Bài viết của một học viên ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-09-2011] Tôi và hai con của tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công cùng lúc. Chúng tôi lập một nhóm tập nhỏ, và chúng tôi cũng nằm trong chỉnh thể lớn hơn của các học viên.

Đứa con trai út của tôi, Tiểu Bảo, không đi học mẫu giáo, vì tôi dạy cháu học ở nhà. Bất kể khi nào rảnh rỗi, tôi đọc Chuyển Pháp Luân cho Tiểu Bảo nghe, tôi cũng thường đọc cho bé nghe trước khi đi ngủ, cho đến khi Tiểu Bảo có thể tự đọc. Giờ đây, con trai tôi đang học thuộc Pháp.

Con trai tôi thông minh và ngoan ngoãn. Khi tôi bị theo dõi vào năm 1999, bé thường là người đưa tin và các tài liệu giữa tôi và các đồng tu.

Tôi muốn viết bài chia sẻ này để chỉ ra tầm quan trọng của việc giúp đỡ các học viên nhỏ tuổi học Pháp. Mặc dù các em còn nhỏ tuổi, chúng có thể thực thi được nhiều việc cho Pháp Luân Công. Hai đứa con của tôi luôn luôn chăm chỉ thực hiện công việc cùng tôi trong việc chính Pháp.

Phát chính niệm

Tiểu Bảo đã 16 tuổi. Một thời gian ngắn sau khi cháu bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, Sư phụ đã mở Thiên mục cho cháu, nên cháu thường nhìn thấy nhiều cảnh tượng ở các không gian khác. Sau khi Sư phụ yêu cầu chúng ta phát chính niệm, Tiểu Bảo chưa bao giờ lơ là thực thi việc này vào các thời điểm toàn cầu và vào các thời điểm khác. Có rất nhiều tà ác ở các không gian khác. Khi một nhóm tà ác bị tiêu diệt, một nhóm khác liền xuất hiện. Đôi khi, khi chúng ta mệt và chuẩn bị đi ngủ, chúng liền tấn công chúng ta.

Ở trường có lễ kéo cờ. Tôi giải thích cho con trai của tôi rằng không nên có lễ kéo cờ của Đảng Cộng sản Trung Quốc tà ác, vì nó sẽ đầu độc tư tưởng của mọi người. Tiểu Bảo nhớ lời tôi dặn và khi các học sinh khác chuẩn bị kéo cờ, cháu phát chính niệm để ngăn không cho cờ được kéo lên. Trong khi con trai tôi tiếp tục phát chính niệm, các học sinh kia đã không thể kéo được cờ lên. Sau một lúc, những học sinh này mệt đứt hơi. Một trong số các em kêu lên, “Chuyện gì vậy nhỉ? Chúng ta đã dùng hết sức lực rồi!” Sau đó Tiểu Bảo giơ hai ngón tay lên giống hình chiếc kéo, và dây thừng liền bị đứt. Những học sinh nắm dây đều bị ngã xuống đất. Những học sinh khác phá lên cười, và các giáo viên lập tức cho học sinh giải tán. Tiểu Bảo kiểm tra sợi dây thừng và thấy nó đã thật sự giống như bị kéo cắt đứt.

Trong một lễ kéo cờ khác, Tiểu Bảo đã dùng công năng để làm tắt loa. Mọi người không nghe thấy âm thanh gì phát ra trong một lúc lâu, ngoại trừ tiếng âm thanh bị vỡ thỉnh thoảng phát ra.

Khi tôi xem TV vào ngày 1 tháng 7, chương trình bị chuyển sang những nội dung ca ngợi ĐCSTQ, điều này đã cảnh báo tôi và tôi thấy hối hận vì mình vẫn xem các chương trình TV. Tôi nghĩ chương trình này không nên chiếu vì nhiều thanh niên sẽ bị các tuyên truyền của ĐCSTQ đầu độc. Tôi bảo Tiểu Bảo phát chính niệm cùng tôi, nhưng không hiểu sao chương trình vẫn tiếp tục được phát. Sau đó tôi nói với con trai của tôi, “Hãy giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho các thiết bị đang phát sóng và bảo chúng không hợp tác với đảng tà ác và dừng ngay việc đầu độc dân chúng.” Sau khi im lặng một lúc, Tiểu Bảo nói, “Mẹ ơi, họ không chịu nghe.” Tôi nói, “Hãy tiêu trừ bọn tà ác đứng đằng sau chúng để ngăn chúng phát tín hiệu.” Chúng tôi phát chính niệm. Sau hơn 10 phút, một điều kỳ diệu xảy ra: màn hình TV bắt đầu nhiễu, và sau đó chương trình bị dừng lại. Chúng tôi càng tự tin hơn và tiếp tục phát chính niệm. Việc này đã có tác dụng đến tất cả các TV trong khu vực và chương trình đã ngừng phát. Cuối cùng, chỉ một hoặc hai kênh phát chương trình thể thao hay những chương trình không liên quan đến đảng cộng sản là còn hoạt động, nên chúng tôi ngừng phát chính niệm.

Thuyết phục mọi người thoái khỏi ĐCSTQ và những tổ chức liên đới Tiểu Bảo luôn tích cực hàng ngày thuyết phục mọi người thoái khỏi ĐCSTQ và những tổ chức có liên quan. Ngay từ đầu, cháu thuyết phục bạn cùng trường và các học sinh khác thoái đảng. Đến khi cháu tốt nghiệp tiểu học, hơn một nửa bạn cùng lớp của cháu đã thoái khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong. Cháu thường nói chuyện với các học sinh khác về Pháp Luân Công. Đến mùa hè sau khi tốt nghiệp tiểu học, cháu nói với tôi, “Mẹ ơi, mùa hè con không có bài tập, con sẽ có thời gian thuyết phục mọi người thoái khỏi ĐCSTQ và những tổ chức liên đới.”

Tiểu Bảo cũng mải chơi. Cháu đã từng thích chơi snooker, tương tự như trò chơi bi-a. Nhưng việc đó không cản trở cháu giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Chủ cửa hàng snooker và gia đình của ông ấy đã thoái khỏi ĐCSTQ. Vì Tiểu Bảo hay đến đó, ông chủ thường giới thiệu cháu với những người chơi khác. Tiểu Bảo hay thắng trong các lần chơi. Sau mỗi lần chơi, Tiểu Bảo thuyết phục những người chơi cùng thoái khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong và Đoàn Thanh niên. Bất kể là ai chơi với cháu, cháu luôn luôn thuyết phục họ thoái khỏi ĐCSTQ và những tổ chức liên quan, cháu cũng giúp gia đình và bạn bè của họ thoái đảng. Nhiều thanh thiếu niên mà đã thoái khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong cũng muốn gia đình của họ thoái đảng. Tiểu Bảo nói với họ rằng họ không thể quyết định thay cho ai, vì mỗi người đều phải tự quyết định cho chính mình.

Một ngày sau bữa tối, Tiểu Bảo đến một công viên gần nhà để chơi. Cháu thuyết phục một sinh viên đại học thoái đảng. Người sinh viên đó cũng muốn các thành viên trong gia đình thoái đảng, nhưng Tiểu Bảo nói với cậu ta rằng họ phải tự quyết định cho chính họ và nếu họ đồng ý họ nên gặp cháu vào buổi tối hôm sau. Khi về nhà, Tiểu Bảo kể với tôi chuyện đó. Tôi lo lắng nghĩ, “Đó có phải một cái bẫy không? Người đó có phải có dụng ý xấu không?” Vậy nên tôi nói với Tiểu Bảo, “Đừng đi! Có thể bị nguy hiểm đó.” Cháu trả lời, “Không, con muốn đi. Con đã hẹn rồi. Làm sao con có thể không đi?” Tuy nhiên, tôi đã không thể bình tĩnh lại trong một lúc lâu. Khi đó tôi nhận ra mình vẫn có tâm sợ hãi. Tôi tự nhủ rằng tôi là một học viên, nên tôi phải lấy việc cứu người làm trọng. Cuối cùng, tôi đồng ý cho Tiểu Bảo đi gặp những người đó. Sau khi cháu đi, tôi liên tục phát chính niệm và thỉnh Sư phụ tiêu trừ hết thảy yếu tố tà ác can nhiễu cháu cứu độ chúng sinh. Một lát sau cháu trở về nhà và một gia đình khác đã được cứu.

Buổi tối mùa hè rất nóng và oi bức, nhiều người đưa con cái đi dạo sau bữa tối. Tiểu Bảo đã tận dụng cơ hội này để thuyết phục những đứa nhỏ thoái khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong. Sau đó cháu cũng thường nói chuyện với các phụ huynh để họ thoái khỏi ĐCSTQ và những tổ chức có liên quan. Lúc đó, bọn trẻ cũng giúp cháu thuyết phục bố mẹ của chúng.

Một buổi chiều, sau khi Tiểu Bảo thức dậy, cháu nói với tôi rằng cháu mơ thấy ba đứa trẻ đến quỳ xuống và cầu xin nó cứu những vị Vương của chúng.

Tôi hỏi cháu, “Những vị Vương của chúng là ai? Họ đang ở đâu?” Tiểu Bảo trả lời, “Họ nói những vị Vương của họ vẫn còn đi học và sống gần công viên nơi họ thường chơi đùa, gần nhà họ hàng của chúng ta.

Tôi biết rằng chỉ có em gái tôi sống gần công viên. Tôi nói với con trai của tôi, “Hãy nói với những đứa trẻ đó rằng ngày mai chúng ta sẽ đến đó và yêu cầu chúng hãy bảo những vị Vương của chúng đến đó. Chúng ta sẽ đến đó để cứu họ.” Tiểu Bảo nhắm mắt lại và nói, “Con đã nói với họ rồi.

Buổi chiều ngày hôm sau, tôi chuẩn bị ít thức ăn và nước uống cho Tiểu Bảo và đưa cháu đến công viên gần nhà của em gái tôi. Chúng tôi chia nhau ra và tôi nói chuyện với một số người về Pháp Luân Công. Tôi thuyết phục một số người để họ thoái khỏi ĐCSTQ và Tiểu Bảo đã thuyết phục hơn một chục người. Trong số đó là ba đứa trẻ, chúng cũng muốn giúp cha mẹ của chúng thoái đảng. Chúng tôi nói rằng chúng phải hỏi ý kiến của cha mẹ chúng và nếu họ đồng ý, chúng tôi có thể giúp họ.

Lần thứ hai khi chúng tôi quay trở lại công viên, chúng tôi gặp hai trong số ba đứa trẻ mà hôm trước muốn cha mẹ của chúng thoái khỏi ĐCSTQ. Chúng nói chúng có cùng một giấc mơ kỳ lạ vào buổi trưa hôm đó. Chúng nghe tiếng một giọng nói trong đầu nói rằng, “Tỉnh dậy nhanh lên! Hãy đến công viên chờ đợi. Có người có điều quan trọng muốn nói đấy.”

Trong những dịp lễ của trường, Tiểu Bảo đã thuyết phục gần 2,000 người, khoảng từ 100 đến 200 người mỗi ngày, thoái khỏi ĐCSTQ và những tổ chức liên quan. Cháu không ghi chép lại, nhưng không quên một cái tên nào – thật ra, thỉnh thoảng cháu cũng quên, nhưng sau đó có thể nhớ ra với sự giúp đỡ của Sư phụ.

Tiêu trừ tà ác cứu người

Để cứu người hiệu quả hơn, Tiểu Bảo tiêu trừ những thế lực tà ác ở các không gian khác. Một ngày, khi cháu đang nói chuyện với mọi người ở trường học về việc thoái khỏi ĐCSTQ, cháu đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Dường như có cái gì đó với chủ ý xấu đang theo dõi cháu; tuy nhiên, cháu không nhìn thấy gì cả, nên tiếp tục bước đi. Sau đó, cháu nhận thấy có ai đó đi về phía mình. Người này có hình xăm trên người, và bằng thiên mục của mình, Tiểu Bảo nhìn thấy rằng một con rồng đỏ đang dùng móng vuốt cặp lấy vai của người đàn ông. Khi Tiểu Bảo và người đàn ông kia cách nhau khoảng hai mét, con rồng đỏ bỏ chạy vội vã và người đàn ông có hình xăm ngã xuống. Sau khi anh ấy tỉnh dậy, anh ấy nói một cách giận dữ, “Tại sao cậu lại đẩy tôi?” Tiểu Bảo liền giang hai tay ra, để chỉ rằng hai tay của cháu quá ngắn không thể với đến người đàn ông kia được.

Người đàn ông có thể thấy rằng Tiểu Bảo đã nói thật. Cháu thật sự ở cách khá xa và không thể nào đẩy anh được. Anh ấy nhìn xung quanh và không nhìn thấy ai, anh ấy thấy khó hiểu. Sau khi anh ấy đi qua Tiểu Bảo, con trai của tôi quay lại và nhìn thấy con rồng đỏ lại dính chặt vào người đàn ông đó. Ngay lập tức, cháu chạy đến trạm xe buýt gần đó, ngồi xuống ghế và phát chính niệm để tiêu diệt con rồng.

Thân của con rồng ở trong không trung và chỉ có hai móng vuốt của nó cắp chặt lấy vai của người đàn ông. Người đàn ông đã không thể bước về phía trước vì bị con rồng kéo lại, nên hét lên, “Ai đang kéo tôi thế?” Khi quay lại, anh ấy không nhìn thấy ai. Sau đó con rồng đỏ thả anh ấy ra và Pháp Luân đã ngay lập tức tiêu diệt nó. Vào lúc đó người đàn ông gần như ngã xuống. Anh ấy nhìn xung quanh sợ hãi. Anh ấy vẫn không nhìn thấy ai trừ Tiểu Bảo, và cháu đang nhìn anh ta từ cách đó một khoảng xa. Anh ấy nhìn Tiểu Bảo một cách khó hiểu, và sau đó quay mặt và bỏ đi.

Sau đó, vào một ngày khác, Tiểu Bảo đi ra ngoài thuyết phục mọi người thoái khỏi ĐCSTQ. Khi đi qua ga tàu, cháu nghe thấy tiếng hét, “Này cậu bé!” Tiểu Bảo quay lại và nhìn thấy người đàn ông với hình xăm trên người. Anh ấy đến gần Tiểu Bảo và hỏi, “Hãy nói thật đi, có phải cậu đã đẩy tôi hôm đó không?

Không, tại sao cháu lại đẩy chú chứ?” Tiểu Bảo nói. Người đàn ông không tin và nói, “Chắc chắn cậu đã đẩy tôi!” Hai người tranh cãi một lúc. Sau đó Tiểu Bảo quyết định nói với anh ấy sự thật.

Người đàn ông rất ngạc nhiên và không thể nói gì được trong một lúc lâu. Sau đó, anh ấy nói, “Có thật không?” Con trai của tôi trả lời, “Đúng như thế. Nếu không, chú có thể giải thích được tại sao hôm đó chú ngã không?” Người đàn ông kéo tay áo lên và chỉ vào hình xăm con rồng màu đen, “Có phải con rồng này không?” Tiểu Bảo nhìn và nói, “Nó gần giống như vậy, nhưng con rồng kia màu đỏ.

Sau khi nói chuyện một lúc, Tiểu Bảo giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho người này nghe và hỏi xem anh ấy có biết về Pháp Luân Công không. Người đàn ông trả lời, “Biết ư? Tôi đã từng bắt các học viên.” Tiểu Bảo nói, “Xin đừng bức hại các học viên Pháp Luân Công nữa. Người tập Pháp Luân Công đều là người tốt.” Cháu nói với người đàn ông rằng thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Người đàn ông nói rằng anh ta hiểu và sẽ không làm việc xấu nữa. Anh ta đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ và những tổ chức liên đới và nhờ Tiểu Bảo giúp người nhà của anh ấy nữa. Tiểu Bảo giải thích rằng họ phải tự quyết định cho họ đã, và người đàn ông hứa sẽ nói với gia đình của mình sau khi làm xong một việc khác.

Vài tuần sau, Tiểu Bảo gặp lại người đàn ông có hình xăm lần thứ ba. Lần đó tôi không muốn cho cháu đi, vì hôm sau cháu có bài kiểm tra. Tuy nhiên, cháu nhất quyết đòi đi. Người đàn ông chào Tiểu Bảo và nói rằng anh ấy đã dừng không làm việc xấu nữa. Ví dụ, một hôm người phụ trách sai anh ta bắt một học viên, nhưng anh ấy đã cố tình kéo dài để người học viên kia trốn thoát. Tiểu Bảo rất mừng cho anh ta.

Những điều kỳ diệu như vậy xảy ra rất nhiều. Nhưng điều đó không có nghĩa Tiểu Bảo không bao giờ làm gì sai. Một hôm cháu nóng giận và không nghe lời tôi. Lúc đó tôi cũng nổi nóng và nghĩ tôi không muốn trông nom cho cháu nữa. Nhưng, tôi đã loại bỏ suy nghĩ đó sau khi nghe cháu kể lại giấc mơ của mình.

Cháu nói với tôi rằng trong giấc mơ, tôi đưa cháu đến một ngôi nhà trống và để cậu ở đó. Vài người cao tuổi đến và nói, “Đứa bé đáng yêu thật. Thật đáng tiếc là ai đó đã bỏ rơi nó ở đây.” Tôi nhận ra rằng đây là điểm hóa của Sư phụ. Tôi cảm thấy rất xấu hổ về sự ích kỷ của mình. Nếu tôi không thể loại bỏ sự ích kỷ của mình, làm sao tôi có thể đạt được tiêu chuẩn của vũ trụ mới. Tôi đứng trước ảnh của Sư phụ và nói, “Sư phụ, con đã sai. Con sẽ không bao giờ nghĩ như vậy nữa. Xin hãy yên tâm rằng con sẽ cố hết sức để chăm sóc các đệ tử nhỏ tuổi.”

Tiểu Bảo giờ đã là học sinh trung học. Mặc dù có nhiều bài tập hơn, cháu vẫn ra ngoài thuyết phục mọi người thoái khỏi ĐCSTQ và những tổ chức liên đới.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/9/16/小弟子也能做大事-246773.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/10/3/128484.html
Đăng ngày 25-11-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share