Bài viết của một học viên tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

Vào một ngày mùa thu năm 2011, khi tôi đang giúp người hàng xóm của mình phá đổ một ngôi nhà cũ, đột nhiên bức tường được làm từ bùn đất đổ ập lên người tôi. Tôi bị chôn vùi trong đống đổ nát cao khoảng ba mét. Trong vài phút, mọi người đứng ở đó đều sững sờ và không nói lên lời. Tại thời điểm nguy cấp đó, tôi thầm nhủ trong tâm: “Sư phụ, xin hãy giúp con!”

Khi tôi được lôi ra khỏi đống đổ nát, tôi không thể nói và chỉ thở một cách yếu ớt. Bởi vì tôi không bị chảy máu và không có thương tích bên ngoài, người hàng xóm nghĩ rằng tôi chắc hẳn phải bị nội thương nghiêm trọng.

Một câu Pháp chợt loé lên trong tâm tôi:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi Thiên lực”
(“Sư đồ ân”,Hồng Ngâm II)

Là một học viên, tôi biết mình sẽ ổn nhưng chủ nhà khăng khăng rằng tôi phải đi bệnh viện để kiểm tra, vì vậy tôi đã đi viện.

Cuộc kiểm tra cho thấy rằng xương đòn phải, sáu hay bảy xương sườn và xương chậu của tôi đã bị vỡ. Ngoài ra còn có một “khoảng tối” lớn trên bề mặt của một trong những lá phổi của tôi, cho thấy có sự tổn thương. Vị bác sỹ yêu cầu tôi nhập viện ngay lập tức và tôi cần phải ở lại trong viện ít nhất 40 ngày.

Tôi tin rằng những triệu chứng này là giả tướng. Tôi từ chối phẫu thuật và không dùng thuốc. Thay vào đó, hằng ngày tôi cố gắng hết sức có thể để luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công. Mười ba ngày sau, tôi đã được xuất viện.

Khi tôi về nhà, hàng xóm đã tới thăm tôi. Họ nghĩ rằng tôi sẽ phải nằm viện lâu hơn.

Theo sự hiểu biết thông thường, thời gian để hồi phục chấn thương ở gân hay ở xương ít nhất là 100 ngày. Là một người đàn ông 60 tuổi, tôi đã có thể ra khỏi giường sau một tuần, đi lại sau ba tuần, đi mua sắm sau một tháng và lái xe máy sau hai tháng.

Sau khi trở về nhà, tôi không dám bê trễ một chút nào trong nỗ lực giảng chân tướng về Pháp Luân Công với mọi người. Một người đàn ông trẻ bị thương nhẹ trong vụ tai nạn giống như vậy vẫn cần phải chống gậy khi đi lại sau hơn một tháng.

Những người được chứng kiến hay nghe về vụ tai nạn đã vô cùng kinh ngạc trước sự hồi phục kỳ diệu của tôi.

Người chủ căn nhà nói: “Nếu anh không phải là một học viên, tôi có lẽ đã bị phá sản vì sự cố này. Tôi chắc chắn không thể có đủ tiền để tiếp tục xây nhà nữa. Vì anh là một học viên, anh đã khỏe lại và chúng tôi không phải tốn một xu nào cho chi phí thuốc men của anh. Làm thế nào tôi có thể bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với Sư phụ của anh?”

Tôi nói, “Xin hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”

Một người đàn ông già cả, khoảng trên 70 tuổi, đã hiểu lầm về Pháp Luân Đại Pháp do những lời tuyên truyền dối trá của chế độ cộng sản. Sau vụ tai nạn này, ông ấy đã hoàn toàn thay đổi ý kiến của mình và nói rằng ông mong muốn được bắt đầu tập luyện.

Bỏ hút thuốc

Năm nay, tôi 66 tuổi. Trước khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công vào năm 1997, ở bệnh viện ai ai cũng biết đến tôi. Trong suốt mùa xuân năm 1996, tôi đã bị ứ nước và sỏi thận. Mặc dù đã nhập viện vài lần, tình trạng của tôi không khá lên chút nào.

Tôi đã từng hút hai hay ba gói thuốc mỗi ngày. Tôi đã thử vài phương pháp để cai thuốc lá nhưng lần nào cũng thất bại.

Sư phụ giảng:

“Có người cũng biết rằng nó không tốt, nhưng không cai hẳn được. Thực ra tôi nói với mọi người rằng [vì] họ chưa có một tư tưởng thích đáng chỉ đạo [cho việc này]; nên họ muốn bỏ nó như vậy không dễ. Làm người tu luyện, từ nay chư vị hãy coi đó là một tâm chấp trước và bỏ nó đi, [rồi] chư vị thử xem có thể cai hẳn được không. Tôi khuyên mọi người, rằng ai thật sự muốn tu luyện [thì] từ nay trở đi [hãy] cai hẳn thuốc lá, bảo đảm chư vị có thể cai hẳn được. ” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi đọc đoạn này, tôi quyết định cai hẳn thuốc lá. Sau hơn 30 năm hút thuốc lá, tôi đã có thể dễ dàng bỏ được thói quen xấu này.

Được Sư phụ bảo hộ

Một ngày, tôi và con gái tôi đang lái xe máy về nhà. Một chiếc xe tải đi ngang qua chúng tôi quá gần và chúng tôi đã bị hất văng đi nhưng không bị thương. Thậm chí hàng chục con gà được chở đằng sau xe máy cũng không hề hấn gì.

Tôi biết rằng Sư phụ đang trông nom cho chúng tôi.

Một lần khác, tôi đã vấp vào một góc đường và bị ngã xuống đất. Một vài người đứng ở đó và đang đợi xe buýt. Họ nghĩ rằng tôi chắc hẳn phải bị thương trầm trọng. Nhưng tôi chỉ lặng lẽ đứng dậy, leo lên xe máy và lái đi. Sau đó tôi hối tiếc rằng mình đã không tận dụng cơ hội này để nói với họ chân tướng về Đại Pháp.

Tôi thường thầm cảm tạ Sư phụ:

“Sư phụ! Chính Ngài đã ban cho con cuộc đời thứ hai! Con vô cùng cảm tạ Ngài vì đã cứu độ con! Chỉ bằng cách tu luyện tinh tấn và làm tốt ba việc con mới có thể xứng với sự cứu độ của Ngài!”


Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/10/23/142865.html

Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/10/9/邻居-我该咋感谢你们师父呢-280898.html

Đăng ngày 11-11-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.
Share