Bài viết của Hanmei, một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 09-06-2013] Gần đây tôi đã nghe rất nhiều trường hợp các học viên bị bệnh. Một số người bị liệt, một số bị gù lưng, một số người uống thuốc, nằm viện và phải phẫu thuật, và một số người bị bắt giam đã chết vì bệnh tật. Một số người thậm chí đã xa rời Đại Pháp hoặc bắt đầu tin vào những tôn giáo khác do đau đớn vì “bị bệnh”. Họ tạo ra ảnh hưởng tiêu cực đối với Đại Pháp và khiến cho việc giảng chân tướng và cứu người khó khăn hơn.
Trong 2 năm qua, tôi có cơ hội liên lạc với một số học viên mà đã trải qua nghiệp bệnh. Dưới sự dẫn dắt của Đại Pháp và sự bảo hộ của Sư phụ, chúng tôi đã có thể cùng nhau vượt qua khó nạn.
Học viên A
Học viên A đã 78 tuổi, sống một mình, mời tôi tới nhà bà vào cuối mùa xuân năm 2011. Tôi thấy tình trạng của bà thật xấu. Thị lực và thính lực của bà đều kém. Bà không thể nhìn mọi người được rõ ràng. Chúng tôi phải nói lớn tiếng vào tai bà. Cần phải có người giúp bà đi lại (Bà có một người chăm sóc). Bà chỉ có thể luyện được bài tĩnh công và buồn ngủ khi học Pháp và phát chính niệm. Thỉnh thoảng, bà không thể nhớ được các từ. Bà cần sự giúp đỡ khẩn cấp từ các học viên khác.
Tôi đã thảo luận vấn đề với người điều phối của nhóm học Pháp mà A tham gia, và chúng tôi quyết định rằng tất cả các học viên địa phương nên tham gia hỗ trợ bà ấy. Cân nhắc vấn đề an toàn và không muốn làm ảnh hưởng tới việc tu luyện hằng ngày và thực hiện ba việc của mọi người, chúng tôi quyết định chia các học viên làm hai nhóm. Hai người chúng tôi học một bài trong Chuyển Pháp Luân và phát chính niệm cùng bà hai lần từ 9 giờ sáng đến buổi trưa hằng ngày. Chúng tôi phát chính niệm để thanh lọc môi trường trước khi chúng tôi học Pháp. Học viên G và tôi tới nhà của học viên A vào hai ngày đầu tiên. Chúng tôi thường hỏi A: “Bà có nghe rõ không?” Bà ấy gật đầu. Hai ngày sau, bà ấy không còn buồn ngủ như vậy nữa. Vào ngày thứ năm, cả thính giác và trí nhớ của bà ấy đã được cải thiện, và bà có thể niệm khẩu quyết Chính Pháp trong khi phát chính niệm. Vào ngày thứ sáu, bà có thể đứng luyện bài công pháp thứ nhất, thứ ba và thứ tư. Bà không còn lắc động nữa. Tôi nói với bà ấy: “Bây giờ bà đã khá hơn rồi. Chúng tôi không cần đến nữa. Chúng tôi hy vọng bà có thể hướng nội và đề cao tâm tính để cứu người trong tương lai.”
Học viên B
Mùa hè năm 2012, học viên B – 83 tuổi, đã nhờ một học viên khác nhắn rằng ông muốn gặp tôi. Tôi nghe nói rằng ông đã phải ngồi xe lăn trong nhiều năm.
Tôi thấy ông đang ngồi trên một hòn đá với cái xe lăn ở bên cạnh. Ông nhìn thấy tôi và mỉm cười. Tôi cúi xuống và nói khẽ với ông: “Làm sao mà một học viên Đại pháp lại có thể ngồi xe lăn?” Đột nhiên, tôi thấy ông ấy trở nên mạnh mẽ hơn. Ông nói với tôi về trải nghiệm của mình sau khi bị giam giữ vào năm 2001 vì nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, ông đã luôn lo sợ bị theo dõi. Ông mất cơ hội liên lạc với các học viên khác. Ông học Pháp ngày một ít đi, và cuối cùng ông trở nên ốm yếu. Ông tới bệnh viện và nằm lại đó. Sau đó ông cảm thấy chân yếu đi và không thể đứng dậy được, vì vậy ông đã phải sử dụng xe lăn từ đó đến nay.
Tôi nói với ông: “Sư phụ đã nói về nghiệp bệnh. Tình trạng của ông bây giờ không phải là bệnh thực sự. Đó là can nhiễu của tà ác để kéo ông xuống khiến ông không thể thực hiện ba việc. Ông phải phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực. Chúng ta là những đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp và chúng ta có trách nhiệm và nghĩa vụ cứu chúng sinh. Ông không thể ngồi trên xe lăn nữa – ông phải ra ngoài cứu người.” Ông nói rằng ông không thể đứng dậy. Tôi khuyến khích ông: “Có thể chứ, ông có thể. Hãy cầu xin Sư phụ giúp đỡ, ông có thể đứng dậy được.” Sau đó ông ấy đã từ từ đứng dậy và đi lại với sự trợ giúp của chiếc xe lăn. Sau này các học viên khác đã nhìn thấy ông ấy tự mình đi chợ.
Học viên C
Học viên C đã 77 tuổi và làm rất tốt ba việc. Vào ngày thứ năm của năm mới 2013, bà gọi cho tôi và mời tôi đến chỗ bà. Khi tôi tới nơi, nhà bà ấy rất đông đúc. Con trai và con dâu bà đang ở đó. Một số người đang chơi mạt chược, một số đang nấu nướng. Tuy nhiên, học viên C lại đang nằm trên giường và nói: “Tôi đã phải nằm trên giường một tuần nay rồi. Lưng tôi bị đau và tôi không thể cử động. Các con tôi thấy tôi như thế này và chúng nghĩ rằng chắc hẳn có gì không ổn với cái lưng của tôi và muốn tôi đi bệnh viện. Tôi đã từng bị như vậy trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Công.”
Sau đó bà nói với tôi rằng con trai bà đã mua một căn nhà mới và vừa mới hoàn thiện nó xong. Anh ấy mới bà tới thăm nhà anh ấy vào cuối năm ngoái. Khi bà tới, bà thấy mẹ của cô con dâu đã dọn vào đó ở. Lúc đó, bà cảm thấy thật là không công bằng và bà thấy ghen tị. Do đó tà ác đã thấy chấp trước của bà và khiến bà bị bệnh. Bà nói: “Kế hoạch cứu người của tôi vào những ngày nghỉ năm mới đã bị can nhiễu bởi việc này. Tôi là một học viên và tôi không muốn sống với các con tôi. Vậy tại sao tôi lại ghen tị chứ?”
Tôi nghĩ bà đã tìm ra chấp trước của mình. Tôi nói với bà ấy: “Bà đã coi việc đau lưng của bà là bệnh. Sư phụ đã đẩy tất cả chúng ta lên đến vị trí của mình. Nghiệp không phải là vấn đề đối với học viên Đại Pháp. Bất cứ điều gì ảnh hưởng đến chính Pháp đều là tà”. Tôi nghĩ: “Tôi phải giúp bà ấy vượt qua khó nạn. Tôi phải chứng thực sự tuyệt vời của Đại Pháp cho các bạn và gia đình bà.”
Tôi thấy bà ấy đã trở nên khá hơn, vì vậy tôi khuyến khích bà ấy chịu đựng khổ nạn và ra ngoài cứu người để hoàn thành sứ mệnh của mình. Tôi giúp bà ấy ngồi dậy và chúng tôi phát chính niệm trong khoảng nửa giờ. Sau đó, tôi cảm thấy trường không gian đã được thanh lọc rất nhiều. Bà ấy vẫn phải ngồi. Tôi nói bà ấy rằng sẽ không có bất kỳ vấn đề nào nữa. Tôi cũng nói: “Hãy gọi các con trai của bà đến đây. Tôi muốn nói cho chúng nghe sự thật.”
Tôi nghe nói rằng tất cả các con bà đều đã thoái Đảng cộng sản nhưng họ đều không ủng hộ bà tu luyện Đại Pháp. Tôi nói với hai người con trai của bà: “Mẹ của các cháu đang dần khá lên. Các học viên không có bệnh, nhưng họ sẽ có một số khó nạn và khảo nghiệm phải vượt qua. Giống như những câu chuyện trong Tây Du Ký, Đường Tăng và các đồ đệ của ông ấy phải trải qua 81 khổ nạn trên đường đi lấy kinh. Hôm nay, việc khỏi đau lưng của mẹ cháu đã chứng thực sự vĩ đại của Đại Pháp. Pháp Luân Công là hợp pháp tại Trung Quốc. Các học viên Đại Pháp không vi phạm pháp luật. Các cháu có thể kiểm tra trong Hiến pháp và pháp luật của Trung Quốc mà xem – không có điều luật nào nói rằng Pháp Luân Công là phạm pháp. Tất cả là do sắp đặt của Giang Trạch Dân. Ông ta đã lạm dụng quyền lực của mình. Ông ta đã bị kiện ở nhiều nước vì đã vi phạm nhân quyền. Cảnh sát đang vi phạm pháp luật. Bác hy vọng các cháu đều có thể đối xử với các học viên Pháp Luân Công thật tốt và bảo vệ mẹ các cháu. Các cháu nên tôn trọng và ủng hộ sự lựa chọn của mẹ các cháu là tu luyện Đại Pháp.” Tôi đã rất nghiêm túc và giọng nói của tôi hết sức tường hòa. Cả hai cháu trai đều gật đầu.
Buổi sáng hôm sau, các con trai của bà ấy gọi cho tôi và nói cho tôi biết rằng mẹ của họ có thể ra khỏi giường và rằng tất cả các “bệnh tật” của bà đã biến mất. Các thành viên trong gia đình bà nói điều này thật kỳ diệu. Một số họ đoán rằng tôi đã cho bà uống thuốc. Tuy nhiên, con dâu bà, người đã vờ chơi mạt chược nhưng thực tế là luôn để mắt đến chúng tôi đã nói: “Mẹ không uống thuốc. Mẹ thậm chí còn không uống một chút nước nào. Tôi chỉ thấy họ nói chuyện trong một lát và ngồi cùng nhau (chúng tôi ngồi phát chính niệm). Sau đó mẹ trở nên khá hơn.” Tôi nhận ra rằng:
“Tịnh tư kỷ đa chấp trước sự
Liễu khước nhân tâm ác tự bại”
(“Biệt ai” trong Hồng Ngâm II)
Tạm dịch:
“Tĩnh lặng suy nghĩ bao chấp trước
Dứt được tâm người ác tự bại”
Nhận thức của tôi về việc giúp các học viên vượt qua nghiệp bệnh
Nó cũng là một quá trình nhận thức các nguyên lý của Pháp. Chúng ta không nên giúp người khác như học viên A vượt qua khó nạn chăng? Tôi có thể tự mình giúp bà ấy hay tôi nên phối hợp với các học viên khác để giúp bà ấy? Tôi thực sự đã suy xét tất cả những điều này khi tôi giúp bà ấy. Sư phụ đã giảng:
“Vấn đề này trong quá khứ tôi đã giảng nhiều lần rồi; rất nhiều học viên thực ra đều minh bạch. Học viên xuất hiện nghiệp bệnh nghiêm trọng, nó không gì ngoài hai mục đích. Một là để họ xuất hiện ra trạng thái ấy, xem xem người chung quanh nhìn [nhận] thế nào. Xem tâm chư vị động thế nào, xem chư vị có động tâm hay không; chẳng phải chính vấn đề đó sao?” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco năm 2005)
“Xuất hiện vấn đề gì thì mọi người đều không thể động tâm; mỗi học viên thì ngoại trừ rằng ‘là đệ tử Đại Pháp tôi có thể giúp gì cho bạn thì tôi giúp’, còn không có gì là có thể phù động [tâm] cả; ‘tôi giúp bạn không nổi’ thì cũng cần phải chính niệm đối đãi vấn đề ấy;” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco năm 2005)
Vấn đề của học viên A cũng phản ánh việc các học viên trong cùng nhóm học Pháp cũng như các học viên khác biết tình hình cần đề cao bản thân . Do vậy, tôi nghĩ tất cả chúng tôi đều nên tham gia. Tuy nhiên, việc đó tùy theo nguyện vọng của tất cả mọi người. Trong tình huống này chỉ có một trường thuần tịnh mới có thể mang lại kết quả tốt. Sư phụ đã giảng:
“Đệ tử Đại Pháp làm một chỉnh thể trong chứng thực Pháp mà hợp tác nhất trí thì Pháp lực rất to lớn” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu năm 2003 (phần hỏi đáp))
Vì học viên A có thị lực kém, tôi trao đổi với bà ấy hằng ngày. Tôi chủ yếu là chia sẻ với bà ấy về các bài giảng Pháp của Sư phụ được viết sau khi cuộc đàn áp xảy ra. Tôi phải minh bạch các nguyên lý của Pháp để có thể trợ giúp bà ấy hướng nội và buông bỏ chấp trước.
Hãy đối tốt với những học viên đang trong khó nạn
Các học viên A, B, C và tôi cùng tham gia ở một điểm luyện công trước khi cuộc đàn áp xảy ra. Hai trong số họ đã không gặp nhau trong hơn sáu năm. Có vẻ như chính họ là người liên lạc với tôi, nhưng tôi biết rằng đó là do Sư phụ an bài. Tôi đã gặp họ và cố gắng suy xét vấn đề từ quan điểm của họ. Tôi giữ niệm trong đầu: “Tôi phải giúp họ vượt qua khó nạn.” Vấn đề an toàn và việc tu luyện của cá nhân tôi không được phép ngăn cản chúng tôi phối hợp cùng nhau. Tôi không bao giờ phê phán những học viên đang bị “bệnh”, thay vào đó, tôi giúp đỡ và động viên họ một cách kiên nhẫn. Đặc biệt khi tôi giúp học viên A, tôi đã dành 10 ngày và thực sự coi vấn đề của bà ấy là vấn đề của tôi khi giúp bà. Trong hai năm qua, tôi đã giúp đỡ không chỉ ba học viên nói trên.
Tại sao mọi thứ lại được sắp đặt để cho tôi gặp những học viên này hết người này đến người khác như vậy và tại sao tôi lại có thể giúp được họ? Thỉnh thoảng tôi nghĩ có lẽ đó là bởi vì họ đã tin tưởng tôi, hoặc bởi vì tôi có khả năng giải quyết những vấn đề đó. Nhưng tôi chưa bao giờ suy nghĩ về điều đó một cách nghiêm túc. Mãi tới khi tôi viết bài chia sẻ này tôi mới nhận ra rằng Sư phụ đã giảng:
“Hết thảy những gì người tu luyện gặp phải đều có quan [hệ] với tu luyện và viên mãn của chư vị, nếu không sẽ tuyệt đối không có.” (“Đại Pháp viên dung” trong Tinh tấn yếu chỉ II)
Trong 18 năm tu luyện của tôi và là một điều phối viên, tôi đã nghĩ tôi có hiểu biết rõ ràng về các nguyên lý của Pháp. Tôi đã sử dụng Pháp đo lường mọi thứ và tôi nghĩ tôi đã làm tốt trong suốt 13 năm qua của thời kỳ Chính Pháp. Tuy nhiên, một số học viên không phối hợp tốt với tôi, thậm chí một số người đã không nghe tôi. Mãi tận năm ngoái tôi mới nhận ra rằng ngữ điệu khi tôi nói và tâm thiếu từ bi là nguyên nhân của điều đó. Sư phụ đã nói với chúng ta:
“ngữ khí, thiện tâm trong công tác, thêm vào đó là đạo lý có thể cải biến nhân tâm” (“Thanh tỉnh” trong Tinh tấn yếu chỉ)
“Thiện là biểu hiện của đặc tính vũ trụ tại các tầng thứ khác nhau và các không gian khác nhau, cũng là bản tính cơ bản của các Đại Giác Giả.”(“Nói sơ về Thiện” trong Tinh tấn yếu chỉ)
Tạ ơn Sư phụ. Cảm ơn các bạn đồng tu.
Hợp thập.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/1/让“病”字从我们的头脑中消失-274737.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/25/141682.html
Đăng ngày 17-09-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.