Bài viết của một học viên ở vùng Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-07-2013]  Dưới đây là một vài kinh nghiệm của một số học viên trong làng của chúng tôi. Trong khi bị bức hại và gặp nhiều khổ nạn họ vẫn kiên định bước đi cho đến ngày hôm nay, đều là nhờ vào sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp.

Đại Pháp truyền rộng từ người này qua người khác

Học viên A, đã 65 tuổi, vẫn cảm thấy rất xúc động khi nhớ lại bà đã bắt đầu học Pháp Luân Đại Pháp như thế nào:

“Trước khi bắt đầu tu luyện, tôi bị viêm khớp và đau lưng nghiêm trọng. Lúc phát bệnh, chân tôi sưng lên và tôi không thể đi lại. Ngày nào tôi cũng ôm đùi khóc. Vết đau ở lưng tôi rất nhức nhối. Tôi không thể ngồi xuống hoặc nằm xuống. Tôi phải quỳ trên giường và cúi mặt xuống cho đỡ đau.

Vào năm 1997, tôi đến thăm anh trai tôi ở một thành phố khác. Ông ấy giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Ông nói rằng sức khỏe của mình đã hoàn toàn bình phục sau khi tập luyện hơn một tháng, vậy nên ông bảo tôi thử xem sao. Sau khi nghe nói rằng nó có thể chữa bệnh, tôi lập tức học các bài công pháp. Thật là kỳ diệu. Mặc dù tôi chỉ là một nông dân với học thức hạn chế, nhưng tôi đã học tất cả các động tác chỉ trong bốn giờ. Sáng hôm sau, tôi đem một cuốn Chuyển Pháp Luân về nhà và đọc xong nó chỉ trong một lần. Tôi thấy rằng nó có thể dạy người ta trở thành người tốt và làm thế nào để tu luyện tâm và thân.

Tôi lập tức đem việc này kể cho ông Lưu, hàng xóm của tôi. Ông ấy đã bị bệnh nghẽn động mạch trong nhiều năm. Vậy là bốn người chúng tôi ở hai gia đình bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Sau khoảng 10 ngày, tất cả chúng tôi đều trải nghiệm được những điều kỳ diệu. Những vấn đề ở phần lưng dưới và chân của tôi đã biến mất. Bệnh nghẽn động mạch của ông Lưu đã được chữa khỏi. Ông đã vứt chiếc gậy ba-toong đi. Ông ấy có thể duỗi thẳng tay và có đủ sức khỏe để đi trên đôi chân của mình. Chúng tôi đều òa khóc bởi vì chúng tôi trải nghiệm được niềm hạnh phúc của việc thực sự khỏe mạnh. Tất cả người dân trong làng chúng tôi đều chứng kiến được những sự thay đổi ấy. Ngày càng có nhiều người học Pháp Luân Công. Cuối cùng hơn 40 người trong làng đã tham gia tập luyện, tức là khoảng một phần tư số người trong làng.

Hồi đó đêm nào chúng tôi cũng xem các bài giảng của Sư phụ, tiếp đó là phần hướng dẫn luyện công. Đôi khi, có khoảng 30 đến 40 người ở những làng xung quanh tham gia cùng với chúng tôi. Chúng tôi học và ghi nhớ Pháp vào ban đêm, và dậy sớm vào buổi sáng để luyện công. Việc đồng áng của tôi không hề bị ảnh hưởng những chút nào. Chúng tôi đều tinh tấn. Những kỳ tích vẫn thường xảy đến. Một nữ học viên có một vết sẹo để lại sau khi bị ốm lúc mới ra đời. Vết sẹo trở nên to dần khi chị lớn lên. Người ta vẫn hay trêu trọc chị, vậy nên gia đình đã đưa chị đến các bệnh viện ở các thành phố lớn để điều trị. Nhưng nó không hiệu quả, chị thậm chí mặt chị còn xuất hiện những vết nám. Chị cảm thấy rất xấu hổ và đã phải chịu đựng những căng thẳng tâm lý rất lớn. Sau khi tập Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996, vết sẹo và nám đã biến mất. Chị đã mừng rỡ và kinh ngạc đến rơi nước mắt.”

Những cải thiện về đạo đức

Tất cả sáu người trong gia đình học viên B đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và gia đình họ trở thành một điểm học Pháp cho các học viên khác trong làng. Một hôm vào mùa thu năm 1996, khi bố mẹ chồng của B đang ngâm dưa chua trong nhà, lửa từ trong lò đã bắt vào khăn trải giường. Bố chồng cô thấy có khói và cố gắng gọi hàng xóm đến giúp, nhưng không ai ở nhà. Lửa tiếp tục lan ra tủ và rèm, tiếp tục lan gần đến cái vòm bằng giấy. Kì lạ là lửa không tiếp tục lan về phía cái vòm mà lại lan xuống phía dưới. Mẹ chồng cô đã dùng một bình nước để dập lửa. Ngọn lửa lớn chừng ấy mà đã được dập tắt ngay lập tức. Cả gia đình rất biết ơn sự bảo hộ của Sư phụ, và quyết tâm sẽ tinh tấn hơn nữa trong tu luyện.

Với việc tinh tấn học Pháp tu tâm, nhân sinh quan của các học viên đều đã thay đổi rõ rệt. Họ sống chiểu theo Đại Pháp và tu luyện tâm của mình. Những mâu thuẫn gia đình đã biến mất, họ trả lại tiền nhặt được cho người mất, và họ luôn giúp người khác. Văn hóa của cả làng đều đã thay đổi. Sự cải thiện về đạo đức của các học viên đã chứng thực được sự vĩ đại của Đại Pháp.

Trước khi học viên C tu luyện, cô đã nghiện chơi đánh bài hay chơi mạt chược. Một khi đã nhảy vào cuộc chơi, cô liền quên luôn cả chồng con. Vợ chồng cô đã từng cãi nhau thường xuyên. Cửa kính phải thay đi thay lại hết lần này đến lần khác. Đôi khi họ hết tiền và chỉ dùng một tấm rèm để che cửa sổ. Họ đã sống như vậy trong hơn mười năm.

Vào năm 1996, khi một người hàng xóm của họ mở các bài giảng của Sư phụ, C đã đến xem thử. Cô càng nghe càng thấy cuốn hút. Cô cảm thấy Sư phụ như một người thân đã lâu không gặp vậy. Từ đó, cô học làm một người tốt và hiểu được ý nghĩa của cuộc sống. Cô đã bỏ cờ bạc và thay đổi lối sống. Những cải thiện của cô ấy đã khiến chồng thay đổi, và sau đó anh ấy cũng tu luyện. Thấy đôi vợ chồng sống hạnh phúc cùng nhau như những người tu luyện, dân làng đều thấy kinh ngạc. Họ nói: “Sư phụ của các vị thật là lợi hại.”

Năm 1997, ba học viên ở làng chúng tôi đến một nhà máy để làm công nhân tạm thời. Họ nhặt được 450 tệ ở chỗ làm. Họ không lấy chỗ tiền ấy, nhưng vì họ không tìm được ai là chủ nhân nên đã đưa nó cho người quản lý của nhà máy. Người quản lý nhìn chằm chằm vào họ và nói: “Thật không thể tin được, thời buổi này còn có người trả lại tiền nhặt được.” Các học viên nói với người quản lý rằng họ nghĩ cho người khác trước bởi vì họ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một số thiết bị điện tử của nhà máy đã bị lấy trộm mất. Khi cảnh sát đến điều tra, người quản lý nói với cảnh sát: “Ba người này là học viên Pháp Luân Công. Họ còn không lấy cả tiền nhặt được, nên họ chắc chắn không bao giờ ăn trộm. Vậy nên các anh không cần kiểm tra họ làm gì.”

Sau đó, một trong các học viên này đã tìm thấy một xấp tiền ở gần làng chúng tôi khi anh ấy trên đường về nhà. Anh ấy bảo con gái anh ấy viết một tấm biển thông báo có ghi số điện thoại của mình, bảo rằng người chủ của số tiền hãy liên lạc với anh, và treo tấm biển trên lề đường. Vào buổi tối, hai anh em ở một làng lân cận đến. Họ kể về việc họ mất tiền như thế nào và số tiền là bao nhiêu. Người học viên đã trả hết tiền lại cho họ. Người bị mất tiền nói một cách đầy biết ơn: “Lúc ở nhà, sau khi tôi nhận ra bị mất tiền, tôi đã tức giận đến mức xé quần và đốt. Sau đó em trai tôi về và kể cho tôi nghe về tấm biển thông báo. Tôi biết rằng người nhặt được chỗ tiền ấy nhất định là học viên Pháp Luân Công. Bây giờ chỉ có các học viên Pháp Luân Công là người tốt.”

Một lần một học viên khác có một công ty gia đình đã phát hiện ra rằng người giao hàng đã lấy của họ thiếu 140 tệ so với số tiền đáng ra họ phải trả. Anh ấy lập tức gọi người giao hàng và bảo anh ấy rằng lần sau quay lại hãy tính bù. Đây là những tiêu chuẩn đạo đức cơ bản của các học viên Đại Pháp. Nhưng đối với người bình thường, thì nó vô cùng cao thượng.

Đường làng của chúng tôi rất lầy lội vào mùa mưa, đến nỗi ô tô con không thể đi qua. Đây là việc rất nan giải của cả làng! Vào năm 2010, tất cả các học viên trong làng đã ngồi lại và thảo luận về vấn đề này. Chúng tôi đã quyết định xây lại con đường để mọi người đều được hưởng lợi. Các học viên đã làm việc một cách hết sức trách nhiệm và không lấy chút tiền nào từ dân làng.

Hơn hai mươi học viên đã dùng kinh phí của riêng họ và làm việc ba ngày liên tục. Họ phủ cát và lắp đặt ống thoát nước cho những con phố lớn nhỏ. Việc này đã tiết kiệm hơn 2.000 tệ cho dân làng. Được khuyến khích bởi việc này, những người không phải là học viên cũng đến tham gia cùng. Nhìn những con đường được sửa lại, mọi người đều đồng ý: “Các học viên Pháp Luân Công quả thực đáng quý.” Khi người ở các làng khác đến thăm, họ nói: “Không ngôi làng nào quanh đây tốt đẹp bằng làng của các bạn. Các bạn có đường đẹp và người tốt. Bất cứ khi nào có người gặp khó khăn, người khác lại giúp một cách vô tư mà không tính gì đến được mất.”

Vào mùa đông năm 2000, một trận tuyết đã làm tắc nghẽn một nửa dặm đường ở phía Đông làng. Tuyết dày tới hơn 30 cm. Ở một số nơi, tuyết dày cả mét. Tất cả giao thông đều bị đình trệ và không ai có thể đi lại. Một số học viên quyết định sẽ dọn sạch chỗ tuyết. Ngày hôm sau, những người tài xế xe buýt đến và nói rằng họ muốn trả chúng tôi tiền cho việc dọn sạch tuyết. Chúng tôi nói với anh ấy rằng: “Chúng tôi sẽ làm việc này miễn phí, bởi vì chúng tôi luôn nghĩ cho người khác.” Chỉ mất một ngày, 20 học viên đã dọn sạch chỗ tuyết. Trong khi làm việc, chúng tôi viết: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân Thiện Nhẫn hảo” lên những bờ tuyết dày bên đường.

Kiên trì phản bức hại

Khi cuộc bức hại tàn khốc đối với Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999, các học viên trong làng chúng tôi đã không hề sợ hãi. Hơn hai mươi học viên đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Chúng tôi cũng giảng chân tướng bằng thư, tờ rơi và băng rôn.

Khi các học viên đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp, chúng tôi ngủ ngoài trời vì rất khó để tìm được một chỗ ở. Sau này, trong video giảng chân tướng: “Những câu chuyện của tương lai”, chúng tôi thấy cảnh các học viên trong làng chúng tôi đang ngủ dưới những tấm nhựa. Một nhà báo người Úc đã ghi lại cảnh ấy. Vào lúc đó, một học viên ở Bắc Kinh đã đưa cho chúng tôi một cuốn sách Đại Pháp. Chúng tôi đã cất cẩn thận để cảnh sát không tìm thấy, và mang nó về nhà.

Học viên D đã gặp rất nhiều can nhiễu từ gia đình sau khi cuộc đàn áp bắt đầu. Hơn 20 người họ hàng đến nhà để khuyên anh ấy từ bỏ tu luyện. Thậm chí họ còn bảo vợ anh ấy đốt sách Đại Pháp. Học viên D đã kiên quyết từ chối. Vào lúc đó, các viên chức của ĐCSTQ liên tục gọi các học viên đến phòng họp để “chuyển hóa” chúng tôi. Thấy rằng chúng tôi đều không động tâm, họ đã nhục mạ chúng tôi: “Nhìn các anh xem! Không một xu dính túi.” Cuộc đàn áp đã khiến chúng tôi gặp khó khăn về tài chính nhưng ĐCSTQ lại nói rằng Đại Pháp khiến chúng tôi nghèo khó. Các học viên ngộ được một điều rằng chúng tôi nên phủ nhận việc đàn áp, bao gồm cả bức hại về tài chính. Khi chúng tôi đã nhận ra điều này, mọi việc đều thuận theo tự nhiên mà phát sinh biến hóa, và cuộc sống của chúng tôi cũng thay đổi nhanh chóng.

Trong những năm gần đây, các học viên trong làng chúng tôi đã xây dựng bảy ngôi nhà mới và sửa chữa lại bốn ngôi nhà cũ. Chúng tôi có tám chiếc xe nông nghiệp có động cơ. Thu nhập hàng năm của chúng tôi là hơn 10.000 tệ một người. Một học viên đã mua một chiếc xe nông nghiệp động cơ cỡ nhỏ để kinh doanh. Vì học viên này thật thà và giao dịch công bằng, nên dân làng rất tín nhiệm anh ấy, và việc kinh doanh và tình hình tài chính của anh ấy đã cải thiện. Giờ anh ấy đã có một chiếc xe bán tải. Dân làng nói: “Nhìn những học viên Pháp Luân Công này xem, các vị phải ngưỡng mộ họ. Bất kể họ làm gì, họ đều làm tốt và có lãi.” Các học viên nhận ra rằng tất cả những điều này là được Sư phụ cấp cho, và chúng tôi nên dùng những tài nguyên này để giảng chân tướng và mang vẻ đẹp của Đại Pháp đến cho mọi người.

Trong làng của chúng tôi, hơn 20 học viên Pháp Luân Công đã từng bị bắt. Trong số họ, 11 người đã từng bị giam trong các lớp tẩy não, 8 người đã từng bị giam giữ, 7 người bị giam trong một trại tạm giam, 9 người đã từng bị giam trong các trại cưỡng bức lao động, 3 người đã phải rời khỏi nhà để tránh khỏi bị bức hại, và 3 người đã chết vì đàn áp. Mặc dù hai người đã từ bỏ tu luyện, nhưng 30 học viên vẫn kiên định vào đức tin của mình.

Cứu người bằng chính niệm

Trong dịp tết Đoan Ngọ năm 2003, các học viên trong huyện chúng tôi đã quyết định sẽ treo băng rôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân Thiện Nhẫn hảo” ở tất cả các điểm du lịch trong huyện. Chúng tôi phụ trách một điểm du lịch gần làng của chúng tôi. Các học viên nam thì lên núi, còn các học viên nữ thì phát chính niệm ở nhà.

Chúng tôi đến nơi vào khoảng 8 giờ tối. Trước hết, chúng tôi treo băng rôn lên một cái cây lớn ở ngay lối vào. Sau đó chúng tôi lên núi, treo hơn 80 băng rôn ở khắp nơi. Lúc đó trời tối và đường dốc, khá nguy hiểm. Các học viên nắm tay nhau và dịch chuyển từng bước một xuống đồi. Cuối cùng chúng tôi cũng về đến nhà an toàn. Sau đó một đồng tu nói: “Vào ban ngày người ta đi xuống còn khó, thế mà chúng ta lại có thể treo băng rôn vào ban đêm và đi xuống an toàn.” Chúng tôi đều trải nghiệm được sự kì diệu của Đại Pháp.

Thông qua học Pháp, chúng tôi nhận ra rằng làm ba việc và cứu nhiều người hơn nữa là sứ mệnh và thệ nguyện tiền sử của học viên. Cho dù chính quyền có tà ác đến đâu và dù chúng tôi bận đến đâu, chúng tôi vẫn tiếp tục học Pháp, phát chính niệm và giảng chân tướng. Đến nay, 98% số người trong làng chúng tôi đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Về cơ bản mọi người đều biết chân tướng và có thái độ tích cực với Đại Pháp. Gần đây, đã có ba người bắt đầu tu luyện. Năm 2011, một số người tìm thấy Hoa Ưu Đàm nở ở nhà họ, loài hoa nhỏ xíu mà 3.000 năm mới nở một lần. Chúng nở trên cửa, trên bồn đá, và trên một chiếc ăng-ten TV.

Hàng xóm của học viên E là đảng viên. Anh ấy ghét Pháp Luân Công. Anh ấy liên tục lăng mạ Sư phụ và Đại Pháp, và mắng chửi các học viên. Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, anh ta thậm chí còn nói với cảnh sát: “Bắt hết họ lại, không cho tu luyện nữa.” Nhưng E nghĩ rằng: “Chúng ta là hàng xóm, chiểu theo Pháp thì chắc chúng ta phải có một mối quan hệ tiền duyên. Anh cũng có thể không phải là một chúng sinh bình thường. Tôi phải cứu anh.” Trong vài năm, cô ấy và một vài học viên khác giảng chân tướng cho anh ấy, nhưng anh ấy liên tục từ chối nghe chân tướng.

Năm 2011, anh ấy muốn tìm một công việc xa nhà. Anh ấy muốn tìm một người trông trẻ cho cháu nội, nên đã nhờ E giúp. Chồng của E nói: “Trông đứa bé này sẽ khó lắm, và chúng ta đã lãnh trách nhiệm trông ao cá ở phía Tây làng. Đó chẳng phải quá nhiều việc sao.” E nói: “Chúng ta sẽ làm được. Cứu người này là quan trọng.”

E chuẩn bị đồ ăn cho đứa bé hàng ngày và kiểm tra bài tập về nhà của đứa bé. Sau vài ngày, người hàng xóm quay lại và thấy rằng đứa bé rất ổn, vì vậy anh ấy rất cảm kích. Lần tiếp theo anh ấy đi làm, anh ấy nhờ E giữ tiền tiết kiệm. Anh ấy nói: “Đưa tiền cho chị tôi không phải lo lắng gì.” E đã dùng hành động của cô ấy để chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp và khai mở trái tim của người hàng xóm. Vào cuối năm 2011, khi E nói với anh ấy về Pháp Luân Công một lần nữa và bảo anh ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ, anh ấy đã đồng ý một cách dễ dàng. Anh ấy thậm chí còn muốn xem chương trình của Đài Truyền hình Tân Đường Nhân.

Một kỳ tích khác xảy ra khi học viên F trong làng đang phân phát tài liệu giảng chân tướng cùng các học viên đến từ nơi khác. Họ bị lạc trong đêm tối. Cô ấy nói trong tâm rằng: “Sư phụ, xin giúp con tìm đường về nhà.” Lập tức có một đốm sáng trước mặt cô. F nhận ra rằng đó là ánh sáng do Sư phụ cấp cho. Họ đi theo đốm sáng và cuối cùng tìm được đường về nhà. Sau khi họ về đến nhà, họ đã vui mừng đến mức không ngủ được.

Học viên G làm nghề sửa chữa đồ dân dụng. Anh ấy đã đến nói chuyện với nhiều gia đình và cho họ tài liệu giảng chân tướng. Khi anh ấy lắp đặt chảo vệ tinh để bắt sóng chương trình của Đài Truyền hình Tân Đường Nhân cho mọi người, anh chỉ lấy họ giá vật liệu là 110 tệ. Nếu lắp đặt cho bạn bè và họ hàng, anh ấy không thu phí, coi như là quà tặng. Anh ấy nghĩ rằng, mặc dù anh mất công và phải bỏ tiền túi ra nhưng việc ấy rất xứng đáng vì nó có thể cứu người. Đến giờ, anh ấy đã lắp đặt hơn 50 chảo vệ tinh. Việc này đã giúp quảng bá rộng rãi Đài Truyền hình Tân Đường Nhân.

Năm 2002, khi cuộc đàn áp ở vào giai đoạn khốc liệt nhất, tà đảng bắt học viên ở khắp nơi. Học viên H và vợ phải rời nhà để tránh bị bức hại. Họ kiếm tiền bằng cách làm việc cho một gia đình. Lúc đầu, người chủ không tin tưởng họ, nhưng cách họ tuân theo các nguyên lý Chân Thiện Nhẫn trong cuộc sống đã sớm chiếm được lòng tin của chủ nhà. Sau một thời gian, vợ của người chủ nhà bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, và mọi bệnh tật của cô đã được chữa khỏi. Cô ấy rất cảm ơn hai người học viên. Người học viên nói: “Đây là từ bi của Sư phụ. Chị nên cảm ơn Sư phụ.” Từ đó hai vợ chồng đã có thể giảng chân tướng cho nhiều người hơn. Người chủ thuê rất nhiều nhân viên và họ thay mới nhân viên liên tục. Hai vợ chồng đã không bỏ lỡ cơ hội để giảng chân tướng cho bất kỳ ai ở đó.

Dưới sự bức hại tà ác, các học viên trong làng chúng tôi sở dĩ có thể đi đến ngày hôm nay đều là nhờ Sư phụ từ bi bảo hộ và pháp lý của Đại Pháp chỉ dẫn. Chúng con vô cùng cảm tạ sự cứu độ của Sư phụ. Chúng con nhất định sẽ làm tốt ba việc, để không phụ sự khổ độ từ bi của Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/7/21/我们屯里的炼功人-276871.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/23/141664.html

Đăng ngày 17-09-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share