Bài viết của một học viên ở Anh Quốc

[MINH HUỆ 22-05-2013]

Trong một thời gian dài, tôi đã có thói quen che giấu một số cảm xúc nội tâm của mình, đặc biệt là những gì tiêu cực. Giờ đây tôi nhận ra rằng, thực ra, đó cũng là biểu hiện của nhân tố văn hóa Đảng, một phương thức bảo vệ cái tôi được sinh ra từ tính ích kỉ. Một đấng giác ngộ thường có thể điềm tĩnh đối diện thiên địa. Sau khi ngộ ra điều này và cùng với sự động viên của các đồng tu, tôi đã viết ra bài chia sẻ đầu tiên của mình kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện 16 năm trước.

Đối mặt với chương trình truyền hình vu khống Đại Pháp

Năm ngoái trong Pháp hội NewYork, từ một đồng tu tôi biết được rằng Kênh 4 ở Anh phát sóng một chương trình vu khống Đại Pháp. Tôi như bị thiêu đốt vì sốt ruột khi nghe thấy điều đó và lo ngại rằng sẽ có nhiều chúng sinh bị đầu độc.

Khi quay lại Anh, tôi lập tức mua các đĩa DVD, ghi lại chương trình và phân phát chúng cho một nhóm lớn, hy vọng là mọi người sẽ có hành động kịp thời để chính lại tình hình. Sau đó tôi rất tức giận và muốn kiện người đó để ngăn anh ta lan truyền sự độc hại thông qua truyền thông.

Một ngày, một giọng nói đã thức tỉnh tôi rằng: “Ngươi có biết rằng việc này xảy ra là vì ngươi đã tu luyện không tốt? Đây là một trong những lý do khiến xuất hiện vấn đề.”

Tôi rất sốc và hoang mang. Tôi nói, “Sao lại có thể như thế được? Ta chỉ là một người tu luyện nhỏ bé. Làm sao mà có nhiều người đến vậy phải hi sinh chỉ để khảo nghiệm ta?”

Giọng nói đáp lại: “Đây là cách để một đệ tử Đại Pháp đạt tới viên mãn. Nếu không thì làm sao mà chấp trước của ngươi có thể được phơi bày? Ai đã bảo ngươi hãy kiên quyết vứt bỏ các chấp trước? Đây là để khảo nghiệm ngươi. Bọn ta sẽ không ngần ngại làm hại nhiều người.”

Tôi biết rằng đây là lí lẽ của Cựu thế lực, nhưng tôi rất buồn và chìm trong sự chán nản chưa từng có. Đột nhiên tôi có một thể ngộ mới về “tu tốt bản thân”.

Trước đây tôi đã hiểu sai. Tôi nghĩ rằng bởi vì tôi là một học viên lâu năm, công việc chính bây giờ là cứu độ chúng sinh. Ngoài ra, tôi không muốn phải chịu đựng khổ nạn, nên bất kể khi nào đối mặt với can nhiễu, tôi nghiêm túc loại trừ nó. Đôi khi tôi hướng nội ở bề mặt và sau đó thanh trừ nó một cách bừa bãi. Suy nghĩ của tôi là bất kể cái gì “chống lại tôi sẽ bị tiêu diệt”, thay vì hướng nội thật sâu và tìm kiếm những thiếu sót của mình.

Từ Pháp, tôi ngộ ra rằng tu luyện có hàm nghĩa khác nhau ở các tầng khác nhau. Tôi đột nhiên hiểu ra rằng tu tốt bản thân là điều rất quan trọng. Tôi cũng ngộ ra rằng “tu tốt bản thân” không chỉ đơn giản là viên mãn. Tu tốt bản thân là điều kiện tiên quyết để tôi có thể cứu độ chúng sinh. Tu tốt bản thân là “làm hài lòng” cựu thế lực để tôi có cơ hội cứu chúng sinh. Tu tốt bản thân là bảo vệ chúng sinh khỏi bị tổn thất. Tu tốt bản thân là hành động thiết thực để chứng thực Đại Pháp. Cuối cùng, tu tốt bản thân không còn chỉ là cho chính mình.

Tổ chức triển lãm quốc tế nghệ thuật Chân – Thiện – Nhẫn

Trong thời gian diễn ra Olympics London, các vận động viên, huấn luyện viên và giám sát viên đến từ Trung Quốc sống tại thành phố chúng tôi. Chúng tôi muốn nhân cơ hội này giảng chân tướng Đại Pháp. Chúng tôi nộp đơn đến thư viện và bảo tàng địa phương xin tổ chức triển lãm quốc tế nghệ thuật Chân – Thiện – Nhẫn, nhưng đã bị từ chối khi họ biết được nội dung.

Tôi nói trong một buổi chia sẻ với các học viên địa phương: “Sư phụ giảng sẽ có một con đường để đi chỉ là nó rất hẹp và phải chính. Rõ ràng là chúng ta đã không làm đúng và vì vậy không bước đi tốt con đường đó. Chúng ta đã sai ở đâu?” Tôi đã tìm thấy tâm tranh đấu của mình, tranh đấu với tà đảng, kẻ đã đặt ra cuộc đấu. Tôi cũng nhận ra chấp trước hiển thị. “Xem kìa! Chúng ta có thể tìm thấy một địa điểm trong tình huống khó khăn như vậy!” Những suy nghĩ này là không tốt và ích kỉ, và không vì lợi ích của những người dân của thành phố này.

Ngày hôm sau, sau khi ngộ ra điều này, tôi nhận được một cuộc gọi thông báo rằng có một địa điểm. Đó là một khách sạn năm sao rất tốt và giá cả hợp lí.

Chúng tôi lập tức in tờ rơi và tìm khách tham dự. Trong khi đang chuẩn bị, khách sạn đột nhiên nói với chúng tôi rằng mái nhà đang bị nứt và muốn chúng tôi hủy cuộc triển lãm.

Tôi quay lại phía đại lí và họ nhanh chóng tìm thấy một nơi khác. Vị trí này rất tốt nhưng tôi do dự vì tốt nhất là có được sáu tuần để chuẩn bị tổ chức triển lãm nhưng giờ đây chúng tôi chỉ còn có sáu ngày. Chúng tôi có nên tổ chức không?

Chúng tôi hiểu rằng cựu thế lực đã gia tăng sự khó khăn để phá hủy ý chí của chúng tôi. Không phải ngẫu nhiên mà có nhiều người Trung Quốc đến thành phố chúng tôi như vậy. Cơ hội quý giá này thật không thể bỏ qua. Với sự ủng hộ vững chắc của hai đồng tu, chúng tôi quyết định tổ chức triển lãm.

Ngày đầu tiên của triển lãm, nhiều người tìm thấy chúng tôi qua các tờ rơi Pháp Luân Công. Cuộc triển lãm diễn ra trong hai tuần và có khoảng hơn 2400 người đến dự. Có rất nhiều khoảnh khắc xúc động. Chúng sinh thực sự bị sốc. Một số người đã ở lại triển lãm  nửa ngày và khóc khi họ rời đi. Rất nhiều người quay lại, và mang theo cả gia đình, bạn bè. Có ai đó đã để lại lời nhắn: “Hôm nay tôi đã đến đây và nó đã chỉ cho tôi hướng đi đúng trong cuộc đời.”

Sau cuộc triển lãm, nhiều người đã đến các điểm luyện công ở địa phương chúng tôi.

Giảng chân tướng cho chính quyền thành phố

Khi bài viết “Tuyển Trạch” của Sư phụ được công bố, đột nhiên tôi có một ý tưởng là táo bạo giảng chân tướng cho chính phủ phương Tây.

Một ủy viên Hội đồng thành phố nói với tôi rằng nếu một công dân nêu lên một chủ đề quan trọng liên quan đến thành phố, người đó có thể phát biểu tại Đại hội đồng thành phố được tổ chức mỗi tháng một lần. Chúng tôi đã đệ trình bài diễn văn của mình và yêu cầu được nói trước cuộc họp của chính quyền thành phố.

Văn phòng điều hành cao nhất của chính quyền thành phố đã trả lời. Bức thư nói rằng sau khi nghiên cứu kĩ, họ cảm thấy chúng tôi đã đưa ra một lời buộc tội mạnh mẽ mà không công bằng về một tổ chức hay cá nhân (ĐCSTQ và Giang Trạch Dân).

Nói cách khác, dù đã nghiên cứu rất nhiều, họ không biết chân tướng. Tôi viết thư và bảo họ rằng đây không phải là một cáo buộc mang tính cá nhân chống lại lãnh đạo ĐCSTQ chỉ bởi các học viên địa phương, mà Giang Trạch Dân đã bị buộc tội ở nhiều nước.

Tôi rất biết ơn những học viên đi tiên phong, những người đã tham gia vào vụ kiện Giang Trạch Dân. Những nỗ lực của họ đã mở đường cho chúng tôi giảng chân tướng ngày hôm đó.

Nhờ giảng chân tướng thường xuyên cho các nghị sĩ, cử tri đại diện của tôi đã gửi một lá thư tới tất cả các thành viên trong Đảng Lao Động, và cũng phân phát bài diễn văn của tôi cho họ khi chính quyền thành phố không đưa ra quyết định. Ông ấy nói: “Chúng ta cần một quyết định chính trị khẩn cấp về vấn đề nghiêm túc này. Rõ ràng, các quan chức chính phủ sợ ảnh hưởng đến đội Olympic của ĐCSTQ và mối quan hệ hữu nghị của thành phố với Trung Quốc vì vậy họ tìm cớ để trì hoãn. Bài diễn văn đề cập đến tra tấn và mổ cướp nội tạng. Đây là những vấn đề lớn. Chúng ta nên làm gì?”

Một nghị sỹ đã trả lời. Ông ta nói, “Tại sao Pháp Luân Công lại khăng khăng đòi phát biểu tại Đại hội đồng thành phố trong khi đây là thứ cuối cùng chúng tôi cần lúc này – Nó có thể có hại cho thành phố chúng ta.”

Chúng tôi trả lời ông ấy, “Chúng tôi đã nộp đơn vào tháng Bảy. Chúng tôi không cố tình vội vàng sắp đặt thời gian này. Ngoài ra, làm thế nào mà sự thât lại có thể làm hại ông? Nó sẽ không gây rắc rối cho ông. Cho phép những học viên Pháp Luân Công phát biểu sẽ là sự phản ánh tốt về thành phố chúng ta và không gây hại cho bất kỳ ai. Lịch sử sẽ chứng minh điều này.”

Sau khi chúng tôi nói chuyện ngày hôm đó, một quý ông cao tuổi tóc bạc bước đến, nắm tay tôi và nói: “Ta đang đợi cháu đến.” Ông ấy cũng nhận tài liệu của chúng tôi. Hóa ra ông ấy là nghị sĩ, người đã lo sợ bài diễn văn của chúng tôi sẽ xúc phạm ĐCSTQ và gây thiệt hại cho thành phố chúng tôi.

Một nghị sĩ khác đã viết trước khi cuộc họp diễn ra: “Tôi luôn luôn ủng hộ nhân quyền, nhưng tôi đề nghị đợi cho đến khi phái đoàn ĐCSTQ rời đi thì chúng tôi mới thông qua bài diễn văn của Pháp Luân Công. Việc này sẽ ủng hộ nhân quyền mà không xúc phạm ĐCSTQ.”

Chúng tôi đáp lại, “Theo thư của ngài, chúng tôi thấy rằng bóng ma Chủ nghĩa Cộng sản vẫn có sự ảnh hưởng ở Châu Âu. Nhiều người đã giơ ngón tay biểu thị ủng hộ Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Những người này ở Trung Quốc và sợ hãi ĐCSTQ nhất, nhưng họ đã đứng lên, và họ không còn sợ hãi nữa. Còn chúng ta thì ở đây trong một xã hội phương Tây tự do. Ngài còn sợ điều gì ?”

Chúng tôi trao đổi thư từ vài lần để phá trừ những nhân tố bất hảo trong suy nghĩ của họ. Sau đó chính quyền thành phố đã quyết định thông qua bài diễn văn của Pháp Luân Công và cho phép trình bày nó trong thời gian diễn ra thế vận hội Olympics vào tháng Bảy.

Đại hội đồng thành phố là một sự kiện của thành phố. Thị trưởng, gần một trăm nghị sĩ, và hàng chục quan chức chính phủ cao cấp đã có mặt. Họ lắng nghe chúng tôi. Vài người lao ra khỏi tòa thị chính và bắt tay các học viên, bày tỏ lòng biết ơn của họ.

Kinh nghiệm của bản thân tôi là trong quá trình giảng chân tướng, nói chuyện trực diện với mọi người là rất quan trọng. Nghị sĩ đại diện của tôi đề nghị chúng tôi gặp mặt các nghị sĩ có quan điểm trái ngược, bởi vì ông ấy tin rằng miễn là chúng tôi gặp mặt, chúng tôi hoàn toàn có thể thay đổi quan điểm của họ. Tôi cảm thấy đây là điểm hóa của Sư phụ. Sự hiện diện của các đệ tử Đại Pháp mang theo trường năng lượng mạnh mẽ. Thậm chí nếu chúng tôi không nói gì khi gặp họ, chúng tôi có thể phá trừ những quan niệm sai lầm. Cựu thế lực đã bày ra nhiều can nhiễu, kể cả trong không gian khác. Vì vậy, nhìn vào  mắt họ trong khoảng cách gần và phát chính niệm là rất hiệu quả. Ngoài ra, thái độ chân thành của các đệ tử Đại Pháp sẽ vượt qua mọi trở ngại khiến người thường được cứu. Vì vậy chúng tôi phải ra ngoài và giảng chân tướng trực diện cho người thường.

Hoàn toàn thay đổi quan niệm người thường

Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles”:

“Bấy giờ tôi muốn sự chuyển hoá của bề mặt thân thể và bộ phận đã tu xong là hiệp điệu với nhau, để thân thể trong tu luyện mà ly khai khỏi trạng thái con người, để đệ tử tu luyện dùng chính niệm của mình mà bảo trì trạng thái giống như con người.”

Sư phụ cũng giảng:

“thì cần phải cải biến từ tận gốc quan niệm của người thường” (Luận Ngữ)

Tôi ngộ ra rằng trong giai đoạn tu luyện cuối, những gì Sư phụ muốn ở các đệ tử Đại Pháp là hoàn toàn bước ra khỏi người thường, loại bỏ quan niệm người thường, và tìm về bản nguyên của mình. Thực tế, đây là để bứt phá ra khỏi suy nghĩ người thường, thăng tiến và trở thành “Thần.” Cuối cùng chúng ta thực sự trở thành Thần, cả về mặt hình thức, và chúng ta dần dần bứt phá khỏi bản tính người thường để trở thành những vị Thần với Phật quang vô biên. Vì vật chất và tinh thần là một, đây là một quá trình diễn ra từ từ.

Đây không phải là lý thuyết hay khái niệm. Điều này là sự thật, đó thực sự là một quá trình rất tráng lệ.

Về mặt cá nhân, tôi có một cảm xúc mạnh mẽ. Khi chúng ta thoát ra khỏi bản tính người thường, người thường sẽ sớm biết đến chúng ta. Chúng ta phải nghĩ tới ảnh hưởng của hành động của mình đến thế hệ tương lai. Họ sẽ ghi nhớ và những việc này sẽ trở thành những ký ức quý báu.

Sau khi ngộ ra điều này, tôi thường dùng Thần niệm của mình để ước thúc bản thân và cố gắng không có quan niệm người thường. Khi dùng chân ngã của mình để xem xét mọi việc, chúng ta có thể nhanh chóng nhìn thấy chấp trước và quan niệm của người khác. Tuy nhiên, khi chúng ta buông lỏng, chúng ta sẽ vô tình bị dẫn động bởi quan niệm người thường. Thực tế, chính vỏ bọc “người thường” ngoan cố đã hình thành trong hàng nghìn năm, đang ở trong cuộc chiến với phần “Thần” sắp đột phá tới bề mặt. Đôi khi phần Thần chiến thắng, đôi khi phần người chiếm ưu thế.

Khi chúng tôi chiếu phim “Trung Quốc tự do” tại một câu lạc bộ địa phương, tôi không ngờ mọi người đến thành hai nhóm. Khi chiếu bộ phim lần thứ hai, tôi nhận thấy rằng pin của máy vi tính của tôi đang cạn dần. Tôi lập tức có Thần niệm: “Sau khi chờ đợi rất lâu, những người xem này cuối cùng đã có cơ hội biết chân tướng Đại Pháp. Tất cả sinh mệnh trong vũ trụ này đã đợi chờ cơ hội quý báu này.”

Sau đó tôi thấy rằng tôi đang căng thẳng phát chính niệm để duy trì pin. Tôi lập tức nhận ra rằng như thế là không đúng. Các Đại Giác Giả tạo ra trời và đất chỉ bằng một niệm, vì vậy tôi không cần ra sức để phát chính niệm dù tôi đang làm công việc chân tay. Thực ra, chỉ cần một niệm là đủ và tôi phải tin tưởng vững chắc vào khả năng của mình. Vì vậy, tôi ngừng nhìn vào biểu tượng đo nguồn điện và xem phim với các khán giả. Sau đó, khi mọi người đang thảo luận về chủ đề của phim, pin hết sau khi hoàn thành nhiệm vụ của nó.

Tôi còn nhiều thiếu sót và sẽ không ghi chúng ra đây. Đây là những hiểu biết cá nhân nông cạn của tôi, tôi mong mọi người từ bi chỉ ra bất kì điều gì sai. Tôi mong rằng mọi người có thể khích lệ nhau và nhanh chóng cứu thêm nhiều chúng sinh.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/22/助师正法-从人中走出来-273330.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/12/140453.html

Đăng ngày 03-07-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share