Bài viết của Liên Hoa, một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 23-11-2012]

Kính chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi là một học viên 70 tuổi sống ở nông thôn. Đây là lần đầu tiên tôi gửi bài chia sẻ tới Pháp hội. Tôi xem đây là cơ hội quý báu để báo cáo với Sư Phụ cũng như chia sẻ với các đồng tu kinh nghiệm tu luyện của mình.

Chân chính trải nghiệm thế nào là “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ”

Cả hai vợ chồng tôi đều có sức khoẻ yếu, tôi khổ sở vì bệnh tim và viêm khớp, còn chồng tôi bị viêm phế quản mãn tính và bị bệnh dạ dày. Sau khi chúng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào ngày 21 tháng 01 năm 2000, mọi bệnh tật của chúng tôi đã biến mất không còn dấu vết. Thật vui mừng khi không còn bệnh tật nữa, chúng tôi chỉ có một niềm tin vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp.

Cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu không lâu trước khi hai vợ chồng tôi đắc Pháp, vì vậy không ai thực sự biết rằng chúng tôi tu luyện. Cũng do vậy, chúng tôi không có bất kỳ đồng tu nào để cung cấp cho chúng tôi các bài viết và bài giảng mới của Sư phụ. Suốt những ngày đó, chúng tôi khuyến khích động viên lẫn nhau để duy trì sự kiên định vào Sư phụ và Đại Pháp, và chúng tôi không bao giờ dao động chính tín của mình.

Cuối cùng chúng tôi đã có thể mượn bản sao của bài “Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc vào Tiết nguyên tiêu năm 2003” một cách tình cờ vào năm 2003, và đã cẩn thận ghi chép lại từng từ một. Năm tiếp theo, chúng tôi đã liên lạc được với một học viên ở ngoài thị trấn và họ đã đưa nhiều hơn các bài giảng mới của Sư Phụ cho chúng tôi. Sau khi đọc các bài giảng mới, chúng tôi đã hiểu rằng, là đệ tử Đại Pháp, chúng tôi phải gánh vác trách nhiệm thiêng liêng cứu độ chúng sinh, nhưng chúng tôi không biết thực hiện như thế nào. Sau đó chúng tôi đã gặp được một số các học viên địa phương, họ chia sẻ những kinh nghiệm làm tốt ba việc. Sau đó chúng tôi thường đạp xe đến các làng lân cận để phân phát các tài liệu giảng chân tướng. Chúng tôi đã thể nghiệm được điều kỳ diệu trong khi thực hiện công việc đó.

Không lâu sau khi Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản (Cửu Bình) được công bố năm 2005, chồng tôi và tôi lại bắt đầu đạp xe đạp đi phân phát cuốn sách quý này. Sau khi đến nơi (thôn này cách nhà chúng tôi vài dặm), chúng tôi tách ra để phân phát sách, chồng tôi bắt đầu từ đầu cuối con đường còn tôi ở đầu kia. Khi đang đi, chợt tôi thấy ba người đứng ở bên đường nhưng tôi chỉ đi ngang qua mà không chú ý nhiều đến họ. Ngày hôm sau, có cơ hội trò chuyện với một người bạn ở thôn đó, tôi biết được rằng có ba chiếc xe công an đã tới đó ngày hôm trước để săn lùng những người phân phát cửu bình. Người bạn này nói với tôi rằng một số người dân đã báo cáo về một người nữ tu sĩ đi phát các cuốn sách và công an đã không hề điều tra gì thêm. Tôi biết ngay rằng đó chính là Sư phụ đã cho tôi xuất hiện như một nữ tu trong con mắt của những người dân làng và giúp tôi thoát khỏi nguy hiểm. Lòng tôi tràn đầy sự biết ơn đối với Sư phụ.

Một năm nọ vào dịp Tết Nguyên đán, một vài học viên chúng tôi ra ngoài treo các thông điệp giảng chân tướng lên các bức tường. Tôi phối hợp với một học viên 70 tuổi, sử dụng xe máy của ông làm phương tiện di chuyển. Trong lúc chúng tôi đang làm việc, thì chiếc xe đột nhiên bị tắt máy, và ông không thể khởi động nó được. Tôi phải xuống phía sau xe đẩy nó di chuyển. Thật kỳ lạ, mặc dù cả hai chúng tôi đều ở tuổi 70 nhưng không hề thấy mệt mỏi. Hơn nữa chúng tôi đã đẩy chiếc xe về trước rất nhanh như thể là cả hai còn rất trẻ. Ngày hôm sau, ông ấy đi đổ xăng cho chiếc xe, và ba người dốc hết sức đẩy thì nó mới di chuyển chỉ một chút. Tôi biết rằng Sư phụ đã giúp chúng tôi tối hôm trước, nếu không thì làm sao tôi – một phụ nữ đã 70 tuổi – có thể đẩy chiếc xe gắn máy quá dễ dàng vậy? Nếu không có Sư phụ bảo hộ, chúng tôi sẽ không thể trở về nhà một cách an toàn ngay giữa đêm. Sư phụ bảo hộ cho chúng ta bất cứ lúc nào. Chúng tôi chỉ có thể trân trọng sự từ bi của Sư phụ trong tâm mình, vì chúng tôi không thể bày tỏ lòng biết ơn bằng lời.

Luôn nhớ lời giảng của Sư phụ trong tâm và chia sẻ sự kỳ diệu của Đại Pháp với người khác

Ngày 16 tháng 08 năm 2006, chồng tôi và tôi đang đi thăm con gái của chúng tôi và chợt nhìn thấy một ông lão đã rất cao tuổi đứng ở ngoài cửa. Ông ăn mặc rách rưới và người đầy bùn. Ông xin một chút nước, và chúng tôi cho ông cả một cốc nước đầy. Được biết rằng ông đã 84 tuổi và bị đi lạc một ngày hôm trước, khi ông đang đi dạo buổi sáng. Ông đi lang thang suốt cả ngày đêm, và hiện đang rất khát và đói. Ông đã gõ cửa nhiều nhà, nhưng không ai sẵn sàng giúp đỡ ông. Thậm chí ông còn bị người ta xua đuổi. Nghe câu chuyện của ông, chúng tôi mời ông ăn trưa cùng. Sau bữa trưa, chúng tôi đưa ông ra một trạm xe buýt, ông có thể đi xe buýt về nhà, cách khoảng 20 cây số. Thật là ngạc nhiên với chúng tôi, người lái xe buýt từ chối không cho ông đi trừ khi chúng tôi đi cùng với ông. Con gái tôi và tôi giúp ông lên xe buýt với chồng tôi, chồng tôi lên trước, nắm tay ông.

Sau khi xuống xe buýt, chúng tôi đón taxi đến nhà ông. Khi chúng tôi đến, chúng tôi thấy một đám đông xung quanh ngôi nhà của ông, tất cả đều lo lắng đi tìm ông. Họ rất phấn khởi khi thấy ông. Sau khi hiểu rõ những gì đã xảy ra, con trai ông lập tức quỳ xuống trước chồng tôi và liên tục nói đi nói lại lời cảm ơn. Con trai ông, hiện là một chủ doanh nghiệp thành đạt, năn nỉ được trả cho chúng tôi một khoản đền bù để thể hiện sự cảm kích. Chồng tôi nói: “Tôi không muốn bất cứ thứ gì từ anh đâu. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi thực hành theo ’Chân – Thiện – Nhẫn’. Nếu anh thực sự muốn cảm tạ ai đó, hãy cảm tạ Sư phụ của chúng tôi!” Tất cả mọi người, kể cả tài xế taxi, đã vô cùng xúc động và nhận xét rằng: “Ngày nay, liệu còn có ai biết quan tâm đến những người khác nếu anh ta không phải là một học viên Pháp Luân Công?”

Ngày hôm sau, cả gia đình ông lão đi cùng người bí thư thôn đến nhà chúng tôi với nhiều quà tặng đắt tiền mua trong thị trấn. Chúng tôi từ chối, nhưng họ vẫn khăng khăng bắt chúng tôi nhận quà. Chồng tôi và tôi đã nói cho họ về chân tướng của Pháp Luân Công, và tất cả mọi người trong gia đình họ đều thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và/hoặc các tổ chức liên đới. Sau khi đi khỏi, chúng tôi đã nhắc nhở nhau rằng chúng ta nên nghĩ cho người khác và chúng tôi nên làm việc tốt mà không cần một sự báo đáp nào. Ngày hôm sau, chúng tôi gửi lại tất cả những món quà và nhắc lại rằng chúng tôi không cần sự đền đáp. Tất cả các đệ tử Đại Pháp sẽ làm điều tương tự. Chúng tôi đã giảng thanh chân tướng cho họ hàng, bạn bè họ và họ đã thoái Đảng và các tổ chức liên quan. Mọi người đều vô cùng xúc động bởi sự kỳ diệu của Đại Pháp và lòng vị tha của các đệ tử Đại Pháp. Câu chuyện nhanh chóng được truyền xa và rộng. Sau này khi chồng tôi đến một ngôi làng để mua gạch, người bán hỏi ông về một học viên Pháp Luân Công đã giúp một ông lão đi lạc trở về nhà. Người bán thậm chí còn lặp đi lặp lại toàn bộ câu chuyện và nhận xét rằng nhiều làng bây giờ cũng biết về nó. Để chứng thực Pháp, chồng tôi đã thừa nhận ông là người đã giúp ông lão ấy. Người bán hàng liền giảm giá cho chồng tôi, nhưng chồng tôi khăng khăng đòi trả đúng giá bán thường ngày của các viên gạch. Chồng tôi nói với ông về Đại Pháp và khuyên ông ấy nhớ rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

Để cứu được nhiều người hơn, chồng tôi và tôi đã tham dự càng nhiều đám cưới và đám tang càng tốt. Ví dụ, một lượng lớn bất thường những vị khách đã đến tham dự bữa tiệc sinh nhật lần thứ 65 của anh trai tôi, và tôi đã nhân cơ hội đó nói chuyện với càng nhiều người càng tốt. Tôi đã khuyên được hơn 30 người, nhiều người trong số họ là đảng viên, thực hiện tam thoái.

Trợ giúp các đồng tu vượt qua nghiệp bệnh hay khổ nạn bằng tâm từ bi

Mùa đông năm 2007, một nữ học viên lớn tuổi hơn tôi ở một làng khác bị tấn công bởi nghiệp bệnh. Bà ấy đã không thể ngừng ăn trong hơn hai tháng, và bà bị một cơn đau bụng khủng khiếp hành hạ. Bà không cho chúng tôi biết về chuyện đó cho đến khi bà không thể chịu được nữa. Sau khi trao đổi ý kiến, chồng tôi và tôi đã quyết định mời bà ấy sống với chúng tôi một thời gian. Sau khi chúng tôi đến đón bà, các học viên trong làng chúng tôi đã rất lo ngại về tình trạng nguy kịch của bà ấy. Một số còn lo lắng về việc chúng tôi sẽ phải đối mặt với gia đình bà thế nào nếu lỡ bà qua đời trong nhà chúng tôi. Họ nghĩ rằng chúng tôi đang tự tìm đến rắc rối. Chúng tôi cũng không hề nao núng, và tôi chỉ có Pháp của Sư phụ trong tâm: “… một tâm không động, có thể [ức] chế vạn động.” (Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh tấn yếu chỉ II).

Chúng tôi học Pháp và phát chính niệm với vị đồng tu này mỗi ngày. Khi các học viên khác đến tham gia học Pháp với chúng tôi, chúng tôi thức suốt đêm để phát chính niệm cho bà ấy. Đồng thời, tôi cũng chăm sóc bà chu đáo và thỉnh thoảng thức dậy vào ban đêm để nấu ăn cho bà. Với niềm tin kiên định vào Sư phụ và Đại Pháp, chúng tôi đã giúp bà dần dần hồi phục. Bà đã hoàn toàn khỏi bệnh sau hai tuần. Khi chồng bà, không phải là học viên, đến thăm bà, ông đã bị sốc khi nhìn thấy vợ mình đã thập tử nhất sinh nay lại tràn đầy sức sống mặc dù không cần đến chữa trị y tế. Mắt ông ngân ngấn lệ, và ông ấy quỳ xuống trước mặt tôi để tỏ lòng biết ơn của mình. Tôi đỡ ông ấy lên và nói: “Tất cả những điều này đều nhờ có phúc lành của Đại Pháp và lòng từ bi của Sư phụ chúng tôi. Chúng ta hãy cảm tạ Sư phụ và Đại Pháp!” Điều này như chứng thực cho những gì Sư phụ đã dạy trong bài thơ Sư đồ ân – Hồng Ngâm II:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực.”

Bất cứ khi nào các đồng tu gặp khổ nạn hay nghiệp bệnh, tôi đều nhớ rằng chúng tôi là một chỉnh thể, và chúng tôi nên giúp đỡ lẫn nhau với từ bi và chính niệm. Đôi khi chúng tôi nhận được cuộc gọi từ các đồng tu ngay cả lúc nửa đêm, nhưng chúng tôi luôn nhanh chóng tới nhà họ mà không chút do dự. Chúng tôi biết đó đều là an bài của Sư phụ, việc này không chỉ liên quan đến việc đề cao của chúng tôi, mà còn là vấn đề hình thành một chỉnh thể để cùng chứng thực Pháp, giải thể tà ác và cứu độ chúng sinh.

Dũng cảm đảm nhận vai trò điều phối không chút do dự

Nhà của tôi là điểm học Pháp nhóm trong suốt 13 năm qua, và chúng tôi không bao giờ bỏ dù chỉ một buổi học. Đôi khi các học viên ở các nơi khác đến thăm, chúng tôi cũng đều nhân cơ hội học Pháp cùng nhau. Hơn nữa, tôi đã giúp chồng tôi trong việc phối hợp tại khu vực của chúng tôi.

10 năm qua là quãng thời gian chứng kiến việc chúng tôi không ngừng giảng chân tướng và cứu người. Chúng tôi đã sử dụng tất cả các loại phương pháp để truyền rộng chân tướng của Đại Pháp tới tất cả các vùng lân cận. Phân phát tài liệu, nói chuyện trực tiếp, sử dụng tiền giấy có viết các thông điệp giảng chân tướng, hay treo biểu ngữ chỉ là một vài ví dụ. Tùy thuộc vào hoàn cảnh mà hai vợ chồng chúng tôi có thể làm việc độc lập hay kết hợp với nhau. Nếu chúng tôi không thể đi ra ngoài cùng nhau, thì một người ở nhà phát chính niệm cho người kia.

Chúng tôi cũng làm việc chặt chẽ với các đồng tu ở địa phương. Để phân phát các tài liệu giảng chân tướng cho những người ở vùng sâu vùng xa, các học viên có xe ôtô sẽ đưa chúng tôi đi vào ban đêm đến những khu vực đó. Chúng tôi nhắm vào những người đã bức hại Pháp Luân Công. Mà thực tế là chúng tôi đã có thể thuyết phục được Bí thư Uỷ ban Chính trị và Pháp luật địa phương, Trưởng thôn của chúng tôi, và Bí thư thôn thực hiện tam thoái! Trong thời gian Thế vận hội Mùa hè 2008, vị Bí thư thôn đã ngăn không để cấp trên quấy rối các học viên địa phương.

Ngoài việc hợp tác với các học viên trong thôn, chúng tôi còn phối hợp với các học viên ở các thôn lân cận, vì vậy chúng tôi có thể làm tốt hơn như một chỉnh thể. Với sự cố gắng của tất cả chúng tôi, một số học viên giờ đã phụ trách sản xuất tài liệu, trong khi những người khác chịu trách nhiệm phối hợp. Khi chúng tôi có một môi trường tu luyện thật tốt, thì tất cả đều thấy rằng việc tạo ra một chỉnh thể để cùng phối hợp giảng thanh chân tướng thực sự đơn giản hơn rất nhiều.

Chồng tôi thường đạp xe đi phân phát các tài liệu giảng chân tướng và bài giảng của Sư phụ cho các học viên khác. Dù mưa hay nắng, ông đều đạp xe đi không chút do dự, cũng chẳng bao giờ chú ý đến tuổi tác của mình. Ông thường nói rằng đó là trách nhiệm ông cần làm. Ông ấy cũng chứng kiến nhiều điều kỳ diệu. Ví dụ, trên đường trở về sau khi phân phát tài liệu cho các học viên ở một làng khác, trời bắt đầu đổ mưa. Ông liền nghĩ muốn về nhà thật nhanh. Với chỉ mỗi suy nghĩ ấy, trên đường vào thôn, ông đột nhiên nhận ra, không hề có giọt nước nào trên quần áo của mình. Ông ấy kể cho tôi rằng ông cảm giác như vừa đi về thông qua một không gian khác.

Vào khoảng năm 2003 và 2004, một số học viên ở địa phương chúng tôi bắt đầu bị tà ngộ và thậm chí còn cố gắng lôi kéo các học viên khác làm theo. Khi chúng tôi biết tin, chúng tôi đã gửi tin nhắn cho tất cả những người mà chúng tôi biết và kêu gọi họ không được nghe theo tuyên truyền của những người đó. Chúng tôi vui mừng nhận thấy không có ai khác trong khu vực chúng tôi từ bỏ việc tu luyện Đại Pháp của họ.

Con gái tôi và tôi đã đến thăm một học viên từng bị tà ngộ và nhìn thấy chồng của cô ấy đang làm việc lặt vặt trong sân. Khi người chồng biết được ý định của chúng tôi, ông ấy liền nổi giận và đe dọa sẽ báo cáo chúng tôi với Phòng 610 nếu chúng tôi không rời đi ngay. Tôi không hề nản lòng mà còn tiếp tục giảng chân tướng cho ông ấy, với nhiều người đến xem tụ tập xung quanh. Ông nắm lấy một cái xẻng để đe dọa tôi, nhưng nó không hề làm tôi lo sợ, và tôi còn tiếp tục nói chuyện với ông ấy thêm 30 phút nữa. Khi ông lắng nghe, ông ấy liền đột nhiên nở một nụ cười và sau đó mời tôi và con gái tôi vào bên trong, rồi mời chúng tôi uống nước và ăn trái cây. Tôi biết thế lực tà ác thao túng ông đã bị giải thể. Sau đó, tôi được biết người này một lần đã đẩy chiếc xe đạp của một học viên vào một cái rãnh và ném đá vào ông ấy.

Một khi chỉnh thể phối hợp tốt, nó sẽ mang lại uy lực lớn hơn để có thể giải cứu các học viên bị giam giữ. Trong năm 2009, nhiều học viên đã bị bắt giữ. Có một điều phối viên đã bị công an rượt đuổi và nhà anh ngày nào cũng bị xe công an bao vây. Chúng tôi nghĩ cần phải bào vệ người học viên này và đồng thời cứu các học viên khác đang bị bắt. Chúng tôi phát chính niệm vào đầu mỗi giờ, và phát tài liệu cho Phòng 610 và Đội An ninh nội địa. Chúng tôi cũng đăng các tin nhắn giảng chân tướng lên các bức tường ở các tòa nhà chung cư nơi những người công an này ở. Không chỉ vậy, chúng tôi còn gửi đi các bản sao những bài giảng của Sư phụ cho các học viên bị bắt. Với những nỗ lực cùng phối hợp, tất cả các học viên bị bắt giữa đã được thả ra không lâu sau đó.

Nhờ Sư phụ đã bảo hộ, chồng tôi và tôi đã có thể trụ vững cho đến bây giờ. Bài học lớn nhất của tôi là chúng ta phải luôn giữ vững chính niệm, và không được thừa nhận an bài của cựu thế lực. Chúng ta không thể mang theo bất kỳ nhân tố sợ hãi nào, và chúng ta cũng không thể quên rằng phải luôn đặt Đại Pháp lên hàng đầu. Ngẫm nhìn lại, tôi muốn nói từ tận đáy lòng mình rằng: “Sư tôn, Ngài đã vất vả rồi! Những ngày tháng còn lại, con sẽ chỉ chú tâm tu luyện càng tinh tấn hơn nữa!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/23/信师信法志不移-精進走好正法路-264304.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/11/136605.html

Đăng ngày 18-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share