Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-11-2012] Vài ngày sau tôi đến nhà học viên A và nhìn thấy 30 cuốn Cửu Bình được gấp gọn gàng trên bàn đang đợi được đóng. Học viên B gắt tôi: “Hãy xem những gì anh làm. Người học viên lớn tuổi đã dành vài ngày đêm để tách tất cả các trang ra và chóng mặt vì nó!” Học viên lớn tuổi A cũng trách mắng tôi. Tôi ngạc nhiên và cảm thấy rất sai lầm. Tôi nghĩ “Tôi đã chấp nhận rủi ro lớn và làm việc thực sự chăm chỉ để in được những bản in này. Giờ thì hãy nhìn cách tôi bị đối xử!” Lúc đó, tôi nhớ Sư phụ giảng “hướng nội”. Tôi cố gắng thanh tỉnh bản thân và nhẹ nhàng xin lỗi học viên A: “Bác đã phải vất vả.” Mọi người ngừng gắt gỏng khi họ nghe điều đó. Tôi tiếp tục hướng nội để xem xét bản thân mình. Chính xác vấn đề là gì? À, tôi đã tìm ra nó. Tôi chỉ làm một chút việc nhưng thấy rất vui mừng và hài lòng với bản thân mình. Tâm hiển thị và tâm hoan hỉ đã nổi lên. Ngoài ra, tôi đã không cân nhắc đến người khác và quá ích kỷ. Học viên A đã ngoài 70 tuổi và bà phải cắt, phân chia và đóng tất cả số sách. Tôi mệt mỏi, nhưng bà ấy cũng rất mệt mỏi!
– Trích từ tác giả
Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!
Tôi là một học viên Đại Pháp ở vùng Quảng Tây, Trung Quốc. Tôi muốn nhân cơ hội Pháp hội Trung Quốc lần thứ 09 trên Minh Huệ để nhớ lại những những việc đã xảy ra trên con đường tu luyện của tôi và biên soạn chúng thành một bài chia sẻ. Tôi chân thành xin Sư phụ và các đồng tu chỉ ra bất cứ điều gì thiếu sót hay không phù hợp.
Ba mươi cuốn cửu bình
Tôi kết thúc những ngày cố gắng kiếm sống như một công nhân nhập cư, một tình trạng do cuộc bức hại gây ra và trở về nhà vào năm 2008.
Các học viên ở quê tôi lúc đó đã hình thành một nhóm học Pháp và thành lập điểm sản xuất tài liệu nhỏ bất chấp rủi ro và áp lực. Các học viên địa phương đã có thể tụ họp cùng nhau để học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm hai lần một tuần. Điểm sản xuất tài liệu nhỏ chỉ có thể in một số tài liệu đơn giản như các tờ rơi và các cuốn sách nhỏ. Lúc đó, trong quá trình giảng chân tướng để cứu chúng sinh, tôi thực sự cảm nhận được những sai lầm, tà thuyết và những lời dối trá mà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã nhồi nhét vào người dân đang ngăn cản họ lắng nghe và hiểu rõ chân tướng, chứ đừng nói đến thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản và các tổ chức liên đới. Ngay khi tôi đề cập đến tàng tự thạch 200 triệu năm tuổi ở Quý Châu mang dòng chữ: “Trung Quốc Cộng sản Đảng vong”, một số người trở nên chống đối và nói rằng chúng tôi là “phản động” và tương tự như vậy. Chúng tôi nên làm gì khi gặp những tình huống này? Những người này thậm chí sẽ không nghe chân tướng vì bị lừa dối bởi ĐCSTQ sao? Tuy nhiên tất cả họ đều là người tốt. Những người này không thể được cứu sao?
Khi nghiêm túc học Pháp, tôi nhận ra rằng phải cấp thiết phân phát cửu bình. Đó là tà linh Cộng sản ngăn cản mọi người lắng nghe sự thật và cửu bình là một bảo kiếm có thể đâm vào tử huyệt của tà ác. Đó là chiếc gương phản chiếu và vạch trần bản chất tà ác của ĐCSTQ. Vì vậy, trong lúc học Pháp, tôi đã đề nghị rằng chúng tôi in ấn và phổ truyền rộng rãi cửu bình ở địa phương. Các học viên khác không trả lời dứt khoát – một số vẫn im lặng, một số đưa ra lý do rằng họ không biết cách tải các tập tin và không thể xử lý công việc kỹ thuật và một số nói rằng chúng tôi cần chú ý an toàn.
Những năm kinh nghiệm trợ Sư Chính Pháp bảo tôi rằng thực sự làm theo những lời của Sư phụ là thực sự đúng đắn. Tôi kể với mọi người các nguyên lý tôi ngộ ra được ở tầng thứ của mình và những kinh nghiệm thực tu, sau đó kiên định nói: “Đã hai năm kể từ khi Sư phụ bảo chúng ta truyền rộng cửu bình. Tuy nhiên, trong vùng chúng ta, chúng ta không có đến một cuốn cửu bình. Chúng ta phải làm nó!” Cuối cùng, chúng tôi đi đến thống nhất và tôi tìm một cách để thử.
Lúc đó máy tính của tôi bị đội an ninh nội địa thuộc cục cảnh sát giữ bất hợp pháp nên tôi không thể tải bất cứ thứ gì trực tuyến. Tôi nên làm gì? Tôi nghĩ mình sẽ đến một cửa hàng in ở địa phương. Vì không muốn gây ra bất cứ sự phản đối hay lo lắng nào nên tôi không nói với các học viên về ý tưởng của mình. Tôi liên lạc với các học viên ở vùng khác và nhận một cuốn cửu bình bỏ túi. Tôi cẩn thận gỡ nó ra và dùng băng keo trong để dán mỗi tám trang lại thành một bản A4 hai mặt. Tôi mất khoảng vài ngày để làm xong tất cả các bản A4. Tôi cũng rất chú tâm phát chính niệm cho hạng mục này.
Tôi mang các bản A4 đã được gói cẩn thận đến cửa hàng in mà tôi đã định trước. Cửa hàng nằm ở khu buôn bán đông đúc và quay mặt ra đường chính thường có xe cảnh sát đi ngang qua. Tôi không thể nhớ rõ các chi tiết hơn nữa. Tôi chỉ nhớ rằng, trong suốt quá trình in, tôi đã phát chính niệm tập trung năng lượng cao độ.
Khá kỳ lạ là cửa hàng in này, nổi tiếng nhất vùng, thường rất bận rộn với nhiều khách hàng ra vào, tuy nhiên, vào hôm đó, chỉ mình tôi ở đó. Khi cửu bình đang được in, chủ cửa hàng và một người khác đến. Ông ấy ngẫu nhiên nhặt một bản in lên xem và hỏi: “Anh đang in gì vậy?” Tôi giật mình. Trong khi cầu xin Sư phụ giúp đỡ, tôi trả lời hớn hở với một nụ cười: “Đó là tài liệu tham khảo lịch sử để chuẩn bị cho kỳ thi.” Tôi chỉ có một niệm trong đầu: “Đừng để ông ta xem nó rõ ràng.” Tôi phát chính niệm hướng về ông ấy. Ông ấy xem đi xem lại bản in và có vẻ như ông ấy không thể thấy nó rõ ràng nên đặt nó xuống. Tôi không dám buông lỏng chính niệm. Khi các nhân viên in đủ các tờ của một bản, tôi nhanh chóng đếm lại và cất chúng vào túi cùng với bản gốc. Vài giờ trôi qua và việc in ấn cuối cùng được hoàn thành. Tôi khéo léo nói rằng tôi không muốn hàng loạt tài liệu tham khảo của kỳ thi bị tiết lộ và bảo chủ cửa hàng xóa ngay bản lưu lại trên thiết bị in ấn. Tôi cũng yêu cầu lấy các tờ in lỗi. Chủ cửa hàng đồng ý. Tôi thu dọn các đồ đạc, kiểm tra hai lần rằng tôi không để quên thứ gì, trả tiền và rời khỏi cửa hàng in. Trước khi đi, tôi không quên đặt một tờ rơi giảng chân tướng để có thể cứu họ.
Tôi đón một xe xích lô đến một ngã tư nhỏ gần nhà học viên A. Sau khi xe xích lô đi khỏi, tôi mang cái túi nặng đến nhà học viên A và gõ cửa. Học viên A khoảng 70 tuổi. Tôi bảo bà cắt các bản in, chia các trang theo số trang và đóng chúng thành các quyển sách nhỏ. Học viên A vui vẻ đồng ý. Khi tôi về nhà thì trời đã tối. Tôi nằm xuống mệt mỏi và thấy rằng quần áo mình ướt đẫm mồ hôi.
Sau vài ngày tôi quay lại nhà bà. Ngay khi đến đó, tôi nhìn thấy 30 cuốn cửu bình được gấp gọn gàng trên bàn đang đợi được đóng. Học viên B gắt tôi: “Hãy xem những gì anh đã làm. Bà ấy đã dành vài ngày đêm để tách tất cả các trang và chóng mặt vì nó!” Tôi ngạc nhiên và cảm thấy rất sai lầm. Tôi nghĩ “Mình đã chấp nhận rủi ro lớn và làm việc thực sự chăm chỉ để in được những bản này. Tuy nhiên hãy nhìn cách mọi người đối xử với mình!” Lúc đó, tôi nhớ Sư phụ giảng “hướng nội”. Tôi cố gắng thanh tỉnh bản thân và nhẹ nhàng xin lỗi học viên A: “Bác đã phải làm việc vất vả.” Mọi người ngừng gắt gỏng. Tôi tiếp tục hướng nội để xem xét bản thân mình. Chính xác vấn đề là gì? À, tôi đã tìm ra nó. Tôi chỉ làm một chút việc nhưng thấy rất vui mừng và hài lòng với bản thân mình. Tâm này, cùng với tâm hiển thị và tâm hoan hỉ nổi lên. Ngoài ra, tôi đã không cân nhắc đến người khác và quá ích kỷ. Học viên A đã ngoài 70 tuổi và bà ấy phải cắt, phân chia và đóng tất cả các sách. Tôi mệt mỏi, nhưng bà ấy cũng vậy.
Các học viên khác hỏi tôi nơi tôi đã in tài liệu và mất bao nhiêu tiền. Tôi bảo họ chúng được in ở một cửa hàng in địa phương và có giá hơn 300 nhân dân tệ. Họ rất kinh ngạc. Cần phải biết rằng hoàn cảnh lúc đó vẫn còn rất nguy hiểm. Hơn nữa, tôi bị bức hại tài chính và chỉ nhận được chưa đến 100 nhân dân tệ chi phí sinh hoạt mỗi tháng. Tôi tiết kiệm được hơn 300 nhân dân tệ bằng cách sống đạm bạc và phải mất một thời gian dài mới tiết kiệm được chừng đó. Học viên B nói rằng cô ấy sẽ nghĩ cách để in bìa và gửi chúng đến để đóng lại.
Nhiều ngày trôi qua. Tất cả chúng tôi gặp nhau một lần nữa ở nhà học viên A. Các cuốn cửu bình đã được đóng cẩn thận được đặt sẵn trên bàn. Tôi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và các ngón tay bị sưng lên của học viên A do làm việc nhiều giờ và cảm động sâu sắc. Khác với học viên A, những người còn lại chúng tôi không có đôi tay khéo léo. Tất cả chúng tôi đều vụng về và không thể làm bất cứ công việc thủ công với các chi tiết tỉ mỉ. Công việc đóng các cuốn này đã được người học viên lớn tuổi này làm. Bà một tay cầm dùi và một tay cầm đê, đâm các lỗ nhỏ, sau đó, khâu lại, cột các trang lại thành quyển sách nhỏ với sợi bông. Sau đó bà phủ một lớp keo trắng và dán tờ bìa vào. Bà phải mất hơn nửa ngày để làm được một cuốn cửu bình.
Các học viên thực sự trân quý 30 cuốn cửu bình với bìa màu trắng này. Chúng tôi mua giấy gói tao nhã, cẩn thận bọc riêng từng quyển và phân phát cùng với các tài liệu giảng chân tướng.
Sau đó học viên B mang một ấn bản khác của cửu bình đến nhóm học Pháp. Cô ấy làm nó sau khi học cách tải nó về từ các học viên ở vùng khác. Học viên C có khó khăn tài chính tuy nhiên anh ấy nói rằng anh đã mua một máy in laser dành riêng cho việc in ấn cửu bình.
Vài năm trôi qua và bây giờ chúng tôi có thể sản xuất cửu bình với những trang bìa tao nhã. Chúng tôi đã phân phát hơn 1.000 cuốn cửu bình ở địa phương. Nội dung của cửu bình được phổ biến rộng rãi và xây dựng nền tảng vững chắc để chúng sinh nghe chân tướng và được cứu độ.
Cách đây khoảng một tháng, tôi có một chuyến đi từ nhà người anh họ về lại quê tôi. Trên đường đi, chúng tôi nói chuyện rất nhiều về gia đình, và tất nhiên về chân tướng của Đại Pháp và các bình luận của tôi về các vấn đề và thời sự hiện tại. Tôi nhận thấy rất nhiều điều mà anh họ tôi nói là từ cửu bình. Tôi hỏi anh ấy đã đọc cửu bình chưa. Anh ấy nói chưa nhưng nội dung của nó không còn bí mật trong dân chúng nữa. Tôi nhân cơ hội khuyên anh ấy thoái Đảng Cộng sản và các tổ chức liên đới. Anh ấy sẵn sàng đồng ý. Đó đúng là: “Quảng truyền cửu bình tà đảng thoái” (Tế Thế, Hồng Ngâm III)
“Tôi muốn các anh đưa tôi về nhà bằng ô tô!”
Một buổi sáng cách đây vài năm, một nhóm cảnh sát bắt giữ tôi ở sở làm. Họ tống tôi vào một chiếc xe, chạy xe về nhà tôi và đột nhập vào nhà. Sự việc bất ngờ làm tôi ứng phó không kịp. Tôi không biết vấn đề ở đâu nên tôi chỉ đối đãi với các cảnh sát này giống như họ đến để biết chân tướng. Tôi bắt đầu đọc nhẩm các khẩu quyết phát chính niệm trong khi lớn tiếng nói với họ chân tướng về Đại Pháp. Họ có một chút hoang mang. Một cảnh sát nói: “Tôi sẽ để anh nói điều đó! Lát nữa tôi sẽ để anh nói điều này ‘ở đó’!” Mặc dù lúc đó tâm tôi có một chút bất ổn nhưng tôi duy trì phát chính niệm và thanh trừ tà ác đằng sau họ. Quả nhiên, các cảnh sát chỉ đi vòng các phòng theo hình thức sau đó đưa tôi và máy tính của tôi đến đồn cảnh sát.
“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác. [Nếu] mọi người đều làm như thế, [thì] hoàn cảnh đã không đến thế này.” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh tấn yếu chỉ II)
Những lời giảng của Sư phụ in sâu một cách rõ ràng vào tâm trí. Vì tôi đã ở đây, tôi sẽ giảng chân tướng.
Trước khi cuộc thẩm vấn bất hợp pháp được ghi lại bằng tay, tôi nhìn thấy một nhân viên cảnh sát nhấn một nút trên điện thoại. Tôi đoán đó là một máy nghe trộm hoặc là một máy ghi âm. Tôi mỉm cười và lịch sự ngồi xuống đối diện với cảnh sát và “đồng ý” cuộc “thẩm vấn”. Nhân viên cảnh sát cũng mỉm cười khi thấy tôi cười và rất lịch sự với tôi.
Cuộc “thẩm vấn” bắt đầu. Tôi không trả lời các câu hỏi hay thuận theo suy nghĩ của họ. Bất cứ điều gì anh ấy hỏi, tôi đều phớt lờ nó hoàn toàn và chỉ tập trung nói về chân tướng; chân tướng rằng tôi trở nên khỏe mạnh sau khi tu luyện và các chứng bệnh ngoan cố của tôi đột nhiên biến mất, các điểm đáng ngờ của vụ dàn dựng tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn, Pháp Luân Công được phổ biến trên thế giới như thế nào, rằng thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, rằng Nhâm Trường Hà và Thị trưởng thành phố Nam Ninh Tống Phúc Dân đã bị quả báo và sự kiện Lưu Truyện Tân. Tôi nói một cách rõ ràng và thẳng thắn. Một trong những cảnh sát đang lắng nghe bước vào và nói chế giễu: “Chúng ta hỏi đông, ông ấy trả lời tây. Chúng ta khua chiêng, ông ta gõ trống.” Tôi bắt đầu cười.
Tôi nói chuyện từ sáng đến tối. Tôi nói bất cứ điều gì tôi nghĩ. Tôi nói mọi thứ tôi biết để giảng chân tướng, thêm vào đó mọi thứ về cửu bình mà tôi có thể nhớ. Cuối cùng, tôi thực sự không còn gì để nói nên tôi gục đầu xuống bàn và phát chính niệm để thanh trừ tà ác đang bức hại tôi.
Cuối cùng, người cảnh sát đang thẩm vấn tôi bảo tôi “hợp tác” và kí vào đơn. Tôi bình tĩnh từ chối và nói: “Lần trước tôi đã hợp tác và ký. Và tôi đã bị bỏ tù một thời gian. Lần này tôi sẽ không bị lừa lần nữa.” Một số cảnh sát thay phiên nhau cưỡng chế tôi ký vào đơn. Họ tuyên bố rằng ngay cả nếu tôi không ký, họ vẫn tống tôi vào tù. Tôi không bị dụ dỗ hay sợ hãi. Tôi bảo họ: “Tôi vô tội. Các anh mang tôi đến đây mà không có lý do. Tôi sẽ không ký.”
Tôi nghĩ rằng ngay cả nếu tôi bị vào tù, tôi vẫn sẽ giảng chân tướng và phát chính niệm. Sau một lúc, tôi cảm thấy rằng suy nghĩ này không đúng. Tất cả các học viên Đại Pháp đều cố gắng làm người tốt và cứu chúng sinh. Tại sao chúng ta phải bị bỏ tù và chịu đựng? Sư phụ không an bài cho các học viên Đại Pháp bị bức hại trong tù. Tôi lập tức thay đổi suy nghĩ và yêu cầu được thả. Tôi phát chính niệm và yêu cầu thả vô điều kiện ngay lập tức. Các cảnh sát không còn cách nào. Người cảnh sát đang thẩm vấn giận dữ bước ra khỏi phòng và nói rằng anh ấy sẽ báo cáo với cấp trên.
Sau một lúc anh ấy trở lại với vẻ thất bại. Anh ấy bảo tôi rằng cấp trên nói thả tôi. Các cảnh sát đứng cạnh anh ấy nhìn nhau và có vẻ bối rối. Tôi thực sự vui mừng. Tôi biết rằng chỉ có an bài của Sư phụ dành cho tôi mới được tính. Tôi tin chắc rằng chính niệm của các học viên Đại Pháp có uy lực nên yêu cầu: “Tôi muốn các anh đưa tôi về nhà bằng ô tô!” Một cảnh sát cao ráo cười vào mặt tôi: “Đưa anh về nhà à? Anh hãy tự bắt taxi đi!” Nhân viên thẩm vấn đổ mồ hôi. Anh ấy nói: “Đưa, đưa….” Anh ấy chỉ vào người cảnh sát cao ráo và nói: “Anh đi cùng.” “Cái gì?” Người cảnh sát cao ráo choáng váng và bối rối.
Tôi bước ra khỏi văn phòng với tư thế ngẩng cao đầu. Cánh cửa tiếp theo của văn phòng sáng bừng lên lúc đó. Qua cửa sổ, tôi nhìn thấy hàng chục quan chức cấp cao vừa ra khỏi cuộc họp. Một số họ, vì sợ hãi, cúi đầu, cố gắng tránh tôi và không dám nhìn tôi. Một số mỉm cười với tôi. Tôi biết rằng họ đã nghe chân tướng mà tôi nói.
Sáng hôm sau, một xe cảnh sát xuất hiện ở nhà tôi. Tôi nhìn thấy qua màn cửa nhân viên cảnh sát hôm trước đã chỉ đạo các lãnh đạo ở sở làm của tôi đến gõ cửa và cố gắng bắt tôi. Tôi không để tâm, ngồi xuống trong tư thế kiết già, đơn thủ lập chưởng và bắt đầu phát chính niệm để thanh trừ tà ác đang bức hại tôi. Tôi ra lệnh cho họ đi khỏi. Sau một lúc, họ rời đi.
Sau đó, đột nhiên, tôi cảm thấy một chút sợ hãi.
“Còn nếu cứ mãi không thôi, nếu không phải tâm tính hoặc hành vi có tồn tại vấn đề nào khác, thì nhất định là những ma tà ác đang dùi vào sơ hở mà chư vị đang nuông chiều.” (Nói về Pháp, Tinh tấn yếu chỉ)
Tôi nghĩ rằng mình phải hướng nội, đề cao tâm tính và hoàn toàn kết thúc đợt bức hại này.
Sau đó, tôi học Pháp một cách chăm chú và phát chính niệm nhắm vào vấn đề này trong một thời gian dài. Đối chiếu với Pháp, tôi nhận ra rằng mình đã không đủ từ bi, tranh đấu, giễu cợt các cảnh sát, xem thường người khác, hoan hỉ, thích hiển thị, vui mừng và tự mãn với bản thân sau khi chỉ đạt được một chút thành tựu. Tôi liên tục nhớ lại điều mình đã nói lúc đó và trạng thái tu luyện gần đây của mình và tìm ra các sơ hở và những thiếu sót trong điều tôi đã nói và làm. Ví dụ, khi giảng chân tướng, cách tôi giơ nắm tay và hô khẩu hiệu là điệu bộ của một “anh hùng cách mạng” trong các bộ phim tuyên truyền của tà đảng. Tôi chưa loại bỏ được ảnh hưởng của tà đảng. Ngoài ra, khi cảnh sát hỏi tôi có viết một bài viết nào đó trên trang web Minh Huệ không, tôi trả lời giống như một người thường lén lút và lảng tránh. Tôi đã không “chân”. Bạn phải biết rằng cựu thế lực đang theo dõi giống như một con hổ, sẵn sàng nhảy bổ vào con mồi của nó. Họ sẽ nghĩ rằng tôi nói dối và tại sao tôi không thể trả lời khôn ngoan: “Nó được viết bởi một học viên Đại Pháp!” một cách ngay thẳng và trang nghiêm. Điều quan trọng nhất là tôi không minh xác và coi trọng trách nhiệm của mình. Tôi là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, có sứ mệnh thần thánh và mang trọng trách cứu độ chúng sinh trong vùng này, bao gồm các cảnh sát. Tôi phải chủ động và cứu người.
Khi hiểu rằng mối quan hệ giữa tôi và các cảnh sát là “cứu và được cứu”, tôi bắt đầu suy nghĩ về cách để giảng chân tướng cho họ một cách lý trí và bảo họ thoái Đảng Cộng sản và các tổ chức liên đới. Một đêm, tôi có một giấc mơ rằng tôi đến sở cảnh sát và gặp hai cảnh sát trẻ. Trong sân của sở cảnh sát, nhiều người mặc đồng phục (không phải là đồng phục của Đảng Cộng sản) xếp thành một vòng tròn có trật tự và đang có một cuộc họp. Một số người trong họ mặc đồng phục giống như trang phục của cấp tướng và họ đang đợi tôi mang trà và nước đến cho họ.
Ngày hôm sau, tôi đến sở cảnh sát để giảng chân tướng. Ngay khi tôi đến đó, hai cảnh sát trẻ bước tới chỗ tôi. Nó chính xác giống như cảnh trong giấc mơ của tôi tối hôm trước. Tôi đã khóc.
“Chúng tôi cùng nhau. Chúng tôi đến cùng nhau và trở về cùng nhau!”
Tôi nhận được một cuộc điện thoại từ đội an ninh nội địa thông báo đến lấy máy tính của tôi mà đã bị tịch thu bất hợp pháp. Họ cũng đã thông báo cho học viên Trương đến lấy máy tính của anh ấy. Tôi thảo luận điều này với các học viên địa phương và chúng tôi quyết định đảm nhận các nhiệm vụ khác nhau nhưng làm việc với nhau như chỉnh thể. Học viên Trương và tôi sẽ đến đội an ninh nội địa để lấy máy tính của chúng tôi và các học viên còn lại sẽ phát chính niệm ở nhà.
Sau khi phát chính niệm, học viên Trương và tôi đến cục cảnh sát theo thời gian đã thỏa thuận. Một cảnh sát ở đội an ninh nội địa bảo tôi ký vào một biểu mẫu. Tôi xem nó cẩn thận và thấy rằng đó là một biên nhận để lấy máy tính nên tôi đã ký nó. Ông Trương cũng làm vậy. Sau đó, nhân viên cảnh sát mang đến một bản viết tay ghi lại cuộc thẩm vấn bất hợp pháp cho học viên Trương và bảo ông ấy ký. Ông từ chối. Nhân viên cảnh sát đe dọa ông và ông Trương có một chút sợ hãi. Ông chỉ lắp bắp và không nói được gì. Tôi nói: “Ông ấy thực sự không thể ký cái này. Nếu ông ký, nó cũng sẽ không tốt cho anh.” Sau đó tôi bắt đầu giảng chân tướng cho người cảnh sát. Nhân viên cảnh sát ngạc nhiên và sợ hãi. Anh ta cắt lời tôi, đưa tôi ra khỏi văn phòng một cách thô bạo và đóng sầm cửa. “Tôi không tin là tôi không thể trừng phạt ông…” Khi tôi đứng ngoài cửa và nghe người cảnh sát hét lên càng lúc càng to, tôi đã rất lo lắng.
“Học viên Trương có sơ hở trong tâm tính! Ngay cả nếu ông ấy có sơ hở, ông ấy cũng không thể bị bức hại! Vấn đề của ông ấy cũng là vấn đề của mình!” Những tư tưởng này phản ánh mạnh mẽ trong suy nghĩ của tôi.
Tôi phát chính niệm mạnh mẽ nhắm vào văn phòng để thanh trừ tất cả tà ác đang bức hại ông ấy. Khoảng năm phút sau, người cảnh sát mở cửa và hét lên giận dữ: “Không được đứng đó. Ông cản trở chúng tôi. Đi khỏi đây mau!”
Làm sao tôi có thể cản trở họ chỉ bằng cách đứng ở đó? Tôi biết chính niệm của mình khởi tác dụng. Tôi nói tôi đến để lấy máy tính và làm sao tôi có thể đi mà không lấy nó? Các cảnh sát nhanh chóng đem ra máy tính của tôi, đặt nó ở cửa và bảo tôi đi ngay lập tức một lần nữa. Tôi không đi và tiếp tục phát chính niệm.
Lần này, các cảnh sát hoảng sợ và lại xuất hiện. Một người hét vào mặt tôi: “Tôi đã đưa ông máy tính. Nhanh lên và đi khỏi đây mau! Ông quan tâm đến ông ấy làm gì! Đi đi nếu không chúng tôi sẽ bắt cả hai người!” Tôi bình tĩnh và thoải mái, biết rõ rằng họ sẽ không thể bắt tôi. Tôi trả lời một cách bình tĩnh và uy nghiêm: “Chúng tôi cùng nhau. Chúng tôi đến cùng nhau và sẽ trở về cùng nhau!” “Cùng nhau?” Nhân viên cảnh sát lặp lại lời tôi nói. Đôi mắt anh ấy đầy vẻ hoảng sợ và thất vọng.
Tôi tiếp tục phát chính niệm và xin Sư phụ giúp đỡ. Sau đó không ai biết thời gian trôi qua bao lâu, một quan chức cấp cao từ sở cảnh sát đi về phía tôi. Tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt để vạch trần tà ác nên tôi đến bảo ông ấy: “Chúng tôi đến để lấy máy tính và đã ký các văn bản, nhưng một người trong chúng tôi vẫn bị giam giữ. Họ còn mắng mỏ và hét vào mặt chúng tôi. Ông phải quản lý người của ông!”
Người quan chức này đã đọc cửu bình và đã nghe chân tướng trực diện khi tôi khuyên ông thoái Đảng Cộng sản và các tổ chức liên đới. Ông ấy rất tử tế. Ông đẩy cửa và bước vào. Sau một lúc, ông ấy bước ra và cười với tôi: “Không có gì phải lo lắng cả.” Tôi không dám buông lơi và mất cảnh giác nên tiếp tục phát chính niệm.
Cánh cửa mở. Ông Trương bước ra, hét lên: “Tôi không muốn máy tính nữa! Tôi không muốn nó!” Tôi ngạc nhiên. Người quan chức bước ra và bảo chúng tôi về nhà trước. Tôi nhờ ông Trương giúp tôi khiêng máy tính. Chúng tôi rời khỏi sở cảnh sát và về nhà cùng nhau bằng ô tô. Trước khi đi khỏi, tôi không quên chào tạm biệt một cách lịch sự với người quan chức cấp cao và các cảnh sát khác.
Sau đó, ông Trương và tôi trao đổi quan điểm của mình về điều đã xảy ra. Tôi bảo ông rằng tôi thấy các thiếu sót trong điều ông ấy đã nói hôm đó. Máy tính là pháp khí của chúng ta trợ Sư Chính Pháp, nó có sinh mệnh và sứ mệnh. Khi nó nghe chủ nó nói rằng ông ấy không muốn nó nữa, nó sẽ khóc. Ông Trương nói rằng ông nên hướng nội một cách cẩn thận.
Từ lúc hoàn thành bài chia sẻ này, tôi luôn tự hỏi chính mình tại sao tôi đã làm tốt trong thời gian đó. Nhớ lại những sự kiện này trong quá khứ, sau đó tôi đã rất nghiêm khắc với bản thân và học Pháp rất tốt. Tôi minh bạch các Pháp lý và xem xét hành vi của mình chiểu theo Pháp. Khi đang viết bài chia sẻ này, tôi tìm lại chính mình trong trạng thái tu luyện dũng mãnh tinh tấn mà tôi đã từng có. Đột nhiên, tôi nhận ra tại sao trong một khoảng thời gian, tôi đã có một trạng thái tiêu cực và trì trệ.
“Vứt bỏ những chấp trước cuối cùng; hết thảy những gì mà chư vị hoàn thành trong tu luyện đều đã tạo thành quả vị tốt đẹp và thần thánh của chư vị trong tương lai; hãy tiến từng bước thật tốt, chớ làm hoen ố những gì bản thân mình đã chứng được. Hãy để bộ phận tu luyện tốt của chư vị phóng xạ ra những quang diệm thuần chính hơn nữa.” (Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh tấn yếu chỉ II)
Hãy để những lời giảng của Sư phụ khích lệ chúng ta làm tốt trên con đường của mình!
Cảm ơn Pháp hội! Cảm ơn mọi người!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/30/明慧法会–正念故事二三则-263886.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/12/23/136763.html
Đăng ngày 17-1-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.