Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 11-04-2013] Tôi là một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Tôi đã rất may mắn đắc Pháp vào năm 1997, lúc đó tôi chỉ là một sinh viên đại học.

Khi tà đảng Trung Cộng bắt đầu cuộc bức hại Đại Pháp vào năm 1999, tôi kiên định niềm tin vào Chân – Thiện – Nhẫn và không từ bỏ tu luyện. Tôi cũng biết rất nhiều học viên đã giữ vững chính tín với Pháp Luân Công. Những người xung quanh tôi khi biết được chân tướng đều rất tốt bụng giúp đỡ tôi. Trong nhiều năm qua, tôi cũng chứng kiến nhiều học viên mới lần lượt gia nhập Đại Pháp. Hầu hết người Trung Quốc đều đã từng nghe nói đến những biện pháp độc ác mà tà đảng sử dụng để bức hại người Trung Quốc. Thế nhưng tại sao Pháp Luân Công lại có sức mạnh to lớn đến mức không những vượt qua được cuộc bức hại tà ác mà còn làm thức tỉnh lương tri của ngày càng nhiều người? Trong bài viết này, tôi xin chia sẻ ba câu chuyện từ chính con đường tu luyện của tôi. Hy vọng các đồng tu có thể tìm thấy những điều hữu ích.

Lời một cảnh sát: “Sao cô có thể bình tĩnh đến vậy?”

Vào năm 2002, tôi bị bắt giữ phi pháp tại Sở Cảnh sát Thành phố do tôi mang theo người các đĩa DVD và các cuốn sách nhỏ và phân phát chúng để nói với mọi người về chân tướng Pháp Luân Công. Cảnh sát từ Đội An ninh nội địa chuyên trách đàn áp học viên Pháp Luân Công lần lượt thẩm vấn tôi trong nhiều giờ đồng hồ. Họ ép tôi từ bỏ niềm tin vào Pháp Luân Công và tiết lộ nguồn gốc của những tài liệu tôi mang bên mình.

Lúc đó tôi còn rất trẻ và mới tốt nghiệp đại học được hai năm. Bố mẹ tôi đều là trí thức, gia đình tôi sống đơn giản và tôi là một người khá trầm tĩnh. Nhân viên cảnh sát bắt đầu đe dọa: “Không ai có thể sóng sót ra khỏi phòng thẩm vấn mà không nhận tội.” Họ thậm chí còn đe dọa bằng những câu chuyện đáng sợ. Một cô gái như tôi lúc đó có thể đã sợ chết khiếp và làm theo mọi mệnh lệnh. Tuy nhiên, trong tâm tôi lúc đó chỉ có một niệm: Tôi phải hành xử như một học viên Đại Pháp, phải bảo trì chính niệm. Kiên định niềm tin vào Chân – Thiện – Nhẫn không có gì là sai. Một học viên phản bội niềm tin thì không đạt tiêu chuẩn của Pháp, nếu còn phỉ báng Sư phụ và Đại Pháp thì người đó không còn bằng người thường với các chuẩn mực đạo đức căn bản. Ngay lúc đó, tôi biết mình cần phải tu luyện tâm tính với lý trí thanh tỉnh. Phải chú ý những thiếu sót trong ngôn từ và hành vi, kiểm soát tâm tính và không được tức giận, tôi cố gắng đối xử với các cảnh sát thẩm tra một cách bình tĩnh, lý trí và nhân từ. Tôi đường đường chính chính phủ nhận những yêu cầu của họ, bình tĩnh trả lời các câu hỏi về Pháp Luân Công và chính lại những quan niệm sai lầm mà tà đảng đã nhồi nhét vào đầu họ.

Có lẽ do tôi biểu hiện rất bình tĩnh và tự tại trong khi còn ít tuổi, một cảnh sát tham gia vào bức hại đã liên tục hỏi tôi: “Sao cô có thể bình tĩnh đến vậy được?” Tôi nhớ rằng lúc đó tôi suy nghĩ về câu hỏi đó rất nghiêm túc và trả lời: “Pháp Luân Công yêu cầu người tu luyện phải tu luyện với lý trí thanh tỉnh. Chúng tôi phải suy nghĩ đúng đắn, hướng nội và chú ý tu luyện tâm tính. Một học viên Pháp Luân Công chân chính sẽ luôn thể hiện sự lý trí cũng như an hòa.” Viên cảnh sát kia có vẻ rất xúc động. Sau khi thẩm tra tôi ba ngày ba đêm, thái độ của những cảnh sát viên trở nên rất chừng mực. Họ hỏi tôi rất nhiều câu hỏi về Đại Pháp, thậm chí còn nhờ tôi giải đáp sự nghi hoặc trong lòng về cuộc đời của họ cũng như vấn đề bức hại Pháp Luân Công. Không ai cố tình làm khó dễ tôi nữa.

Nhân viên quản lý khu vực: “Chị cứ tiếp tục tu luyện [Pháp Luân Công]. Tôi sẽ không đến nữa.”

Có thời gian tà đảng Trung Cộng yêu cầu các nhân viên quản lý khu vực giám sát các học viên Pháp Luân Công. Do đó họ thường tới gõ cửa nhà tôi. Bố mẹ tôi thì lo sợ tôi sẽ lại bị bức hại lần nữa, cho nên đã từ chối mở cửa. Những người kia luôn to tiếng quát mắng mỗi lần họ tới.

Một ngày, một người phụ nữ thuộc Ban quản lý khu vực cùng với hai người nữa tới gõ cửa. Tôi ở nhà một mình và nghĩ: “Tại sao mình không nói với họ chân tướng về Pháp Luân Công?”

Tôi liền ra mở cửa và mở lời trước: “Tôi biết tại sao các chị lại đến đây. Tôi xin lỗi vì những lần trước đã không cho các chị vào, mong các chị bỏ qua cho chúng tôi.” Những nhân viên kia không ngờ là tự tôi ra mở của và rất ngạc nhiên khi thấy tôi nói lời nhã nhặn như vậy.

Tôi nói tiếp: “Bố mẹ tôi đã không lịch sự với các chị, mong các chị có thể bỏ qua cho họ. Có lẽ các chị có thể hiểu được sau khi nghe tôi nói nguyên nhân họ đối xử với các chị như vậy.” Họ chờ đợi tôi nói tiếp. Tôi thấy một người hàng xóm lén nhòm qua khe cửa, tôi liền nói to để người đó cũng có thể nghe thấy. “Nói thật với các chị, tôi không từ bỏ niềm tin [vào Pháp Luân Công] của mình, thậm chí sau khi tôi bị bắt vào trại lao động, và bây giờ cũng vậy. Pháp Luân Công rất tốt. Nó dạy cho tôi hành xử theo Chân – Thiện – Nhẫn. Làm vậy chẳng có gì sai. Chắc chắn tôi sẽ tiếp tục tu luyện.”

Nhân viên ban quản lý biểu lộ sự thất vọng. Tôi nói tiếp: “Có thể chị không biết được sự tàn bạo của cuộc bức hại Pháp Luân Công như thế nào. Trông chị giống một người tốt, chắc chị cũng biết có nhiều người tu luyện Pháp Luân Công. Chị hãy tự mình đưa ra nhận định xem họ có phải là người xấu như trong tuyên truyền của Đảng Cộng sản không. Tôi xin kể cho chị về bà Vương (biệt danh) sống ở bên kia đường. Chỉ vì những người trong ban của chị tìm thấy một cuốn Chuyển Pháp Luân trong túi của bà mà bà phải nhận mức án ba năm trong trại lao động cưỡng bức. Chắc chị biết, bà ấy nhiều tuổi và đậm người. Trong trại, họ cưỡng chế bà ấy từ bỏ niềm tin của mình, tay bà bị buộc vào song cửa và người bà bị treo lên khỏi mặt đất. Phải nhờ may mắn bà mới sống qua được. Chị có biết bao nhiêu học viên bị bức hại trong trại lao động không? Những câu chuyện trong cuốn sách nhỏ mà các học viên phân phát đều là sự thật. Tự tôi đã trông thấy một học viên bị nhốt vào phòng biệt giam. Trước đó bà rất khỏe mạnh. Thế nhưng sau ba ngày, bà chỉ còn da bọc xương và gầy như một bộ xương khô do tra tấn hành hạ. Ở tuổi này chắc chị cũng có gia đình, có cha mẹ và con cái. Nếu cha mẹ của chị bị tra tấn chỉ vì tin tưởng vào Chân – Thiện – Nhẫn, vì muốn trở thành người tốt thì chị sẽ nghĩ sao? Nếu vì bản báo cáo của chị mà tôi bị bắt vào trại lao động lần nữa, cuộc sống của tôi sẽ bị đe dọa, chị có thể sống hết phần đời còn lại mà không ân hận chăng?” Tất cả những người có mặt đều yên lặng. Cuối cùng, nữ nhân viên nói, “Chị cứ tiếp tục tập Pháp Luân Công đi, tôi sẽ không đến nữa đâu.”

Từ hôm đó, không còn ai tới gây phiền nhiễu cho tôi nữa. Có lần tôi gặp những người của ban quản lý, họ chỉ mỉm cười. Có người còn nói với cha mẹ tôi: “Tôi không làm việc xấu (ví dụ không bức hại các học viên Pháp Luân Công). Chúng tôi là bạn của ông bà”.

Một người thím ở hải ngoại nói: “Thím sẽ kể chuyện của cháu ở nhà thờ của thím”

Một năm, chú thím tôi từ hải ngoại về thăm gia đình. Khi ăn tối, chúng tôi bắt đầu nói chuyện về việc tôi bị bức hại ra sao vì niềm tin vào Pháp Luân Công. Chú tôi tỏ ra rất thông cảm. Lúc đó có rất nhiều học viên trong nước, và chú tôi biết về Pháp Luân Công chủ yếu là do tuyên truyền của tà đảng. Chú tôi đề nghị tôi nên xuất ngoại và không trở về nữa. Tôi từ chối và nói: “Nếu cháu muốn rời Trung Quốc thì cháu cũng có nhiều cơ hội học tập hay làm việc ở nước ngoài. Ở đây Pháp Luân Công đang bị bức hại nặng nề. Tất cả phương tiện truyền thông đều đăng tuyên truyền lừa dối. Cháu trực tiếp tiếp xúc và hiểu biết Pháp Luân Công và được hưởng nhiều lợi ích nhờ Pháp Luân Công. Nếu cháu không đi nói sự thật thì làm sao người Trung Quốc có thể biết về Pháp Luân Công? Ai sẽ ngăn chặn bức hại? Thực sự cháu nhìn thấy hy vọng ở người Trung Quốc. Trong những năm qua, cháu đã nhận được nhiều sự giúp đỡ và bảo vệ từ nhiều người tốt, bao gồm cả những cảnh sát. Cháu có niềm tin vào người dân Trung Quốc, đây là một dân tộc có hy vọng. Trung Quốc có một lịch sử vĩ đại và chắc chắn cũng sẽ có một tương lai tuyệt vời khi lương tri thức tỉnh. Đó là lý do cháu sẽ ở lại Trung Quốc.

Mọi người đều cảm động và không nói gì. Chú tôi dịch những lời của tôi cho thím hiểu, vì thím không nói được tiếng Trung Quốc. Thím là một người sùng đạo Thiên Chúa. Thím rất cảm động và nói: “Thím sẽ kể câu chuyện của con với nhà thờ của thím.” Hiện tại, ở đất nước mà vợ chồng chú tôi sinh sống đã có rất nhiều học viên Pháp Luân Công, và tôi nghĩ chú thím cũng đã hiểu nhiều hơn về Pháp Luân Công.

Khi viết lại những câu chuyện này, bản thân tôi rất xúc động. Pháp Luân Công có lực lượng đại thiện. Tìm hiểu Pháp Luân Công, dùng lý trí để suy nghĩ và tu luyện nghiêm túc, chúng ta có thể tìm thấy chân lý, thức tỉnh lương tri và truyền đi sự lương thiện. Tôi thật may mắn khi có thể tu luyện Pháp Luân Công trong những năm tuổi trẻ và luôn thực hành nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong cuộc sống, cả khi gặp khó khăn và thuận lợi. Tôi mong muốn nói cho nhiều người hơn nữa biết được vẻ đẹp của Pháp Luân Công.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/4/11/警察问我-“你怎么能这么冷静-”-271935.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/4/28/139083.html

Đăng ngày 30-05-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share