[MINH HUỆ 25-06-2013] Tôi đã muốn viết bài chia sẻ này từ lâu. Gần đây tôi đọc một bài viết của một học viên bắt đầu tu luyện ở tuổi 11 vào năm 1995, từ bỏ tu luyện vào năm 1999 do sự phản đối của cha cô, và tu luyện trở lại vào năm 2007. Tôi quyết định chia sẻ câu chuyện của bản thân với hy vọng khích lệ nhiều trẻ nhỏ trở lại tu luyện Pháp Luân Công.
Pháp Luân Công cải biến tôi thành một đứa trẻ ngoan
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Mẹ tôi thường xuyên đau ốm, vì vậy cha tôi phải chăm sóc gia đình. Mỗi ngày cha tôi phải dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho chúng tôi trước khi ông đi làm. Khi ông về nhà, ông phải chuẩn bị bữa tối. Nhà chúng tôi đầy thuốc Đông và Tây y của mẹ tôi. Chị gái tôi và tôi sống với bà ngoại của mình vì vấn đề sức khỏe của mẹ tôi.
Sau khi chú tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1998, chú tôi giới thiệu Pháp Luân Công cho vợ, mẹ, dì của tôi, và ông bà hai họ của tôi. Sức khỏe của mẹ tôi hồi phục ngay khi bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.
Khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi thường đặt đài casset của tôi gần cửa sổ đang mở, vì tôi muốn hàng xóm của mình có thể nghe các bài giảng của Sư phụ. Tôi từng là một cậu bé tinh nghịch. Tôi thường đánh những đứa trẻ khác cho đến khi chúng phát khóc. Tôi hay ăn cắp vặt. Tôi ngắt cây giống từ cánh đồng của mọi người. Tôi không biết lý do tại sao tôi có thói nghịch ngợm tinh quái như vậy . Cuối cùng dân làng cấm con cái của họ chơi với tôi. Cha mẹ tôi nhận được rất nhiều lời phàn nàn vì những rắc rối tôi đã gây ra, nhưng không hình phạt nào có thể thay đổi hành vi của tôi. Sự nghịch ngợm của tôi kết thúc khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Gần như tất cả dân làng nhận ra sự tiến bộ của tôi. Họ luôn ca ngợi tôi khi họ gặp cha mẹ tôi.
Tôi đã lầm lạc khi từ bỏ Pháp Luân Công
Khi Trung Quốc bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999, mẹ tôi và một số người thân đã đi đến Bắc Kinh thực hiện quyền Hiến pháp của họ là thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công và quyền có một tín ngưỡng, nhưng công an đã ngăn họ lại. Khi phương tiện truyền thông của chính quyền Trung Quốc bắt đầu chiến dịch tuyên truyền kích động lòng thù hận của người dân đối với Pháp Luân Công, chúng tôi thậm chí phải đối mặt với nhiều áp lực hơn. Chúng tôi không chịu nổi áp lực và từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công.
Ngay khi ngừng tu luyện Pháp Luân Công, tôi bắt đầu hành động như một người thường. Tôi nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống. Tôi nghĩ rằng chúng tôi đã sống chỉ vì bản thân mình. Khi tôi bắt đầu vào trung học cơ sở, tôi quyết định rằng chúng tôi sẽ sống vì tình.
Mẹ tôi và người thân của tôi bắt đầu quay trở lại tu luyện Pháp Luân Công vào năm 2005. Tôi đã biết được chân tướng những lời dối trá trong tuyên truyền của chính quyền Trung Quốc chống lại Pháp Luân Công, vì vậy tôi bắt đầu giải thích cho bạn bè của tôi rằng vụ tự thiêu dàn dựng là một trò lừa bịp để kích động lòng thù hận của người dân đối với Pháp Luân Công, nó được dàn dựng với một nỗ lực để biện minh cho cuộc bức hại Pháp Luân Công của chính quyền Trung Quốc. Tôi đã cố gắng thuyết phục bạn bè của tôi thoái các tổ chức đoàn của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Sau đó tôi biết rằng chúng ta sống là để trở về bản ngã chân chính, thuần khiết của mình, nhưng tôi đã bị lầm lạc trong thế giới trần tục. Đôi khi tôi luyện công với mẹ, nhưng việc đó chưa bao giờ kéo dài hơn một vài ngày.
Tôi trở nên hoàn toàn xa lạ với Pháp Luân Công khi tôi xa nhà vào đại học. Sau khi tôi tốt nghiệp đại học và bắt đầu đi làm , tôi sẽ chỉ trở về nhà mỗi năm một lần nhân dịp năm mới ở Trung Quốc. (Tết Nguyên Đán là ngày lễ gia đình lớn nhất trong năm đối với người Trung Quốc. Nó được so sánh với Lễ Tạ Ơn và Giáng Sinh tại Hoa Kỳ.) Mẹ luôn luôn nói với tôi về tu luyện. Mỗi lần tôi đọc sách Pháp Luân Công, tôi phân vân rằng liệu tôi có nên tu luyện Pháp Luân Công hay không. Có rất nhiều điều tôi không muốn từ bỏ. Tôi thấy thậm chí khó có thể bỏ thuốc lá. Tôi chìm ngập trong tình. Nhìn lại thì thấy đó là một ý tưởng ngu ngốc, nhưng tôi nghĩ rằng thật là tuyệt vời nếu tôi có thể tu luyện với bạn gái hay vợ của mình khi Pháp Chính Nhân Gian.
Tôi bắt đầu sử dụng phần mềm vào năm 2011 để vượt tường lửa của Trung Quốc. Hàng ngày tôi đọc sách và các bài kinh văn của Sư phụ cũng như các bài chia sẻ khác của học viên Pháp Luân Công. Tôi càng ngày càng hiểu rõ mình cần phải làm gì với tư cách là một học viên Pháp Luân Công để cứu độ chúng sinh khỏi những lời dối trá của ĐCSTQ. Tôi cũng đã nhìn thấy thấu bản chất của xã hội sau một vài năm công tác. Tôi bắt đầu liên hệ tới những gì Sư phụ giảng về xã hội trần tục trong các bài giảng.
Bắt đầu tất cả lại một lần nữa
Cuối cùng tôi đã quyết định tu luyện Pháp Luân Công một lần nữa vào ngày 15 tháng 11 năm 2012. Tôi sẽ dành ít nhất tám tiếng một ngày để học các kinh sách Pháp Luân Công và đọc bài viết của các học viên khác. Tôi đã mất 10 tháng để học hết tất cả các cuốn sách và kinh văn của Sư phụ. Sau đó tôi biết rằng tôi đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội. Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã không dũng cảm bước về phía trước khi Pháp Luân Công bị phỉ báng và các học viên khác bị bức hại vì tín tâm của họ vào Pháp Luân Công. Tại sao tôi lại mất quá nhiều thời gian để nhận ra điều này? Tôi đã lạc đường quá lâu. Tôi đã gần như bỏ lỡ cơ hội quý giá để tu luyện Pháp Luân Công vì chấp vào danh, lợi và tình của mình. May mắn thay, tôi nhận ra rằng chúng chỉ là thứ nhất thời và kịp thời quay lại Pháp Luân Công.
Tôi bỏ thuốc lá và rượu khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công một lần nữa. Tôi đã nghĩ rằng bỏ thuốc lá sẽ rất khó, nhưng việc này hoàn toàn dễ dàng khi tôi quyết định tu luyện. Tôi đã từng yêu cầu người bán hàng viết hóa đơn nhiều tiền hơn những gì tôi đã chi khi tôi đi công tác để tôi được hoàn lại nhiều tiền hơn. Bây giờ tôi sẽ không bao giờ gian dối như thế nữa. Tôi đã xóa tất cả các trò chơi và âm nhạc trần tục khỏi máy tính và điện thoại di động. Tôi cũng đã hạn chế xem TV nhiều. Tôi không lấy các giải thưởng miễn phí bằng cách mua đồ uống, vì tôi nghĩ rằng tôi đã không làm bất cứ việc gì để có được nó. Tôi cố gắng chiểu theo các nguyên lý của Pháp Luân Công trong mọi khía cạnh cuộc sống của mình.
Sư Phụ giảng:
“Sự sự đối chiếu
Tố đáo thị tu.”(“Thực Tu”, Hồng Ngâm)
Khi tôi về nhà nhân dịp Tết Nguyên đán năm 2013 của Trung Quốc, mẹ tôi và những người thân của tôi đều rất vui mừng khi biết rằng tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công một lần nữa.
Cha tôi chưa bao giờ tu luyện Pháp Luân Công, nhưng ông biết rằng Pháp Luân Công là tốt. Cha tôi không tin khi tôi lần đầu nói với ông rằng tôi đã bỏ hút thuốc và uống rượu. Ông đã rất ấn tượng. Cha đã nói với tôi: “Trong số mọi người, con chính là người thực sự cần tu luyện Pháp Luân Công.” Tôi đã từng rất nổi loạn, và cha tôi nghĩ chỉ có Pháp Luân Công mới có thể chỉ đạo tôi đúng hướng.
Khi tôi nói chuyện với một người em họ, cô ấy đã khóc vì mừng khi biết rằng tôi đã bắt đầu quay lại tu luyện Pháp Luân Công. Cô ấy, em gái tôi, và tôi còn là những đứa trẻ khi chế độ Cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, nhưng họ đã không quay trở lại tu luyện. Tôi thấy mình cũng giống họ. Thỉnh thoảng em gái tôi và em họ tôi luyện các bài công pháp và học các sách Pháp Luân Công với mẹ của mình, nhưng họ không thực tu. Trong khi tôi đang cảm thấy lo lắng cho họ, tôi rất vui vì một người em họ khác đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công một lần nữa.
Tôi đã gặp bạn bè và bạn học cũ trong những ngày nghỉ Tết Nguyên đán. Mỗi người mà tôi giảng chân tướng đã thoái ĐCSTQ hoặc các tổ chức đoàn của nó. Mặt khác, tôi đã không có đủ can đảm giảng chân tướng với nhiều người bạn khác của mình. Tôi nhận thấy rằng tôi đã không sống đúng với tiêu chuẩn của một học viên Pháp Luân Công. Tôi cảm thấy mình đã thất bại và không đạt được những gì Sư phụ kỳ vọng nơi tôi. Tôi đã buông lơi việc luyện công trong một vài ngày sau khi tôi trở về từ kỳ nghỉ tết Âm lịch. Sau đó tôi mơ thấy Sư phụ giảng bài. Sư phụ nói với tôi sau khi bài giảng kết thúc rằng tôi đã không tinh tấn tu luyện. Tôi cảm thấy bản thân thật tồi tệ. Tôi nói: “Thưa Sư phụ! Con xin lỗi.” Sư phụ nói với tôi: “Con đã xả bỏ được một số chấp trước của mình.” Tôi trả lời: “Con hứa sẽ tinh tấn hơn.” Tôi muốn được tận dụng cơ hội này để hứa với Sư phụ từ bi và vĩ đại của chúng ta rằng tôi sẽ tinh tấn hơn trong tu luyện và xứng đáng làm một đệ tử Pháp Luân Công.
Một số suy nghĩ về cơ hội thứ hai của tôi
Tôi đã từng nghĩ rằng tôi không thể tu luyện vì tôi có quá nhiều chấp trước không muốn buông bỏ. Nhưng một khi tôi quyết tâm tu luyện, tôi thấy việc xả bỏ nhiều chấp trước không khó như tôi từng sợ. Hãy lấy việc uống rượu bia làm ví dụ. Làm thế nào một người đàn ông không uống bia rượu nếu người đó muốn giao tiếp? Nhưng tôi thấy việc bỏ rượu bia thật dễ dàng một khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Lấy một ví dụ khác. Tôi đã từng do dự rất nhiều trước khi tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho một đồng nghiệp cùng cơ quan. Khi tôi quyết tâm cứu anh ấy khỏi những lời dối trá của ĐCSTQ, mọi băn khoăn và lo lắng biến mất. Nó đúng là những gì Sư phụ đã giảng:
“Khi nhân tâm của chư vị rất nặng nề, lại còn có tà ác và các nhân tố bất hảo can nhiễu, thì biểu hiện ra là chư vị [mà] mạnh [lên] thì nó yếu [đi], chư vị yếu [đi] thì nó mạnh [lên]”. (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC [2009])
Tôi cũng thấy việc học Pháp là rất quan trọng. Ngay cả khi bạn chưa hoàn toàn quay trở lại tu luyện Pháp Luân Công, bạn phải học các bài giảng của Sư phụ và các bài chia sẻ của các học viên khác về những nhận thức của họ trong tu luyện.
Sư phụ giảng:
“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (“Bài trừ can nhiễu”, Tinh tấn yếu chỉ II)
Chỉ những bài giảng của Sư phụ mới có thể soi đường dẫn lối cho chúng ta khi chúng ta đang tu luyện trong cõi mê của thế gian con người.
Tôi muốn đề nghị rằng những học viên là cha mẹ nên chỉ dẫn con cái của mình trong tu luyện. Hãy cố gắng đừng quá chấp vào tình với vai trò là cha mẹ. Hãy cố gắng làm một đồng tu và tìm ra vấn đề mà con mình đang phải đối mặt. Cố gắng khuyên con mình đọc thêm các bài giảng của Sư phụ sau năm 1999.
Tôi muốn thúc giục những đứa trẻ lầm lạc nhanh chóng trở về với Pháp Luân Công. Bạn sẽ không bao giờ có một cơ hội thứ hai nếu bạn bỏ lỡ cơ hội tu luyện Pháp Luân Công.
Sư phụ giảng:
“Ai lỡ mất cơ duyên lịch sử này, ai trượt mất cơ hội lần này, thì đến lúc chư vị hiểu ra chư vị đã bỏ lỡ những gì, khi ấy có để chư vị sống chư vị cũng không thiết sống nữa!”(Giảng Pháp và giải Pháp tại Pháp hội ở trung tâm thành thị New York ) (tạm dịch)
Sư phụ giảng:
“Vậy đó, chư vị biết chăng? Chư vị là đệ tử Đại Pháp, thiên thượng có vô số sinh mệnh, vô lượng vô số sinh mệnh ngưỡng mộ chư vị. Tôi hôm nay với bất kể một vị Thần ở cao tầng, dù họ to lớn đến đâu, tôi nói chư vị đến làm đệ tử Đại Pháp, không cần đến một giây, chỉ cần tôi vừa nói ra thì họ lập tức nhảy xuống, quả thật quá đỗi vui mừng —ai minh bạch đều biết— đây không chỉ là có thể tự cứu, mà còn có thể cứu vô lượng chúng sinh trong thế giới của họ, đây là việc xuất sắc nhất của vũ trụ tương lai (vỗ tay). Nhưng không được, đệ tử Đại Pháp trong luân hồi chuyển sinh ở nhân thế, trong quá trình lịch sử đều đã đặt định ra uy đức ấy rồi. Tại điểm luyện công thời đầu của đệ tử Đại Pháp, có rất nhiều người đến, có người ai cũng không biết họ là ai, luyện công xong ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy biến đâu mất. Có rất nhiều Thần thật sự muốn làm đệ tử Đại Pháp, nhưng không làm được. ” (Thế nào là đệ tử Đại Pháp)
Đôi khi tôi cảm thấy thực sự tiếc cho những người đang mải mê với cuộc sống của họ. Tôi cảm thấy vô cùng may mắn vì có thể tu luyện Pháp Luân Công. Đừng đánh mất cơ hội tu luyện này chỉ vì bạn có vẻ dễ dàng tìm đến Pháp Luân Công.
Những đứa trẻ đã từng tu luyện Pháp Luân Công trước năm 1999 bây giờ là thanh niên nam nữ ở độ tuổi 20. Tôi nghĩ rằng tôi đã rất háo hức nhìn thấy sự tiến bộ – háo hức đến nỗi tôi sẽ cảm thấy thất vọng hoặc từ bỏ mọi thứ nếu như tôi tkhông đạt được mục tiêu của mình trong tu luyện.
Sư phụ giảng:
“Nhưng bây giờ chúng tôi không thể bảo chư vị bỏ một cái là đều bỏ – đều bỏ được thì hôm nay chư vị đã là Phật rồi, hiện tại chư vị cũng không bỏ được” (“Giảng Pháp và trả lời câu hỏi tại Trịnh Châu” trong Chuyển Pháp Luân Giải)
Sư phụ giảng:
“Đừng khẩn trương [quá] khi làm chưa tốt, vậy lần sau làm cho tốt, thử tìm nguyên nhân ở nơi nào. Chư vị trong tu luyện có một biểu hiện nổi cộm, ấy là việc gì đó làm không tốt, việc xong rồi bèn ở đó hối hận tới lui mãi, chứ không biết làm lại lần mới cho tốt. Chư vị hối hận nhiều thì vẫn là tại chấp trước. Làm sai, thấy sai ở đâu rồi, đã biết rồi, thì lần sau làm nó cho tốt, làm lại lần mới. Chứ ngã rồi cứ nằm mãi ở đó, (mọi người cười) không đứng lên thế thì không được.” (Giảng giải Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu 2003)
Tôi muốn thúc giục những đứa trẻ đã từ bỏ Pháp Luân Công quay trở lại tu luyện! Sư phụ và các bạn đồng tu đang chờ các bạn!
Thể ngộ của tôi bị giới hạn bởi tầng thứ tu luyện hiện nay của mình. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp mà bạn có thể tìm thấy.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/4/27/当年的大法小弟子回到正法路-272551.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/25/140660.html
Đăng ngày 22-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.