Bài viết của Phóng viên báo Minh Huệ ở thủ đô Washington, Mỹ Quốc

[MINH HUỆ – -2013] Mùa hè năm nay Nghị quyết số 281 đã được đề xuất bởi nữ Nghị sỹ Ilena Ros-Lehtinen đến từ Florida và Nghị sỹ Robert Andrews đến từ New Jersey nhằm lên án hoạt động cưỡng bức mổ cướp nội tạng có hệ thống và được nhà nước bảo trợ, từ các tù nhân lương tâm ở Trung Quốc mà phần lớn trong số đó là các học viên Pháp Luân Công. Chế độ Cộng sản Trung Quốc phải chịu trách nhiệm cho cái chết của hàng ngàn người vô tội mà họ đã mổ cướp đi nội tạng, để thu hoạch khoản lợi nhuận khổng lồ trong khi hoàn toàn không đoái hoài đến mạng sống quý báu của con người.

Kể từ ngày 02 tháng 08 năm 2013, ngay trước thời gian nghỉ hè của Quốc hội Mỹ, Nghị quyết 281 đã có được 88 người đồng bảo trợ, trong số đó 16 người thuộc Ủy ban đối ngoại. Hiện nay Nghị quyết đang được Ủy ban xem xét lần cuối trước khi đưa ra bỏ phiếu trước Quốc hội.

Hạ viện Mỹ sẽ trở lại làm việc vào ngày 09 tháng Chín. Đây là ngày đánh dấu vòng thảo luận tiếp theo về Nghị quyết 281.

Trong khoảng thời gian từ 27 tháng Sáu khi Nghị quyết lần đầu tiên được giới thiệu trước Quốc hội đến ngày 02 tháng Tám, một số học viên Pháp Luân Công trên khắp nước Mỹ đã phối hợp với các học viên ở thủ đô Washington, thảo luận vấn đề với các quan chức dân biểu và với công chúng.

Một số học viên nỗ lực tham gia hạng mục này đã chia sẻ trải nghiệm của họ như sau:

Chân thành và tôn trọng

Beth là học viên Pháp Luân Công sống ở một bang cách xa thủ đô Washington. Thông qua sự phối hợp giữa cô và các học viên ở Washington, những người đã thay mặt cô đi đến các văn phòng quốc hội, gần như mọi Nghị sỹ ở bang của Beth đã đồng ý bảo trợ cho Nghị quyết 281.

Beth bày tỏ lòng biết ơn chân thành đối với các học viên, những người đã thực hiện các cuộc hẹn ở Washington do cô sắp xếp. Thay vì coi sự giúp đỡ của họ là điều đương nhiên, cô đã gửi một email cho nhóm, chân thành cảm ơn những nỗ lực của họ.

“Là người Mỹ, các thế hệ trước và xã hội chúng ta đề cao tầm quan trọng của sự lịch sự, khiêm tốn và sự quan tâm đến người khác – và sự chân thành và trung thực đó chính là kho báu,” cô nói.

“Tôi dành nhiều sự kính trọng cho những nhân viên làm việc cho Quốc hội sau khi gặp gỡ và quen biết họ,” cô tiếp tục. “Nếu các bạn nhớ những chi tiết nhỏ về đời sống của họ, họ sẽ biết là các bạn quan tâm đến họ. Tôi thường mua tặng họ những tấm thiệp Giáng sinh trang nhã và đẹp. Tôi muốn họ biết rằng tôi không bao giờ nói dối hay nói sai sự thật với họ. Tôi muốn họ biết rằng tôi kính trọng họ và tôi thật sự cảm kích khi được làm quen với họ. Tôi cảm thấy có một tình bạn thực sự với từng người trong số đó.

Chạm đến trái tim mọi người

Một học viên khác, Sherry, đã nhận ra tầm quan trọng của việc giảng chân tướng cho các quan chức chính phủ về cuộc bức hại Pháp Luân Công ở Trung Quốc vài năm trước. Sau đó cô đã bắt đầu tiếp cận những quan chức này để giúp họ hiểu và ủng hộ Pháp Luân Công.

Sherry nói rằng một cách mà cô thể hiện sự kính trọng khi làm việc với các quan chức chính phủ và nhân viên của họ là chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ. Cô nghiên cứu một số tài liệu liên quan, tóm tắt những điểm chính, ghi nhớ chúng và xây dựng các sự kiện một cách logic, để có thể giải thích có hệ thống các điểm cơ bản cho những người chưa bao giờ đọc tài liệu hoặc nghe nói đến vấn đề liên quan đến cuộc bức hại Pháp Luân Công.

Một lần Sherry đã xin một bức thư ủng hộ từ trợ lý của nghị sỹ địa phương cô ở cơ quan lập pháp. Viên trợ lý không sẵn lòng thực hiện đề nghị và nói với cô: “Tôi không biết tại sao chị muốn nó. Tại sao các chị lại đưa cho chúng tôi quá nhiều thông tin như vậy?” Sherry cảm ơn cô ấy vì đã hồi đáp và hứa sẽ bàn bạc điều đó với các học viên.

Gần đây, Sherry gọi lại cho người trợ lý để xin một cuộc gặp liên quan đến vấn đề mổ cướp nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống ở Trung Quốc. Cô ấy không ôm giữ nỗi tức giận về thái độ thiếu ủng hộ lần trước của người trợ lý, và lần này người trợ lý rất thân thiện và đã vui vẻ sắp xếp một cuộc gặp.

Khi cả hai gặp nhau, người trợ lý có vẻ không kiên nhẫn. Cô ấy nói: “Tôi không biết vì sao chị đến đây. Chúng ta đang bàn về vấn đề ở cấp nhà nước. Ở đây là cấp liên bang.” Cuối cùng cô ấy nói: “Điều chị muốn là gì?”

Sherry đáp lại: “Tôi chỉ muốn cô hiểu điều này. Chúng tôi muốn nâng cao nhận thức rằng mỗi người trong số chúng ta có vai trò quan trọng như thế nào.” Đôi mắt của người trợ lý đẫm lệ.

“Tôi coi cô ấy như một người bạn,” Sherry nói. “Tôi không xem cô ấy là người khó tính. Tôi nhìn vào tâm cô ấy. Tôi cũng chuẩn bị những gì tôi muốn nói và để lại các tài liệu cho cô ấy. Tôi không tìm kiếm cái gì đó cho mình. Đó đều là vì cô ấy.

Sau khi Sherry nói về cuộc bức hại, người trợ lý đã đưa cho cô tên của những người khác trong chính quyền để nói chuyện. Người trợ lý hết sức giúp đỡ và cũng hứa sẽ làm việc với vị quan chức dân cử để giúp ông ta hiểu vấn đề.

Sức mạnh của chỉnh thể

Một số học viên tranh luận rằng một người Trung Quốc hay một người phương Tây nên là người đứng đầu khi gặp các quan chức chính phủ để có được ảnh hưởng lớn nhất. Theo Sherry, cả người phương Tây và Trung Quốc đều có thể tạo nên sự khác biệt.

“Tôi khích lệ các học viên phương Tây bước ra. Tôi nghĩ sẽ là một sức mạnh to lớn nếu có sự kết hợp của cả người Trung Quốc và người phương Tây. Cả hai đều có những khía cạnh quan trọng,” cô nói.

“Nếu một người phương Tây lùi bước về phía sau hay một người Trung Quốc đối xử với người phương Tây như thể anh ấy hoặc cô ấy không nên giữ vai trò dẫn đầu, không cách nào là hợp lý cả,” cô bổ sung thêm.

Sofia, một học viên khác, sống cùng bang nhưng khác thành phố với Sherry. Khi Sofia lần đầu gặp vị dân biểu của mình, Sherry phát chính niệm ở nhà để đảm bảo cuộc gặp tiến triển tốt đẹp.

Cuộc gặp gỡ khởi đầu không thuận lợi. Tuy nhiên, vị dân biểu bang bất ngờ hỏi Sofia đến từ thành phố nào ở Nga. Hóa ra ông ấy vừa nhận nuôi một cậu bé ở thành phố quê hương của Sofia. Sau khi cả hai tìm thấy điểm chung, cuộc gặp trở nên khá suôn sẻ. Cuối cùng, vị dân biểu của bang đã viết một lá thư cho nữ Nghị sỹ của Sofia, thúc giục bà đồng bảo trợ Nghị quyết 281.

Các học viên ở một bang khác cũng có những trải nghiệm về sự lật ngược tình thế tại một cuộc gặp gỡ nhờ vào chính niệm. Khi họ ở trong văn phòng của quan chức, một số học viên khác đợi ở hành lang và phát chính niệm.

Nhiều học viên ở khắp các bang lân cận đã nỗ lực nói rõ tầm quan trọng của Nghị quyết cho các quan chức chính phủ và công chúng. Hàng ngày, điều phối viên khu vực tổ chức các cuộc gặp với cả nhóm gồm các học viên Mỹ và Trung Quốc, để chia sẻ kinh nghiệm, đánh giá lại các hạng mục đã thực hiện, và phát chính niệm tập thể. Anh ấy cũng gọi điện cho mọi người trong khu vực để thông tin cho họ biết.

Trong khi những học viên trẻ hơn nói tiếng Anh tiếp cận giới truyền thông và văn phòng của các đại biểu, các học viên lớn tuổi chủ động tham gia thu thập chữ ký thỉnh nguyện để tập hợp sự ủng hộ của công chúng.

Cả nhóm cũng làm việc cùng nhau để xuất bản những bài báo có quan điểm trái ngược với biên tập viên về vấn đề thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống và Nghị quyết 281 trên một tờ báo có tầm ảnh hưởng trong khu vực.

Các học viên làm việc cùng nhau trong hạng mục này có niềm tin mạnh mẽ rằng Nghị quyết này là cơ hội quý báu và khẩn cấp để tiếp cận công chúng và các quan chức chính phủ ở mọi cấp chính quyền, giúp mọi người hiểu được chân tướng và đặt định vị trí của mình về phía chính diện trong lịch sử.


Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/9/9/141927.html

Đăng ngày 06-10-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share