Bài viết của một học viên ở Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08 – 04 – 2013] Các học viên Pháp Luân Công đã vượt qua cơn bão của cuộc đàn áp trong suốt hơn 13 năm qua. Chúng ta đã có thể hành trình được xa đến đây là nhờ lòng từ bi và sự bảo hộ của Sư phụ. Được làm một đệ tử Pháp Luân Công trong thời kỳ Chính Pháp là điều vinh diệu vĩnh hằng của tôi!

Những điểm hóa

Từ khi còn nhỏ, tôi đã có thể thấy những không gian khác. Nếu tôi muốn, tôi có thể ngủ và tiến nhập vào một không gian khác. Đó là nơi ở ưa thích của tôi, vì tôi có thể đi vào đó tùy ý. Khi ở trong đó, tôi mặc những trang phục Trung Quốc cổ xưa. Tôi mặc một cái yếm cho trẻ con Trung Quốc màu đỏ. Ở đó có một cây cầu được trang trí bởi nhiều thứ đồ chơi ngoài sức tưởng tượng của con người.

Khi tôi bắt đầu học trung học cơ sở, tôi mơ thấy một người phụ nữ có mái tóc dài và bù xù đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi đã sợ đến nỗi ngay cả khi ở bên mẹ, tôi cũng không cảm thấy thấy đỡ hơn. Tôi cảm thấy sợ hãi và bất lực. Mẹ tôi nắm lấy tay tôi khi tôi cố gắng để ngủ, nhưng mẹ không thể giúp tôi trong thế giới khác. Tôi phải thức để ngăn mình nhìn thấy người phụ nữ đáng sợ đó. Chỉ đến khi tôi hoàn toàn kiệt sức thì tôi mới thôi nhìn thấy bà ấy trong giấc ngủ. Sau đó, tôi chủ ý đóng con mắt thứ ba của mình để không nhìn thấy các không gian khác.

Năm 20 tuổi, tôi cùng một vài người bạn từ Quảng Châu đến chùa Bích Vân ở Hương Sơn để du ngoạn. Sau khi họ ra khỏi đền, họ nói với tôi rằng một người sẽ biết được liệu một vị La Hán có kết nối duyên phận với mình hay không khi bước vào đó. Họ bảo tôi thử xem. Tôi chưa bao giờ thích những ngôi chùa trong Phật giáo – tôi sợ chúng. Nhưng tôi đồng ý và quyết định tham quan nhanh. Tôi chỉ vừa mới bước được vài bước thì thấy một vị La Hán trong trang phục của một quan dịch cổ xưa. Ông ấy đang cười với tôi. Tôi bị sốc đến nỗi không thể cử động. Ông ấy thậm chí còn cười to hơn và dường như đã sống lại! Rồi hai người đàn ông xuất hiện, và tôi chuyển qua nhìn họ. Khi tôi nhìn lại vị La Hán, ông đã biến trở lại thành một pho tượng. Từ đó, tôi không bao giờ đi vào bất kỳ một ngôi chùa Phật giáo nào một mình nữa.

Một ngày nọ khi tôi đang nghỉ trên giường vì bị đau bụng kinh nguyệt, tôi thấy mình đột nhiên bay lên trần nhà và nhìn thấy cơ thể của chính mình. Tôi thấy mình ăn vận như một nữ thần Trung Quốc. Tôi muốn bay ra khỏi cửa sổ, nhưng tôi lo sợ rằng nếu tôi làm thì tôi sẽ không thể tìm được đường về. Mẹ tôi trở lại khi tôi đang do dự, vì vậy tôi quyết định quay về cơ thể mình. Chỉ đến khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công thì tôi mới hiểu ra rằng chủ nguyên thần của mình lúc đó đã rời khỏi thân thể vật chất này.

Mẹ tôi cho tôi tập khí công năm tôi 26 tuổi. Một hôm, tôi nhìn thấy một con mắt khổng lồ, rõ ràng đang nhìn mình. Nó trông thật trong sáng và ngây thơ. Tôi có thể nhìn thấy từng khiếu huyệt. Bằng cách nào đó, tôi biết rằng nó chính là con mắt của mình. Tôi hỏi mẹ tôi tại sao tôi thấy điều này. Bà không thể giải thích, vì vậy tôi ngừng tập khí công.

Tôi có nhiều câu hỏi nhưng không có câu trả lời. Tôi không quan tâm đến những điều mà công chúng quan tâm. Tôi cảm thấy mơ hồ, mê lạc, và bất lực. Tôi không biết được ý nghĩa của cuộc sống là gì. May mắn thay, tôi luôn nhận được rất nhiều tình cảm từ gia đình và bạn bè khi tôi còn nhỏ. Tôi chỉ cố gắng vượt qua.

Tôi đọc Chuyển Pháp Luân

Tôi đi làm về vào một ngày mùa xuân năm 1995 và thấy mẹ mình đang đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi cũng xin đọc cùng, nhưng bà bảo tôi hãy tháo ba cái huy hiệu khí công ở cổ tôi ra. Bà nói một phụ đạo viên tình nguyện Pháp Luân Công đã nói với bà như thế. Rồi bà đặt quyển sách một bên. Tôi từ chối và bỏ đi. Trước đây, mẹ tôi mua cho tôi ba huy hiệu khí công với hi vọng cải thiện sức khỏe yếu đuối của tôi. Tôi đã đeo chúng trên cổ như mặt dây chuyền quanh năm. Tôi đã quá quen với chúng đến nỗi tôi không muốn tháo chúng đi. Vài ngày sau, tôi về nhà sớm và thấy mẹ đang luyện bài công pháp thứ hai. Tôi biết mẹ sẽ tốn nhiều thời gian để luyện bài này, vì vậy tôi lẻn vào phòng bà và “mượn” cuốn Chuyển Pháp Luân.

Nó đã hoàn toàn khiến tâm trí tôi chấn động.

Tôi chưa bao giờ thật sự tin vào thứ gì, nhưng đây là lần đầu tiên tôi hoàn toàn bị chấn động. Sư phụ thật hoàn hảo! Đó là điều tôi nghĩ. Tôi cuối cùng đã tìm được thứ hoàn hảo trong thế giới này. Tất cả những câu hỏi của tôi đã được trả lời trong quyển sách. Nó đã thức tỉnh tâm hồn tôi! Tôi tháo ba cái huy hiệu ra khi tôi đọc sách. Càng đọc, tôi càng thấy bản thân mình đề cao. Tôi quyết định phải tịnh hóa bản thân mình trước khi đọc lại nó.

Bắt đầu tu luyện

Một phép màu đã xảy ra vào một tuần sau đó. Tôi từng bị vai thõng vì bệnh dạ dày lâu năm của mình, nhưng tôi đột nhiên thấy lưng mình trở nên hoàn toàn thẳng. Cơn đau chân theo tôi từ khi còn nhỏ đã biến mất. Đau đầu và chóng mặt cũng khỏi, và tôi tràn đầy năng lượng. Điều gì đang xảy ra? Mẹ tôi nói: “Đó là sức mạnh của Pháp Luân Công!”

Nhưng tôi trở nên mệt mỏi và đầy đau đớn trở lại vào năm sau đó. Mẹ tôi nói rằng Pháp Luân Công là một môn tu luyện cao tầng, và tôi phải học những cuốn sách của nó và luyện những bài công pháp nếu tôi quan tâm đến tu luyện. Tôi bắt đầu tham gia điểm luyện công nhóm và một nhóm học Pháp ở địa phương. Đó là khi tôi nhận ra mình đã ngây thơ thế nào khi nghĩ rằng mình có thể tịnh hóa bản thân trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Người ta không bao giờ có thể thật sự tịnh hóa bản thân mình nếu không có Pháp Luân Công. Chỉ có Pháp Luân Công mới có thể tịnh hóa chúng ta! Nhưng dù thế nào thì tôi cũng rất may mắn khi có thể tu luyện Pháp Luân Công! Tôi cảm thấy cuộc sống của mình thật tuyệt vời và tốt đẹp vô cùng!

Điểm luyện công của chúng tôi

Tại điểm luyện công ở công viên, luôn có người mới đến để học các bài công pháp. Khi họ đến, phụ đạo viên tình nguyện ở điểm luyện công dạy họ miễn phí. Những người đến sớm luôn trò chuyện một chút. Một ngày nọ khi họ đang bàn luận xem ai đến sớm nhất thì một nguời đàn ông cao tuổi hơn thường xuyên đến bình luận: “Không ai đến sớm hơn người đàn ông mặc đồ màu vàng. Ông ấy luôn đến đầu tiên và đợi chúng ta.” Mọi người lặng thinh. Rồi chúng tôi nhận ra rằng ông ấy đang nói đến Pháp thân của Sư phụ!

Ngày nọ, một thanh niên ở độ tuổi hai mươi đến. Ban đầu anh ấy xem mọi người luyện công và rồi anh ấy cố làm theo. Một tuần sau, một phụ đạo viên cho anh ấy xem quyển sách Chuyển Pháp Luân. Người thanh niên bị sốc khi nhìn thấy đồ hình Pháp Luân trên bìa quyển sách. “Chính là nó!” Anh ấy nói rằng anh ấy luôn muốn tìm một môn tu luyện. Một hôm, anh ấy thấy một vật thể hình tròn phát sáng trước mắt, trông giống y hệt đồ hình Pháp Luân. Anh ấy đã được đồ hình Pháp Luân dẫn đến điểm luyện công của chúng tôi, và rồi nó biến mất. Đó là cách mà anh ấy tìm thấy chúng tôi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Tất cả chúng tôi đều rất mừng cho anh ấy. Chúng tôi biết rằng Sư phụ đã dẫn dắt người có tiền duyên này đến với chúng tôi.

Những tác dụng hữu ích

Một buổi tối nọ, tôi có một đồng nghiệp đến thăm. Chúng tôi trò chuyện trong khi mẹ tôi đang luyện công ở phòng bên cạnh. Người đồng nghiệp than phiền vệ việc da tay của cô gây phiền hà cho cô trong nhiều năm qua và không có cách nào có thể loại bỏ được vấn đề này. Ngày hôm sau cô kêu lên: “Mẹ của bạn tập gì vậy? Thật ngạc nhiên! Vấn đề với da của tôi đã được chữa khỏi!” Thật vậy! Ngày hôm sau, cô ấy bắt đầu học Pháp Luân Công. Khi cô ấy học Chuyển Pháp Luân, cô ấy thấy một Pháp Luân đằng sau mỗi ký tự tiếng Trung Quốc. Ban đầu, cô ấy nghĩ rằng cô ấy gặp vấn đề với mắt của mình, nhưng cô ấy không nhìn thấy gì cả khi đọc những quyển sách khác. Tôi giải thích với cô ấy rằng chúng là những Pháp Luân. Đứa con trai chín tuổi của cô ấy sợ ở nhà một mình vì có nhiều trộm cướp trong khu vực của họ. Nó thường giữ một con dao bỏ túi trong ba lô và dưới gối. Sau khi con trai của cô ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, nó không còn mang theo dao nữa. Con trai của cô ấy nói rằng nó thường thấy Pháp thân của Sư phụ ở bên cạnh và Pháp Luân xoay chuyển trên đầu gối khi nó làm bài tập ở nhà. Nó không còn sợ ở nhà một mình nữa.

Đề cao chỉnh thể

Được luyện các bài công pháp Pháp Luân Công ở công viên với các đồng tu là một niềm vui đối với tôi. Tôi cảm thấy sảng khoái và được tái nạp năng lượng. Học các sách Pháp Luân Công đem lại cho tôi một cảm giác rất vui sướng. Chân tôi bị đau khi tôi mới bắt đầu luyện công, nhưng tôi dần nhập định và cảm thấy thân thể mình biến mất. Tôi thấy rất thanh tỉnh, thanh tỉnh hơn rất nhiều so với thông thường. Tôi có thể nghe và cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình, mặc dù mắt tôi đáng nhắm. Đó là một cảm giác tuyệt vời! Sư phụ giảng:

 “Người ta luyện công trong trạng thái ấy thì thân thể đạt đến trạng thái diễn hoá đầy đủ nhất, trạng thái tốt đẹp nhất, do đó chúng tôi yêu cầu chư vị nhập tĩnh vào trạng thái ấy.” (Chuyển Pháp Luân)

Chúng tôi trao đổi thể ngộ tu luyện với nhau sau khi học cùng nhau. “Hôm nay tôi cố mặc cả khi đi mua sắm hàng tạp hóa. Tôi biết rằng như vậy là sai. Như vậy là tham lam.” “Hôm nay ở một buổi họp công ty có thức ăn miễn phí. Tôi không tranh giành thức ăn vì tôi biết rằng một người tu luyện làm như thế là sai.” “Sức khỏe của tôi yếu trước khi tu luyện Pháp Luân Công, và gia đình tôi phải chăm sóc cho tôi. Bây giờ thì tôi hoàn toàn khỏe mạnh và có thể giúp đỡ công việc nhà, nhưng gia đình tôi vẫn không vui với tôi. Tôi có chấp trước nào không?” Mỗi người chúng tôi cố gắng hành xử theo các bài giảng của Pháp Luân Công. Khi chúng tôi tiếp tục nhận ra những chấp trước của mình, chúng tôi dần dần được chuyển hóa và tịnh hóa.

Tôi nghĩ rằng mình không tốt khi chỉ nghĩ đến suy nghĩ và cảm xúc của chính mình. Bây giờ tôi biết rằng mình thật ích kỷ. Tôi đã bị mù quáng bởi những quan niệm của mình cho đến khi tôi được Pháp Luân Công tịnh hóa. Tôi đã khóc và cảm ơn Sư phụ vì sự dẫn dắt của Ngài. Tôi bắt đầu trở nên nhạy cảm hơn với suy nghĩ và cảm xúc của người khác, điều đó giúp tôi giải quyết được nhiều mâu thuẫn. Tôi cũng có thể thật sự nhận ra mỗi khi tôi được nâng lên một cảnh giới cao hơn. Hướng nội không còn chỉ là một khái niệm trừu tượng. Nó là hữu hình và thực tế. Thật tuyệt khi tu luyện Pháp Luân Công!

Chia sẻ môn tu luyện

Những đồng nghiệp của tôi rất ấn tượng trước sự cải thiện sức khỏe của tôi. Tôi mua cho họ, bao gồm cả quản lý cấp cao của tôi, những bản sao của cuốn Chuyển Pháp Luân làm quà. Tôi dạy họ các bài công pháp Pháp Luân Công và bật video cái bài giảng của Sư phụ cho họ xem. Chúng tôi cùng nhau học Pháp và luyện công trong phòng họp vào giờ ăn trưa. Không khí làm việc trở nên hòa ái và thân thiện khi nhiều người hơn bắt đầu tập Pháp Luân Công. Người cố vấn pháp luật ở nơi làm việc là một nhà hoạt động dân chủ rất nổi tiếng. Một ngày nọ ông chân thành nói với tôi: “Cảm ơn bạn vì đã giới thiệu Pháp Luân Công đến nơi làm việc!”

Một người bạn tốt của tôi ôm giữ oán hận với mẹ của cô ấy trong nhiều năm. Cô ấy đã phải tự trang trải học phí cao đẳng và đại học cho cô và em trai của cô. Cha mẹ của cô ấy đã không cho cô ấy của hồi môn hay hỗ trợ tài chính gì khi cô ấy kết hôn. Vì vậy, cô ấy luôn giữ oán hận với mẹ. Cô đã được học từ những pháp lý của Pháp Luân Công rằng nên hướng nội vô điều kiện và không ích kỉ. Cô ấy nhận ra rằng cô ấy đã ích kỉ khi giúp người khác và mong chờ sự báo đáp của họ. Cô ấy biết rằng không nên mong chờ được báo đáp hay ôm giữ oán hận nếu họ nhận sự giúp đỡ của cô mà không báo đáp cô theo một cách nào đó. Sự tiến bộ của cô ấy thậm chí đã làm cảm động cả mẹ của cô. Mẹ của cô nhận xét: “Người ta nói rằng một con báo không thể thay đổi được những vết đốm của nó, nhưng Pháp Luân Công đã giúp cải thiện tính khí của con gái tôi! Pháp Luân Công thật tuyệt vời!”

Thậm chí cho đến bây giờ, tôi vẫn trìu mến nghĩ về quãng thời gian mà chúng tôi đã trải qua ở điểm luyện công nhóm.

Can nhiễu của chính quyền

Chính quyền địa phương và công an đã đến điểm luyện công của chúng tôi để điều tra vào đầu năm 1996. Chúng tôi được yêu cầu khai báo tên tuổi, nghề nghiệp, và thông tin về sức khỏe của chúng tôi trước và sau khi tập Pháp Luân Công. Điều tra cho thấy rằng có hơn 100 triệu người ở Trung Quốc tập Pháp Luân Công lúc đó. Những số liệu thống kê có lẽ đã khiến những nhà lãnh đạo hàng đầu Trung Quốc ngạc nhiên. Không lâu sau, chúng tôi bắt đầu thấy các tờ báo và tạp chí ở Trung Quốc đưa ra những báo cáo tiêu cực về Pháp Luân Công. Ban đầu chúng tôi thấy tức giận với những bài báo vô trách nhiệm này, nhưng chúng tôi quyết định rằng tất cả chỉ là hiểu lầm. Tất cả những việc mà chúng tôi phải làm là giải thích cho truyền thông Pháp Luân Công là gì. Giống như nhiều đồng tu, tôi đã viết thư cho giới truyền thông và trực tiếp đi đến hãng truyền thông và chia sẻ hiểu biết của tôi về Pháp Luân Công. Nhiều phóng viên đã rất cảm động và một số đã quyết định tập Pháp Luân Công.

Vào sáng ngày 23 tháng 04, năm 1999, công an ở Thiên Tân đã bắt giữ nhiều học viên Pháp Luân Công, bao gồm vài người bạn của tôi. Công an nói rằng đó là lệnh từ cấp trên và chúng tôi phải đi khiếu nại với chính quyền Trung ương. Đó là cách mà chúng tôi biết rằng lãnh đạo của chính quyền Trung ương đã đưa ra một quyết định sai lầm vì họ hiểu lầm về Pháp Luân Công. Tôi quyết định thực hiện quyền công dân do Hiến pháp công nhận và thỉnh nguyện lên Văn phòng Kháng cáo Nhà nước vào chiều ngày 24 tháng 04 năm 1999. Chúng tôi đã gặp các đồng tu từ Bắc Kinh ở đó. Nhưng những quan chức ở Văn phòng không muốn gặp chúng tôi. Họ gọi công an và bảo chúng tôi trở về vào ngày hôm sau. Công an đã theo chúng tôi cho đến khi chúng tôi rời đi.

Ngày 25 tháng 04

Hôm sau là ngày 25 tháng 04, một ngày đáng nhớ, khi hàng nghìn học viên Pháp Luân Công thỉnh nguyện ôn hòa đến Văn phòng Kháng cáo Nhà nước. Chúng tôi đã tìm đến chính quyền vì chúng tôi rất tin tưởng họ. Khi chúng tôi đến Văn phòng Kháng cáo vào sáng hôm sau, chúng tôi thấy đường phố đầy công an. Một sĩ quan nói với tôi: “Pháp Luân Công, đúng không? Có quá nhiều người. Di chuyển qua bên đó.” Ông ấy chỉ về phía Trung Nam Hải ở gần đó (Trung Nam Hải giống như Nhà Trắng ở Hoa Kỳ, nhưng là ở Trung Quốc). Khi tôi đến bên ngoài của Trung Nam Hải, tôi được bảo phải đứng dựa vào bức tường màu đỏ trên vỉa hè. Chúng tôi nhìn thấy các học viên khác tiếp tục đến. Chiều hôm đó, một vài quan chức ra khỏi Trung Nam Hải và yêu cầu chúng tôi cử một vài đại diện vào trong. Vào khoảng chín giờ tối, Thủ tướng Chu Dung Cơ lúc đó đã đồng ý thả các học viên ở Thiên Tân. Chúng tôi rời đi một cách trật tự.

“Cách mạng Văn hóa lại xảy ra”

Sau đó chúng tôi thấy một xe cảnh sát ở điểm luyện công mỗi ngày. Họ quấy rối chúng tôi và thậm chí còn tham gia nhóm học Pháp của chúng tôi vào những buổi tối. Vào tháng 06 năm 1999, tất cả các tờ báo lớn của Trung Quốc đều thông báo rằng chính quyền Trung Quốc chưa bao giờ cấm Pháp Luân Công, nhưng công an đột nhiên bắt đầu bắt giữ các học viên. Chúng tôi quyết định thỉnh nguyện lên chính quyền một lần nữa. Chúng tôi không có bất kỳ mục đích chính trị gì. Chúng tôi chỉ xin tự do được tập Pháp Luân Công. Giang Trạch Dân, cựu độc tài Trung Quốc, lúc đó đã dán nhãn Pháp Luân Công là “tà giáo”, và chúng tôi trở thanh mục tiêu bị đàn áp. Lúc đó tôi nghĩ rằng Giang Trạch Dân quyết định đàn áp Pháp Luân Công vì một hiểu nhầm nào đó. Đột nhiên giống như là Cách mạng Văn hóa xảy ra thêm một lần nữa ở Trung Quốc. Nhiều người dân Trung Quốc tin vào tuyên truyền thù ghét của chế độ Trung Cộng đối với Pháp Luân Công và đồng tình với cuộc đàn áp. Điều đó làm tôi rất buồn, nhưng tôi biết rằng họ đang bị lừa dối và điều duy nhất tôi có thể làm là giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho họ.

Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, các học viên Pháp Luân Công đã đụng độ với cảnh sát khi họ cố đến Văn phòng Kháng cáo Nhà nước. Công an đã bắt tất cả mọi người mà không cần lắng nghe gì. Tôi học được thêm một điều, rằng Văn phòng Kháng cáo Nhà nước chỉ là cái vỏ bề ngoài. Tất cả chúng tôi đã bị lừa.

Bị bắt và giam giữ

Tôi bị đưa đến một trung tâm giam giữ sau khi bị bắt, và bị nhốt trong một phòng giam nhỏ khoảng 10 m2 với khoảng ba mươi người. Có một cái hố để chúng tôi đi vệ sinh. Trùm phòng giam là một kẻ đầu gấu. Cô ta giữ thức ăn và những vật dụng được cấp hàng ngày của chúng tôi cho bản thân cô ta. Tôi đã cương nghị với cô ta và cô ta bắt đầu tôn trọng tôi. Trước khi tôi bị quăng vào phòng giam, đã có một chục học viên ở đó. Chúng tôi cùng nhau nhẩm Pháp và giải thích cho những tù nhân Pháp Luân Công thật sự là gì. Họ đã hỏi chúng tôi nhiều câu hỏi. Họ nhận xét: “Thật đáng tiếc! Các bạn cố làm người tốt hơn. Các bạn không ăn cắp. Các bạn không cướp giật. Nhưng các bạn bị bắt chỉ vì các bạn tu luyện Pháp Luân Công.”

Một cô gái 23 tuổi ở đó vì bán DVD khiêu dâm. Cô ấy và em gái đã đến Bắc Kinh để kiếm việc, và họ thuê một căn hộ ở Lục Lý Kiều. Em gái cô ấy học ở Bắc Kinh. Họ rất thiếu thốn. Đôi khi họ chỉ ăn một bữa mỗi ngày. Vào ban đêm họ dùng một tấm nhựa làm chăn đắp khi ngủ. Ngay khi cô ấy hiểu về Pháp Luân Công, cô ấy đã khóc và xin được học. Tôi dạy cho cô ấy các bài công pháp và những bài thơ từ Hồng Ngâm (một tập hợp các bài thơ của người sáng lập Pháp Luân Công). Người lính canh lệnh cho các tù nhân không được ngồi với các học viên, nhưng cô ấy khăng khăng đòi ngồi bên cạnh tôi. Người lính canh quát tháo cô ấy và ra lệnh cho cô ra chỗ khác, nhưng cô ấy nói rằng cô ấy cũng muốn tu luyện Pháp Luân Công. Người lính canh đã bỏ đi sau khi tôi nói chuyện với cô ấy. Nhưng một lính canh cũng thấy cô ấy, và lệnh cho cô ấy chuyển chỗ. Khi cô ấy vẫn bất động, lính canh mở cửa phòng giam và tiến vào. “Mày không biết đau là gì!” Cô ấy dũng cảm đứng lên. Cô ấy bước đến lính canh và tuyên bố: “Tôi sẽ tu luyện Pháp Luân Công! Nếu tôi tu luyện Pháp Luân Công thì tôi đã không cố kiếm sống bằng cách bán DVD khiêu dâm! Tôi sẽ không làm điều xấu nữa!” Đột nhiên không khí trong phòng đông cứng lại. Lính canh không nói nên lời. Tôi vui mừng cho sự thức tỉnh của cô! Thật là một cô gái trẻ xuất sắc! Lính canh đã bỏ đi mà không trừng phạt cô ấy.

Một vài sĩ quan cảnh sát đã hiểu ra sự thật

Một ngày nọ một vài sĩ quan cảnh sát yêu cầu được nói chuyện với tôi. Tôi nói cho họ Pháp Luân Công tuyệt vời như thế nào dựa trên những kinh nghiệm cá nhân của mình. Tôi giải thích cho họ rằng tôi buộc phải đến Văn phòng Kháng cáo Nhà nước bởi vì kẻ độc tài của Trung Quốc không có quyền lan truyền những dối trá về Pháp Luân Công. Hai sĩ quan ở bên ngoài văn phòng đi vào và nói: “Người này nói chuyện rất lưu loát. Tôi muốn nghe người này.” Tôi đứng trước năm sĩ quan cảnh sát, những người đã chuyển từ thô lỗ sang thân thiện.

Người sĩ quan phụ trách lật những trang sách Chuyển Pháp Luân trên bàn trong khi hỏi tôi những câu hỏi về Pháp Luân Công. Ông phàn nàn về điều mà một số học viên đã nói với ông. Tôi trả lời: “Nếu chúng tôi có làm điều gì xúc phạm các ông, xin hãy nhớ rằng Pháp Luân Công là tốt. Đó là vì chúng tôi chưa tu luyện tốt.” Ông ấy suy nghĩ về điều mà tôi nói với ông. Rồi ông nói tôi nên ngừng đến Trung tâm Kháng cáo Nhà nước vì việc đó là vô ích. Tôi đã được thả vào ngày thứ ba. Tôi tiếc vì đã không giảng chân tướng Pháp Luân Công sâu thêm, nhưng tôi vui khi biết có nhiều sĩ quan cảnh sát đã bắt đầu tập luyện ngay cả sau khi chế độ Trung Cộng bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999.

Được thưởng cho việc bắt giữ các học viên

Khi tôi bị bắt lần thứ ba vì thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công, tôi thấy người ra vào trung tâm giam giữ suốt cả ngày. Trùm phòng giam nói với tôi rằng cảnh sát cố đạt được chỉ tiêu vì họ sẽ được thưởng khi thực hiện bắt giữ. Cô ấy nói rằng tiền thưởng là 200 nhân dân tệ cho việc bắt một người thường và vài nghìn nhân dân tệ cho việc bắt một học viên Pháp Luân Công. Cảnh sát đang bán linh hồn của họ cho đồng tiền. Tôi đã tuyệt thực để phản đối sự giam giữ.

Trong khi đó, tôi giảng chân tướng Pháp Luân Công cho các tù nhân. Họ rất sốc khi biết được sự thật. Họ nhận xét: “Chúng tôi không thật sự quan trọng, nhưng cô phải được thả! Cô có thể giúp thêm nhiều người!” Một cô gái 18 tuổi đã bị bắt vì đánh bạc nói với tôi một cách nghiêm túc: “Cô không được gục ngã. Cô là hi vọng của chúng tôi! Cô đã giúp chúng tôi có được một sự hiểu biết đúng đắn về thế giới!” Tôi chợt nhận ra rằng đó là một điểm hóa từ Sư phụ rằng tôi nên ngừng tuyệt thực, vì tôi cần sức khỏe để giảng chân tướng Pháp Luân Công.

Trại lao động cưỡng bức

Trại lao động cưỡng bức là một địa ngục sống. Không phải là thổi phồng khi nói rằng mỗi ngày trong đó dài tựa một năm. Cảm giác trong đó là một thế giới hoàn toàn khác. Người ta có thể cảm nhận được áp lực và tà ác khổng lồ ở đó. Tôi đã phải chịu đựng vô số tra tấn ở đó. Tôi biết rằng tôi phải chiến thắng tà ác ở nơi đó.

Sư phụ giảng:

“Thiên phiên địa phúc nhân yêu tà
Khi thế đại hoang âm phong thiết
Đại Pháp chúng đồ giảng chân tướng
Chính niệm Pháp lực đảo yêu nguyệt.” (Vi Tiễu, Hồng Ngâm II)

(Tạm diễn nghĩa:

Bao Vây Quét Trừ

Thế long trời lở đất của yêu quái tà ác mang hình người
Lời dối trá lừa gạt người đời như gió lạnh cắt
Các đồ đệ Đại Pháp nói rõ sự thật
Pháp lực của chính niệm phá tan hang yêu quái)

Tôi đã nhiều lần ở trên bờ vực của sự sụp đổ cả về thể chất lẫn tinh thần. Mỗi lần như vậy tôi lại cầu xin Sư phụ ban cho tôi sức mạnh. Tôi phản đối cuộc đàn áp trong khi phơi bày những tra tấn mà tôi phải chịu. Nhiều người đã hiểu được Pháp Luân Công là tốt và cuộc đàn áp là sai. Kết quả là sự bức hại đã giảm nhẹ.

Hoa Ưu Đàm

Một ngày nọ, khi chúng tôi được lệnh dọn cỏ thì tôi nhìn thấy những bông hoa Ưu Đàm mà người ta nói là 3000 năm mới xuất hiện ở thế gian con người. Truyền thuyết kể rằng sự xuất hiện của chúng báo hiệu Đức Chuyển Luân Thánh Vương đã hạ xuống cõi người. Những bông hoa Ưu Đàm ở trại lao động cưỡng bức mùa hè năm 2011 cho thấy Chính Pháp của Sư phụ đã tiến đến cõi người.

Sự hiện diện của tà ác

Trong chuyện Tôn Ngộ Không, yêu quái cố ăn thịt hòa thượng Huyền Trang để được bất tử. Ở Trung Quốc ngày nay, chế độ Đảng Cộng sản Trung Quốc mổ cướp và bán nội tạng của các học viên Pháp Luân Công còn đang sống, đang thở để kiếm lợi.

Bằng thiên mục, tôi nhìn thấy có nhiều rắn bò trong các hành lang của trại lao động cưỡng bức. Trại giam là một nơi bẩn thỉu, vì những con quái vật này tràn lan, mặc dù người thường không nhìn thấy chúng. Chúng cũng bám vào những lính canh xấu và tù nhân xấu. Nói tóm lại, những con quái vật đen tối đó bị thu hút bởi những trường năng lượng âm. Khi chúng tôi phát chính niệm, những con quái vật bẩn thỉu đã chết với số lượng lớn, và những con thoát được thì tránh xa chúng tôi. Nhưng khi một học viên không tu luyện tốt, thì cô ấy không thể tiêu diệt nhiều quái vật này. Chúng thậm chí còn đến gần hơn. Khi chúng đến gần một người tốt, thì người đó sẽ cảm thấy rất khó chịu. Tôi thấy rắn, cáo, và chồn bám vào những lính canh và tù nhân xấu. Những con rắn sẽ nhìn vào bạn và thè ra cái lưỡi chẻ đôi của chúng. Chúng làm tôi nhớ đến Đát Kỷ, một tình nhân của Trụ Vương, đã làm ông ta sa đọa và làm triều Thương sụp đổ. Đát Kỷ bị phụ thể cáo điều khiển để nghĩ ra những cách tra tấn người tà ác nhằm tiêu khiển.

Thuê luật sư

Tôi đã thuê một luật sư để biện hộ cho một học viên khác bị bắt vì giảng chân tướng Pháp Luân Công. Một học viên khác và tôi đã giải thích cho vị luật sư rằng những sinh mệnh thần thánh cao hơn thật sự tồn tại và niềm tin tinh thần thật sự có sức mạnh đề cao tầng thứ đạo đức của con người. Chúng tôi cũng giải thích về sự suy đồi đạo đức ở Trung Quốc là kết quả của chủ nghĩa vô thần và Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), một thực thể tà ác. Ông ấy đã xin thoái ĐCSTQ sau hai giờ. Ông bổ sung: “Mọi người sẽ tin vào Thần nhờ các bạn.”

Một luật sư khác mà chúng tôi tiếp cận nói: “Mọi việc đang không được tốt, và tôi lo lắng khi các bạn không phát chính niệm.” Tôi nhớ rằng khi Cao Trí Thịnh, một luật sư và nhà hoạt động nhân quyền nổi tiếng, viết: “Thần đang chiến đấu bên cạnh chúng ta.” Chúng tôi đã tăng số lần và thời gian phát chính niệm nhằm giải cứu các học viên khác. Một ngày nọ, sau khi tôi mới phát chính niệm khoảng mười phút thì tôi bắt đầu bị tiêu chảy. Ba mươi phút sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ một học viên khác ở cách đó hơn mười dặm. Cô ấy hỏi tôi đã ở đâu và tại sao tôi không phát chính niệm đủ lâu. Cô ấy biết điều đó vì đứa con bảy tuổi của cô ấy đã nhìn thấy tôi ngừng sớm bằng công năng dao thị. Tôi học được bài học rằng cần phải giữ lời hứa, và tôi không được đầu hàng trước bất kỳ hình thức can nhiễu nào.

Một học viên khác mà chúng tôi cố giải cứu đang làm rất tốt việc giảng chân tướng Pháp Luân Công trong tù. Hơn một trăm người trong tù, bao gồm cả các lính canh, đã được thuyết phục thoái ĐCSTQ và hai tổ chức liên đới của nó. Chính những việc làm xấu xa của ĐSCTQ đã khiến người ta từ bỏ nó.

Tôi từng lo lắng về việc phải đối mặt với bức hại tồi tệ hơn nếu tôi tiết lộ sự tra tấn mà tôi phải chịu. Thực tế là chịu đứng nó chỉ khuyến khích gia tăng bức hại hơn nữa lên bản thân tôi và các học viên khác. Sư phụ giảng:

“Đại Pháp đồ – mạt khứ lệ
Tát đán ma – toàn băng hội
Giảng chân tướng – phát chính niệm
Yết hoang ngôn – thanh loạn quỷ” (Thanh Tỉnh, Hồng Ngâm II)

(Tạm diễn nghĩa:

Tỉnh Táo Rõ Ràng

Các đồ đệ Đại Pháp hãy gạt lệ
Quỷ Sa-tăng đã sụp đổ hoàn toàn
Giảng rõ chân tướng, phát chính niệm
Vạch trần lời giả dối, thanh trừ những quỷ hư nát)

Bài thơ trên đã thức tỉnh tôi. Tôi học được rằng tôi chỉ có thể tiêu diệt những lạn quỷ bằng cách phơi bày những dối trá về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp mà các học viên phải chịu. Đó là cách duy nhất để cho thế giới nhìn thấu được những tuyên truyền thù ghét của ĐCSTQ lên Pháp Luân Công để họ không còn hỗ trợ ĐCSTQ làm điều xấu. Đó là một cách tuyệt vời để thanh lọc trường năng lượng. Đây cũng là cách tốt nhất để bảo vệ các học viên khỏi bị bức hại hơn nữa và bảo vệ mọi người khỏi những dối trá của ĐCSTQ.

Sau đó, tôi giải thích cho những người xấu rằng “Ác giả ác báo” là một Thiên lý. Rồi tôi cảnh báo họ rằng tôi sẽ phơi bày những việc làm sai trái của họ nếu họ dám phạm tội. Môi trường của tôi lập tức được cải thiện. Thậm chí một đồng nghiệp thích chửi bậy cũng cẩn thận không chửi bậy khi có mặt tôi, và thậm chí anh ấy còn xin lỗi tôi khi anh ấy vô tình chửi thề. Lại một lần nữa, tôi nhận ra rằng Sư phụ đã đúng khi Ngài giảng: “…nhất chính áp bách tà.” (Chuyển Pháp Luân).

Thật tuyệt vời khi có thể tu luyện Pháp Luân Công!

Người dân đang dần dần nhận thức được sự thật về Pháp Luân Công trong suốt hơn 13 năm qua. Sự điên rồ khiến cho ĐCSTQ đàn áp Pháp Luân Công sẽ dẫn nó đến với sự hủy diệt.

Ban đầu khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi mơ thấy mình trong hình ảnh một đứa trẻ sáu tuổi đang chơi đùa bên ngoài. Sư phụ đến và nói: “Ta muốn thấy con trước khi ta đi.” Tôi trào nước mắt và cầu xin Sư phụ đem tôi đi với Ngài. Cuối cùng, Sư phụ đồng ý. Ngài duỗi một tay ra và tôi nhảy lên đó. Sư phụ bay vào bầu trời với tôi ở trên tay. Đó là một chuyến đi chơi rất ngoạn mục. Sư phụ thả tôi xuống đất khi chúng tôi đến một ngọn núi. Tôi bắt đầu chạy vòng quanh. Đột nhiên, tôi thấy một người lùn xấu xí, nhưng hắn cao hơn tôi, và hắn chặn đường tôi. Tôi sợ hãi và quay lại nhìn Sư phụ. Sư phụ nói với tôi: “Con có thể đánh bại hắn.” Tôi nghĩ: “Sư phụ ở bên cạnh mình.” Tôi không còn sợ nữa. Tôi tiếp tục bước đi, và người lùn biến mất. Tôi thường gặp phải những trở ngại gây sợ hãi trong quá trình tu luyện. Mỗi lẫn tôi sợ hãi, tôi sẽ tự nhắc mình: “Sư phụ ở bên cạnh mình. Mình không sợ!” Đúng là tất cả những nguy hiểm mà tôi gặp phải đều là những ảo ảnh giống như người lùn trong giấc mơ.

Vượt qua một chấp trước gia đình

Tôi rất đau khổ khi cha mẹ tôi qua đời. Đau đến nỗi mà tim tôi thực sự nhức nhối. Tôi nhìn vào hình của Sư phụ trong Chuyển Pháp Luân và cầu xin Ngài giúp đỡ. Ngay lập tức tôi được đưa đến một cảnh giới khác và Sư phụ cho tôi xem những kiếp trước của tôi. Khi tôi trở về, nước mắt giàn giụa trên gương mặt tôi. Tôi học được rằng Sư phụ chính là người thân nhất của tôi. May mắn là tôi đã không lỡ mất việc học Pháp Luân Công.

Sư phụ đã giúp tôi theo nhiều cách. Một ngày nọ, tôi nhận ra rằng mình thật ích kỉ khi chỉ nghĩ về những cảm xúc, mất mát, đau đớn và hối tiếc của mình. Tôi tiếc rằng mình không thể bắt đầu lại từ đầu mặc dù tôi chưa từng làm điều gì sai trong quá khứ.

Trước khi tôi có thể vượt qua nỗi đau mất cha mẹ, một ngày nọ tôi đi vào một cảnh giới trong khi tôi đang quỳ trước hình của Sư phụ. Tôi thấy cha mẹ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi: “Làm sao con đến được đây?” Tôi nhớ rằng mình không được ở đó quá lâu, nhưng tôi đã không thể thoát ra. Cuối cùng tôi nhận ra rằng mình không thể thoát ra là vì mình quá chấp trước vào cha mẹ. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tiếp theo tôi thấy một tấm hình của Sư phụ. Ngay lập tức tôi nhận ra rằng hình của Sư phụ là một cánh cửa đến một thế giới khác. Lập tức tôi quỳ xuống trước hình của Sư phụ và trở về với cảnh giới người thường.

Bơi ngược dòng

Khi Trung Quốc bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, những tuyên truyền thù ghét nhắm vào Pháp Luân Công đã liên tục xuất hiện nhằm biện minh cho cuộc đàn áp. Tôi rất đau khổ trước những lời dối trá về Pháp Luân Công. Một ngày nọ, tôi mơ thấy Sư phụ dẫn tôi đến một con sông có dòng nước chảy xiết. Tôi nói với Sư phụ rằng bơi ngược dòng là điều vượt quá khả năng của tôi. Sư phụ đã bơi ngược lên và đợi tôi ở đó. Tôi cố gắng, cố gắng. Tôi cảm thấy hoàn toàn kiệt sức. Tôi ngước nhìn lên Sư phụ, nhưng Ngài chỉ ra hiệu rằng tôi có thể làm. Cuối cùng tôi đã bơi được ngược dòng.

Đó chính xác là điều xảy ra sau đó. Thậm chí khi tôi sợ hãi, tôi sẽ tiếp tục chiểu theo Pháp, và tôi trở nên mạnh mẽ hơn, lý trí hơn, và trưởng thành hơn trong quá trình đó. Mỗi lần tôi chiến thắng được một trở ngại, tâm tôi lại tràn đầy niềm vui và biết ơn với Sư phụ. Nhờ Sư phụ mà trái tim tôi đã trở nên thuần tịnh, cao thượng và đẹp đẽ hơn! Tôi cảm thấy thật hạnh phúc khi tu luyện Pháp Luân Công! Một người có thể cảm nhận được cảm giác của tôi nếu người đó tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi biết rằng Sư phụ trân quý tất cả các học viên. Sư phụ đã chịu đựng rất nhiều cho các học viên Pháp Luân Công chúng ta, cũng như cho chúng sinh.

Tôi đã vấp ngã và rơi rớt trong tu luyện, nhưng cuối cùng tôi đã chiến thắng tất cả các trở ngại. Nói tóm lại, tôi đã trở nên kiên định hơn với đức tin vào Pháp Luân Công khi tôi tiếp tục đề cao sau mỗi trở ngại.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/4/8/%E4%BF%AE%E7%82%BC%E5%A4%A7%E6%B3%95%E5%A5%BD%E5%B9%B8%E7%A6%8F%E5%95%8A-267804.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/4/25/139043.html

Đăng ngày 04-07-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share