Bài viết của một học viên ở Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-06-2013]

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi còn là một thiếu niên. Hành trình tu luyện của tôi gập ghềnh, nhưng Sư phụ đã luôn theo sát bảo vệ tôi. Gần đây, thông qua việc tinh tấn thực tu, tôi nhận ra rằng mình đã từng nghĩ rằng tu luyện đơn giản là đọc sách và giúp các học viên trong gia đình tôi giảng chân tướng. Tôi đam mê nói chuyện một cách sáo rỗng trong việc chia sẻ kinh nghiệm.

Khi tôi ở giữa những người không phải là học viên, tôi chìm ngập trong các quan niệm người thường, và tâm trí tôi trở nên mê mờ. Tôi bị mê lạc trong các mâu thuẫn, hạnh phúc, giận dữ, đau buồn, và thoải mái, và tôi thường nghĩ rằng tôi tốt hơn so với những người khác.

Gần đây tôi dành nhiều thời gian hơn để học Pháp, và đã thấy tu luyện Đại Pháp thực sự là gì. Bây giờ tôi đã trải nghiệm rõ ràng hơn rằng tất cả mọi thứ mà Sư phụ nói đang thực sự diễn ra.

Một điểm hóa thần thánh

Một ngày, các học viên trong gia đình tôi đang ngồi quanh máy tính, và bố tôi đề nghị chúng tôi xem giảng Pháp của Sư phụ cho các học viên tại Úc Châu. Mặc dù bình thường tôi không nhìn thấy bằng thiên mục, ngay sau khi bố tôi nói, tôi đã thấy ánh sáng vàng tỏa sáng ở trên bức tường trắng gần đó. Đó là bóng vàng của một số vị thần. Họ ngồi tĩnh lặng trên đài sen xung quanh máy tính và đợi nghe bài giảng của Sư phụ. Cặp mắt trần tục của tôi chỉ có thể thấy những cái bóng của họ, nhưng tôi thấy rõ ràng các đường nét của họ, thậm chí cả đường nét các trang phục và đầu tóc của họ. Sư phụ đã nói rằng các vị thần ở cao tầng cũng đang nghe các bài giảng của Sư phụ. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã cho tôi một điểm hóa rằng tôi cần phải học Pháp một cách nghiêm túc, học Pháp nhiều, và đọc Pháp thật nhiều.

Đèn báo hiệu “Kiểm tra động cơ”

Đèn báo hiệu kiểm tra động cơ trong xe của tôi gần đây bật sáng. Thợ máy của tôi nói rằng đó là vấn đề về cân bằng động cơ, và không phải là vấn đề lớn, nhưng sửa nó đòi hỏi rất nhiều việc. Anh ấy khuyên tôi tốt hơn là đợi tới lần sửa chữa tiếp theo mới sửa. Tôi thuận theo đề xuất đó. Tôi đơn giản là không để ý tới đèn báo bất cứ khi nào tôi lái xe. Lúc đó, tôi có chút phàn nàn trong tâm về những người khác. Tôi đã nghĩ rằng mình đã làm rất nhiều cho người khác, nhưng mình không được đền đáp lại nhiều, và tôi cảm thấy khá khó chịu.

Tôi nhận thấy rằng mình có vấn đề này trong khi chia sẻ với các học viên trong gia đình tôi, và tâm tôi đột nhiên trở nên tĩnh lại. Khi tôi khởi động xe vào lần sau, đèn báo kiểm tra động cơ không bật sáng. Tôi cảm nhận được rằng động cơ là trọng tâm của chiếc xe, và đèn báo hiệu kiểm tra động cơ đã cảnh báo tôi rằng tôi có vấn đề về tâm tính. Thú vị hơn nữa, đó là vấn đề về cân bằng. Đó chẳng phải là dấu hiệu chỉ cho tôi thấy rằng tôi đã khó chịu? Tôi hiểu rằng tôi phải luôn luôn xem xét tâm tính của mình khi có chuyện gì đó xảy ra xung quanh, cho dù đó là chuyện lớn hay nhỏ.

Nói thì dễ, nhưng không dễ thực hiện. Vài ngày sau, đèn báo hiệu lại bật sáng lần nữa. Tôi đã ngẫm nghĩ về việc tại sao nó lại báo hiệu lần nữa. Tôi không tìm thấy bất cứ vấn đề nào của bản thân. Có lẽ thời gian qua là một lời nhắc nhở, và lần này mới thực sự là vấn đề với động cơ. Tôi đã bị ngăn trở bởi quan niệm này.

Bạn gái tôi và mẹ của cô ấy đều là học viên. Ngày hôm qua, họ đã có cuộc tranh luận về nội dung của một bài chia sẻ kinh nghiệm. Quan sát cuộc tranh luận của họ, tôi nhận ra rằng cả bạn gái tôi và tôi đều không thể khoan dung với những sai lầm của người khác. Bị đầu độc bởi văn hóa đảng, chúng tôi đã thiếu tôn trọng người khác, có tâm tranh đấu và chấp trước vào ý kiến của cá nhân mình. Những lời nói và cử chỉ của bạn gái tôi giống hệt như của tôi. Chẳng phải các vấn đề của tôi đang được thể hiện ra cho tôi thấy sao? Sau đó, tôi đã bình tĩnh chia sẻ những nhận thức của mình và nhẹ nhàng chỉ ra những vấn đề mà cả hai chúng tôi đều đang có. Việc chia sẻ với bạn gái tôi đã không gây ra vấn đề gì vì tôi đã hướng nội, và khởi điểm của tôi là đúng.

Sau đó khi tôi khởi động xe, đèn báo hiệu kiểm tra động cơ đã không bật lên nữa. Từ đó tôi hiểu rằng tôi không nên bị ảnh hưởng bởi các quan niệm người thường. Tôi phải thay đổi quan niệm của mình. Mọi thứ xung quanh tôi tồn tại đều vì việc tu luyện của tôi. Trong tu luyện chỉ có tất nhiên, không có ngẫu nhiên. Chúng ta phải hết lòng và hoàn toàn tín Sư tín Pháp.

Bạn gái

Tôi vừa đề cập đến bạn gái của tôi. Đây là một việc lớn của tôi trong năm nay. Trước đây tôi đã từng muốn có một người bạn gái. Trong một khoảng thời gian, nữ đồng nghiệp của tôi đã có nhiều thời gian bên tôi. Những học viên khác lo ngại rằng nếu tôi có một người bạn gái không phải là học viên, tôi có thể sẽ không giữ vững tâm tính và hủy hoại chính bản thân mình. Họ cũng lo ngại về môi trường tu luyện của tôi, do đó họ muốn giới thiệu cho tôi một nữ học viên.

Tôi đã do dự liệu có nên gặp cô ấy hay không. Tôi biết chấp trước của tôi về tình và sắc dục vẫn còn mạnh mẽ. Liệu tôi có khiến chấp trước của mình mạnh hơn bằng việc hẹn hò khi tôi biết mình có những chấp trước đó hay không? Nếu kết quả là tôi kéo theo một đồng tu khác tụt lùi, mọi chuyện thậm chí sẽ còn tệ hơn. Liệu tất cả những việc này có phải là một cái bẫy do cựu thế lực an bài hay không? Vào lúc đó, tôi vẫn bị cám dỗ bởi cuộc sống người thường. Tôi đã nghĩ rằng nếu tôi hẹn hò với một nữ đồng tu, chúng tôi sẽ chỉ học Pháp thay vì đi xem phim hay đi chơi. Tôi đã nghĩ rằng có bạn gái là đồng tu như vậy thật là chán.

Cùng với tất cả những suy nghĩ rối rắm này, tôi tới gặp cô ấy, và tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình trong ngày hôm đó. Trong khi chúng tôi đang ngồi trong xe để phát chính niệm, cánh tay tôi ở phía gần cô ấy cảm thấy ấm áp. Chúng tôi đã phát chính niệm trong nửa giờ. Tôi đã bị sốc. Trước đó, tôi đã không chăm chỉ phát chính niệm. Bây giờ tôi có thể cảm nhận được năng lượng của việc phát chính niệm. Kể từ đó tôi đã thôi lười biếng, và bây giờ nghiêm túc phát chính niệm bất cứ lúc nào tôi có thể.

Khi chúng tôi học Pháp cùng nhau trong những ngày tiếp theo, tôi thấy một thỏa thuận ngầm giữa chúng tôi. Chúng tôi đã ngộ ra cùng một câu trong Pháp. Khi chúng tôi chia sẻ nhận thức của mình, chúng tôi đã nói đúng những gì mà người kia đang muốn nói. Trạng thái “hạnh phúc” này mạnh mẽ hơn nhiều so với những thú vui của người thường.

Chúng tôi đã cùng vẽ một bức tranh hoa sen để mừng kỷ niệm 20 năm ngày Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền. Tôi nghĩ bức tranh thật là đẹp. Nhiều học viên đã đăng tải trực tuyến. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang khích lệ chúng tôi. Nếu chúng tôi kiên trì nỗ lực tinh tấn, đó sẽ là ‘niềm vui nhân đôi’. Nếu chúng tôi sống một cuộc sống đời thường, đó là tự hủy diệt. Tôi đã viết bài chia sẻ này để nhắc nhở bản thân mình lần nữa rằng chân nguyện trong cuộc đời này là để đắc Pháp, và để không lạc lối trong tình yêu như hoa trôi trên mặt nước.

Nhận hồng ân của Sư phụ trong khi phát chính niệm

Một lần tôi đạt được trạng thái rất tốt trong khi phát chính niệm. Tôi đang ở trong trạng thái định thâm sâu, và thậm chí cảm giác rằng cơ thể mình không tồn tại, mặc dù tôi đang ngồi ngay ở đó. Tôi không thể di chuyển cánh tay mình, và chân tôi ở thế song bàn một cách rất thoải mái. Tôi đã đạt tới một trạng thái tốt như vậy vì đột nhiên tôi nhìn thấy những chữ “Trợ Sư Chính Pháp” trong tâm mình.

Đầu tiên tôi đã không có được trạng thái tốt. Sau đó tôi nhìn thấy những chữ này, một ý niệm đến trong đầu tôi “Mình tới đây để trợ Sư Chính Pháp. Phát chính niệm là một phần của nhiệm vụ đó. Mình phải làm thật tốt.” Với suy nghĩ của tôi như vậy, Sư phụ đã gia trì cho tôi.

Khi tôi phát chính niệm trong 50 phút, tôi đã rất hứng khởi – thật khó để diễn đạt cảm giác này. Phần biết của tôi biết rằng Sư phụ đã hy sinh rất nhiều cho tôi. Tôi chỉ ngồi đó và phát chính niệm, nhưng tôi muốn làm một việc nào đó để hồi báo Sư phụ. Nhưng tôi không thể làm gì được. Tôi đã rất lo lắng. Suy nghĩ duy nhất của tôi lúc đó là phải đền đáp ân Sư. Tôi có thể cho đi bất cứ điều gì, thậm chí cả cuộc sống của mình vì Sư phụ. Nhưng cùng lúc đó tôi biết rằng bất cứ điều gì tôi đã làm cũng không sao sánh nổi với ơn sâu vô hạn của Sư phụ. Phần con người của tôi bắt đầu tuôn trào nước mắt. Khi tôi kết thúc một giờ phát chính niệm, mặt tôi đã đẫm nước mắt.

“Sư phụ, con nhất định sẽ làm tốt.”

Một câu nói của mẹ bạn gái tôi đã mở ra ký ức sâu thẳm trong tôi. Tôi cảm thấy trong một quá khứ xa xôi tôi đã nghe thấy Sư phụ nói với tôi rằng Ngài tin tưởng tôi và tin rằng tôi sẽ làm tốt khi lần đầu tiên Ngài nhìn thấy tôi.

Sư phụ, con nhất định sẽ làm tốt.

Tạ ơn Sư phụ.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/4/青年大法弟子-了悟-274750.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/28/141272.html

Đăng ngày 17-08-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share