ba học viên trong một thị trấn nhỏ, các học viên khác duy nhất mà tôi biết là con trai và con gái tôi. Do chúng tôi sống tách biệt với các học viên khác trong một thời gian dài, thể ngộ về Pháp của chúng tôi chỉ dừng lại ở mức chữa bệnh khỏe người. Sau khi đến Canada, đặc biệt sau khi tham gia hệ thống RTC, tôi thấy thể ngộ về Pháp của mình đã được cải thiện đáng kể. Tôi rất biết ơn sự an bài của Sư phụ, cũng như sự giúp đỡ của các bạn đồng tu ở khắp nơi. Việc này đã nâng việc tu luyện của tôi lên tầng cao mới.
Đột phá quan niệm
Tôi lớn lên ở một thị trấn nhỏ biệt lập, không được học nói tiếng Trung Quốc phổ thông. Tôi phải chịu rất nhiều áp lực từ cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), và trở nên rất ít nói. Vì vậy, khả năng giao tiếp của tôi trở nên tệ hơn. Ba năm trước, một đồng tu đề nghị tôi gọi điện về Trung Quốc giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho người dân, tôi nghĩ rằng việc này là không thể. Bên cạnh đó, nhiều người không hiểu tiếng địa phương của tôi, và tôi có tâm sợ hãi rất mạnh. Tôi sợ không thể nói năng trôi chảy, không ai sẽ lắng nghe, không thể trả lời câu hỏi, hoặc có thể bị xúc phạm trên điện thoại, không biết sử dụng máy tính như thế nào. Dù gì, tôi cũng thấy mình thiếu khả năng giúp hệ thống RTC. Tôi nhận thấy các vật chất ngăn cản tôi thực hiện cuộc gọi giống như một lớp vỏ dày quấn xung quanh. Đó là một trở ngại rất lớn.
Một học viên trong vùng liên tục khích lệ tôi. Cô ấy giúp tôi cài đặt phần mềm cho hệ thống này, dạy tôi các thao tác cơ bản, mua các gói cước điện thoại. Cô ấy đề nghị tôi trước tiên nên truy cập hệ thống và lắng nghe. Tôi bắt đầu nghe các học viên gọi điện thoại, học Pháp với họ, và lắng nghe họ chia sẻ kinh nghiệm.
Tôi rất hứng thú với những gì đang diễn ra trên hệ thống này. Tôi bắt đầu học Pháp hai lần một ngày, vào buổi sáng và buổi tối. Tôi rất vui khi nghe các học viên kêu gọi mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Họ sử dụng những từ đơn giản, nhưng sâu sắc. Họ tư duy nhanh, nói năng bình tĩnh, tràn đầy năng lượng. Buổi chia sẻ kinh nghiệm của họ đã giải khai rất nhiều câu hỏi và có ích cho tôi. Tôi rất ganh tị với chính niệm của các học viên và thực sự hy vọng rằng mình cũng có thể thực hiện các cuộc gọi điện thoại chất lượng và cứu người.
Tôi ghi âm lại các cuộc gọi điện thoại do các đồng tu thực hiện và nghe lại nhiều lần. Tôi học được những điều bổ ích. Tôi chép lại các câu và cụm từ hay, đưa chúng vào bản thảo rồi đọc đi đọc lại. Tôi lấy hết can đảm và hỏi người điều phối hệ thống rất nhiều câu hỏi. Cô ấy mời tôi vào một phòng trò chuyện riêng và kiên nhẫn trả lời tôi tất cả các câu hỏi. Cô ấy cũng chia sẻ kinh nghiệm với tôi. Cô ấy thường khích lệ tôi, nhưng tôi vẫn giữ im lặng trên hệ thống trong một thời gian dài trước khi vượt qua những trở ngại của bản thân để thực hiện cuộc gọi đầu tiên.
Với sự khích lệ của người điều phối hệ thống, tôi đã thực hiện cuộc gọi đầu tiên. Tôi rất lo lắng. Tôi thấy giọng của mình như của một người khác, hai tay đẫm mồ hôi. Sau khi gọi cuộc đầu tiên, sự can nhiễu đang bủa vây và thao túng tôi bất ngờ bị giải thể. Nó trở nên rất nhỏ, còn tôi trở nên rất lớn. Tôi đã ngộ ra những gì Sư phụ đã giảng:
“Niệm nhất chính-Ác tựu khỏa” (“Phạ Xá”, Hồng Ngâm II)
Khi ý niệm muốn gọi điện thoại cứu người của tôi mạnh, Sư phụ sẽ giúp tôi thanh lý các vật chất bất chính trong không gian của mình và khiến tôi to lớn, cường đại. Đây là một lý do quan trọng tại sao hệ thống RTC phát ra một trường năng lượng lớn mạnh, liên tục thanh lý, loại bỏ các nhân tố đẩy về phía tôi những tín tức tiêu cực. Tôi tin nhiều học viên trên hệ thống có những trải nghiệm tương tự.
Đề cao tâm tính, tu luyện bản thân
Tôi nhận được nhiều sự trợ giúp sau khi thực hiện cuộc gọi đầu tiên. Các học viên đã chia sẻ thể ngộ của họ về Pháp, kỹ thuật gọi điện thoại, nội dung và cấu trúc của các cuộc gọi. Mặc dù tôi không nói tiếng phổ thông trôi chảy, các cụm từ tôi sử dụng chưa thanh lịch, giọng điệu vẫn còn cứng, nhưng tôi cảm nhận được sự khích lệ và trợ giúp của Sư phụ. Giai đoạn đầu, bất cứ khi nào gọi điện, sẽ có ít nhất 2-3 người thoái các tổ chức của ĐCSTQ, và nhiều nhất là 8-9 người.
Kỹ năng máy tính của tôi cũng được cải thiện. Với sự trợ giúp từ các đồng tu, bây giờ tôi có thể sử dụng nhiều cửa sổ, đánh máy, giúp các học viên khác gửi tin nhắn. Tôi cũng có thể phúc đáp, chuyển tiếp tin nhắn, giúp các học viên viết công bố thoái các tổ chức ĐCSTQ. Kỹ năng máy tính của tôi đã giúp các học viên cùng tuổi trên hệ thống này, làm giảm khối lượng công việc của họ. Tôi đã thực sự trải nghiệm những gì Sư phụ giảng:
“Thật ra mỗi một cá nhân đệ tử Đại Pháp đều có năng lực, chỉ vì không biểu hiện ra không gian bề mặt,…”(“Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực”, Tinh tấn yếu chỉ II)
Tôi ngộ ra rằng miễn là một người có chính niệm mạnh và làm mọi việc dựa trên Pháp, Sư phụ sẽ ban cho người đó trí huệ và năng lực. Trong trường không gian này, chính các học viên trên toàn thế giới đã giúp tôi cải thiện kỹ năng máy tính. Khi gặp khó khăn về kỹ thuật, các học viên cách xa hàng ngàn dặm đã giúp tôi khắc phục các vấn đề và trả lời câu hỏi. Cần rất nhiều nỗ lực để dạy một người hổng kiến thức tin học cơ bản như tôi và dạy tôi vận hành máy tính một cách trơn tru. Tôi thực sự đánh giá cao những nỗ lực tuyệt vời của họ. Họ âm thầm làm việc sau hậu trường, sử dụng khả năng, trí huệ của mình để viên dung với các học viên trên hệ thống này.
Một điều tôi ngộ ra khi gọi điện thoại là “…Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Lúc đầu, tâm trạng của tôi thường bị dẫn động theo phản ứng của những người tôi gọi. Tôi cao hứng khi họ thân thiện. Nếu họ thoái ĐCSTQ, tôi sẽ rất vui. Nếu họ thô lỗ, hay mắng mỏ, đe dọa tôi, tôi sẽ trở nên buồn bã, bực bội, và nghĩ: “Sau khi tôi đã bỏ ra tiền bạc và công sức để cứu chư vị, chư vị không những không cảm ơn tôi mà còn đối xử với tôi tệ bạc”, và cảm thấy tiếc cho bản thân. Khi các thành viên trong gia đình tôi hỏi về việc gọi điện của tôi hay cho tôi lời khuyên, tôi thường lờ đi hay bắt bẻ họ, nghĩ rằng họ không biết gì, chưa từng gọi điện kiểu này, và không nên chỉ trích tôi. Tôi nói to, và gia đình thường khó chịu khi tôi gọi điện thoại. Họ không đồng tình với việc gọi điện thoại và không ủng hộ tôi. Tôi cảm thấy không vui về tình trạng này.
Tình trạng này tiếp tục trong một thời gian. Tôi thấy rằng mặc dù tôi dành một lượng thời gian cố định để gọi điện thoại, ngày càng ít người thoái các tổ chức của ĐCSTQ. Đôi khi nhiều ngày trôi qua và không ai thoái. Vào một số ngày tôi có biểu hiện bị ốm, thậm chí không thể nói chuyện. Tôi trở nên lo lắng. Sau khi chia sẻ trên hệ thống, nhiều đồng tu nói với tôi rằng đó là do sự can nhiễu của cựu thế lực. Họ cũng nhắc tôi hướng nội và có lẽ đã đến lúc tôi cần đề cao tâm tính.
Quá trình đề cao bản thân thực sự rất gian khổ. Đôi khi mặc dù tôi đã ngộ được điều gì đang xảy ra, tôi vẫn không thể làm được. Tôi cũng nhớ lại Pháp của Sư phụ: “Trong quá trình tu luyện, những gì chư vị trải qua đều là việc tốt,…” (“Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ quốc”)
Nhưng khi gặp phải mâu thuẫn, tôi đã không suy xét dựa trên Pháp và không thể bình tĩnh đối mặt với những khổ nạn, chưa nói đến việc cảm ơn những người đã gây ra rắc rối cho tôi. Khi tôi đã ngộ ra vấn đề của mình, tôi cảm thấy công của mình đã được tăng lên, và những vấn đề này là cơ hội tốt cho tôi đề cao. Khi tôi ngộ được Pháp, số người thoái ĐCSTQ tăng lên. Tôi ngộ ra hiệu quả của việc động viên mọi người thoái ĐCSTQ liên quan trực tiếp đến việc tu luyện tâm tính của người ta. Sư phụ đã giảng: “Tâm tính cao bao nhiêu công cao bấy nhiêu, đó là chân lý tuyệt đối.” (Bài giảng thứ nhất- Chuyển Pháp Luân). Để làm mọi việc hiệu quả và động viên thêm nhiều người thoái các tổ chức của ĐCSTQ, một học viên nên dĩ Pháp vi Sư, hướng nội, ngộ được Pháp, và Sư phụ sẽ đẩy người đó về phía trước.
Viên dung chỉnh thể
Sau khi làm việc trên hệ thống RTC một thời gian, tôi được mời điều phối phòng phát thanh và trực một ca. Đó là một cơ hội tốt để tôi đề cao và đột phá trong tu luyện.
Tôi biết những thiếu sót của mình trong khi gọi điện thoại – tôi nói với giọng đơn điệu, có nhận thức hạn chế, suy nghĩ nông cạn, phản ứng chậm. Điểm mạnh duy nhất tôi có là tính kiên trì, và không dễ bỏ cuộc. Vì vậy, công việc điều phối là một thử thách đối với những kỹ năng và việc tu luyện của tôi.
Lúc đầu, tôi không biết điều phối như thế nào. Nhưng các học viên đã khích lệ và giúp đỡ tôi. Họ nói tôi đã làm tốt ở điểm nào và tôi cần đề cao ở đâu. Họ gia cường chính niệm cho tôi. Một vấn đề chính trong ca trực của tôi là nhiều học viên mới tham gia muốn nghe, nhưng sợ không dám gọi. Là người điều phối, tôi phải thực hiện cuộc gọi điện thoại cho họ. Tôi đã rất mệt sau khi hoàn thành ca trực của mình. Trong những khoảnh khắc như thế này, tôi thực sự đánh giá cao sự giúp đỡ của các học viên khác. Trong phiên trực của tôi, nhiều học viên từ các khu vực khác tình nguyện giúp tôi gọi điện thoại. Các học viên làm ca khác cũng đến giúp. Bằng cách này, tôi đã có thể điều chỉnh bản thân. Khi các học viên có câu hỏi và tôi không thể trả lời trôi chảy, những người khác sẽ tham gia và đưa ra câu trả lời tốt hơn.
Khi các học viên ủng hộ tôi, họ cũng viên dung hoạt động của hệ thống RTC. Tôi giúp người khác khi họ làm việc. Và khi tôi không làm việc, tôi cũng hỗ trợ người khác trên hệ thống. Hạng mục này giống như một đại gia đình mà tất cả mọi người đều là thành viên và chúng tôi cùng nhau đề cao. Hệ thống này như một chiến trường, và các học viên cũng giống như những người lính, khích lệ, làm việc cùng nhau.
Khi chúng tôi chia sẻ trên hệ thống này, mối quan tâm lớn nhất của chúng tôi là làm thế nào để cứu nhiều chúng sinh. Mặc dù luôn có những người mới tham gia hạng mục, vẫn còn rất nhiều người ở Trung Quốc chưa được cứu. Ngay cả khi tất cả chúng tôi gọi điện thoại hết cả ngày lẫn đêm, số lượng người được cứu còn hạn chế. Vì vậy, tôi thường tự hỏi làm thế nào chúng tôi có thể khích lệ nhiều học viên tham dự hạng mục này, chúng tôi có thể làm gì để nâng cao hiệu quả, và làm thế nào chúng tôi có thể đột phá hơn nữa.
Sư phụ đã giảng:
“Trừ việc gây tác dụng bất lương đối với Đại Pháp thì phải ngăn chặn ra, thì mỗi một đệ tử Đại Pháp cần phải phát huy hoàn toàn khả năng của bản thân, chủ động làm những việc mà một đệ tử Đại Pháp nên làm. Trong quá trình chứng thực Pháp những gì chư vị nghĩ tới, nhìn tới, tiếp xúc tới, có thể nhận thức tới, thì chư vị cứ đi làm. Như vậy mới là đang đi trên con đường của chư vị, kiến lập uy đức cho bản thân chư vị, là đạo lý như vậy phải không?” (Giảng Pháp trong buổi họp mặt học viên khu vực Châu Á – Thái Bình Dương)
Và đây là những gì tôi đã ngộ ra – Mỗi học viên cần phải bước trên con đường của mình. Chúng ta không nên chờ đợi, phụ thuộc vào người khác, hoặc chờ lệnh của điều phối viên. Chúng ta cần phải vận dụng trí huệ mà Sư phụ ban cho chúng ta và dựng lập con đường riêng của mình trong khi làm việc như một chỉnh thể. Tôi nghĩ rằng việc sử dụng các kỹ năng mà tôi học được trên hệ thống, giúp các học viên giải quyết vấn đề của họ, cứu nhiều người hơn, kiến lập uy đức của mình là những cách để viên dung hệ thống RTC. Kể từ đó, tôi khích lệ các học viên đến từ khu vực của tôi tham gia hệ thống này.
Thiết lập nhóm RTC trong khu vực
Tôi khích lệ các học viên tham gia vào nhóm bất cứ khi nào tôi gặp họ và nói: “Miễn là các bạn muốn cứu người, các bạn có thể làm được. Thời gian Chính Pháp không còn nhiều nữa. Tôi hy vọng bạn có thể gọi và cứu họ. Chúng ta sẽ không có cơ hội nếu Chính Pháp kết thúc vào ngày mai. ”
Dần dần, hệ thống RTC địa phương của chúng tôi đã tăng từ 2 người lên 4 người, và sau đó là 6. Hiện nay, chúng tôi có 11 người trong nhóm, và hai người đã trở thành điều phối. Chúng tôi có nhóm gọi riêng, và chúng tôi đang thực hiện nhiệm vụ mỗi tuần.
Các đồng tu trên toàn thế giới ủng hộ chúng tôi rất nhiều khi chúng tôi thành lập nhóm trong vùng. Một số đã giúp chúng tôi cài đặt phần mềm máy tính, những người khác hỗ trợ bằng chính niệm của họ. Mặc dù quá trình đó rất khó khăn, nó cũng rất ý nghĩa, đặc biệt là khi các đồng tu trong vùng của chúng tôi đã trở nên thuần thục hơn.
Khi chia sẻ với các đồng tu, họ nói rằng để gọi điện thoại, họ đã phải khắc phục rất nhiều khó khăn như các vấn đề về gia đình, tiếng địa phương, công việc, cuộc sống, việc nhà của họ, và việc thiếu thời gian. Một số lo lắng về việc không biết gọi điện thoại như thế nào, thiếu kỹ năng máy tính, và thậm chí cả tiền cước điện thoại.
Trước đó tôi chưa làm điều phối viên bao giờ, thấy lo lắng khi nhiều đồng tu đến chỗ tôi chia sẻ về vấn đề của họ. Thậm chí tôi còn nghĩ đến việc từ bỏ hạng mục. Tôi đã từng giải thích việc sử dụng “chuột máy tính” cho một đồng tu và cô ấy vẫn không thể nắm được. Tôi lo lắng phát khóc. Tôi nghĩ mình giải thích không tốt và cô ấy đã không học được. Tôi quên rằng khi mới tham gia hạng mục này mình không biết gì về máy tính. Khi tôi cảm thấy bất lực, một học viên đề nghị tôi đọc một bài viết trên Minh Huệ, “Tầm quan trọng của việc khiêm tốn đối với một điều phối viên.” Tác giả viết: “Nếu tôi từ bi hơn, tôi sẽ có thể nhớ rằng mỗi đệ tử Đại Pháp là phi thường và công việc của tôi khi là một điều phối viên là cố gắng thúc đẩy mặt tốt nhất của mỗi học viên để họ có thể phát huy tối đa khả năng của mình trong việc cứu độ chúng sinh.” Tôi đã rất xấu hổ. Và tôi đã quyết định tu luyện để thiện hơn, nhẫn hơn và trở thành một điều phối viên khiêm tốn.
Trong quá trình hình thành nhóm RTC, nhiều học viên trong vùng từng bước thuần thục. Nhiều học viên trẻ tình nguyện giúp các học viên lớn tuổi cài đặt phần mềm và dạy họ sử dụng máy tính. Hai học viên lớn tuổi làm việc ở hạng mục này trong khi phải chăm cháu và làm việc nhà. Một cặp vợ chồng lái xe hàng dặm tới một điểm du lịch giảng chân tướng vào cuối tuần và vội vã trở về điều phối hệ thống. Một số học viên tổ chức điều phối hệ thống này ngay cả khi nhà họ có khách. Thỉnh thoảng, có rất ít đồng tu tham gia hệ thống, tôi phải rời đi và tìm người trợ giúp. Các học viên sẽ thực hiện việc gọi điện thoại cho tôi cho tới khi nhiều người tới giúp.
Kỹ năng của các học viên đề cao nhanh chóng. Một học viên lớn tuổi đã thực hiện mười cuộc gọi lần đầu tiên và thuyết phục được hai người thoái ĐCSTQ. Mặc dù bà không biết sử dụng máy tính, phải viết tay các số điện thoại, quay số rất chậm, bà ấy nói rành mạch và đi thẳng vào vấn đề khi nói chuyện điện thoại. Ban đầu một học viên sử dụng kịch bản khác đã gây ra một số hiểu lầm với các học viên. Nhưng cô ấy làm theo nguyên lý của Pháp, thực hiện từ 30 đến 50 cuộc gọi mỗi ngày, tiếp tục chia sẻ với các học viên khác. Bây giờ cô ấy là một thành viên rất quan trọng trong nhóm.
Nhóm của chúng tôi thành lập mới chỉ được một vài tháng. Mặc dù chúng tôi là một nhóm mới, tất cả chúng tôi đều muốn cứu nhiều người hơn, tu luyện bản thân, viên dung chỉnh thể. Miễn là hướng đi của chúng ta đúng, Sư phụ sẽ ban cho chúng ta trí huệ và khả năng khắc phục những khổ nạn trong tu luyện.
Lời kết
Kinh nghiệm của chúng tôi trong việc tham gia hệ thống RTC đã dạy chúng tôi ý nghĩa của việc tu luyện nhóm. Chúng tôi đã học được cách trợ giúp và khích lệ lẫn nhau, nâng cao trình độ kỹ thuật và tăng cường chính niệm. Có một trích dẫn trên trang web của Thần Vận, “Bẻ một chiếc đũa rất dễ, nhưng một bó đũa thì rất khó.” Hệ thống RTC đã giúp các học viên trở thành những chiếc đũa cứng cáp, cung cấp môi trường tốt để giảng chân tướng cho người dân Trung Quốc. Chính niệm chính hành, viên dung chỉnh thể, tu luyện bản thân và bước đi con đường của mình, chứng thực Pháp đều là triển hiện “phân công hữu trật, tụ chi thành hình, hoá chi vi lạp.” (Giảng giải Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu 2003 (phần hỏi và trả lời vào buổi chiều))
Trên đây là trải nghiệm tu luyện của tôi trên hệ thống RTC. Xin vui lòng chỉ ra những thiếu sót.
(Trình bày tại Pháp hội miền Tây Quốc Mỹ năm 2013)
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/3/圆容整体-走自己的路-282178.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/8/143087.html
Đăng ngày 24-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.