Bài viết bởi một đệ tử Đại Pháp từ khu tự trị Tân Cương
[MINH HUỆ 10-11-2012] Năm đó tình cờ tôi tìm thấy trang web Minh Huệ, và trái tim phiêu bạt của tôi hoàn toàn được tẩy tịnh khi đọc những bài viết trên Minh Huệ. Tôi hiểu rằng tôi cần phải tu luyện trong tiến trình chính Pháp và làm tốt ba việc của một đệ tử Đại Pháp. (Theo tác giả)
Kính chào Sư phụ! Kính chào các bạn học viên!
Khi còn học trung học, tôi đã học các bài công pháp của Pháp Luân Công từ một người bạn học. Thường thì tôi có thể ngồi song bàn thoải mái nhưng rất kỳ lạ là hai chân tôi rất đau khi tôi luyện Pháp Luân Công, thời gian lâu nhất mà tôi có thể ngồi song bàn là 8 đến 9 phút. Người bạn học cũng cho tôi mượn sách Chuyển Pháp Luân, nhưng sau đó anh phải lấy lại. Tôi thậm chí còn chưa kịp lướt qua một lần. Ngay cả khi không có một chút khái niệm Chuyển Pháp Luân nói về điều gì, tôi vẫn quyết định thử luyện Pháp Luân Công và đặt mục tiêu cho bản thân là ngồi liên tục trong 10 phút. Khoảng ba tuần sau, tôi có thể ngồi được 15 phút lần đầu tiên. Khoảnh khắc mà tôi vượt qua ngưỡng 15 phút ấy, tôi có cảm giác như cái gì đó tiến nhập vào cơ thể tôi, và ngay lập tức tôi cảm thấy một cảm giác dễ chịu lạ thường. Tôi hơi sợ một chút, vì không biết điều gì xảy ra với mình. Sáng hôm sau, tôi bắt đầu bị nôn và tiêu chảy. Các triệu chứng này biến mất rất nhanh, nhanh như là khi chúng đến. Đến trưa thì mọi thứ đối với tôi hoàn toàn bình thường trở lại. Đó là mùa hè năm 1993. Thậm chí trước khi tôi có khái niệm rõ ràng Pháp Luân Công là gì, Sư phụ đã gắn Pháp Luân và điều chỉnh cơ thể cho tôi. Mỗi khi nghĩ về điều này, tôi lại ứa nước mắt.
Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 07 năm 1999, tôi mất đi môi trường học Pháp và luyện công với các đồng tu khác. Tôi dần dần ngừng tu luyện, và trong những năm sau đó tôi bận rộn tìm việc kiếm sống. Trước khi tôi hiểu ra điều này, thì đã là năm 2008. Năm đó tình cờ tôi tìm thấy trang web Minh Huệ, và trái tim phiêu bạt của tôi hoàn toàn được tẩy tịnh khi đọc những bài trên Minh Huệ. Tôi hiểu rằng tôi cần phải tu luyện trong tiến tình chính Pháp và làm tốt ba việc của một đệ tử Đại Pháp. Kể từ bước ngoặt đó, tôi bắt đầu tu luyện “một mình”, và vẫn không có môi trường tu luyện để chia sẻ với các đồng tu.
1. Hoàn cảnh gia đình tạo cơ hội tu luyện
Ba tôi
Một ngày nọ, khi nhìn thấy ba đọc một bài báo ngợi ca một lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã chết và đề cao tà Đảng, tôi đã nói ngay với ông mà không cần suy nghĩ:“Ba, Đảng Cộng sản chính là tà giáo”. Phản ứng kịch liệt của ông làm tôi thất kinh, nhưng tôi giữ bình tĩnh. Ông chửi mắng tôi gần nửa giờ, và tôi không hề cãi lại. Trong những ngày sau đó, mỗi khi định mở mồm nói, tôi lại vấp phải những lập luận đối đầu và những lời chửi mắng từ phía ba. Tôi thấy buồn bã vô cùng. Chỉ sau này tôi mới nhận ra rằng, là một học viên, tôi nên hướng nội mỗi khi đối mặt với xung đột.
Lần đầu tiên tôi trải nghiệm được sự kỳ diệu khi hướng nội là sau một lần có xung đột tâm tính. Tôi ngồi song bàn trên giường sau một cuộc cãi nhau với ba và nhận ra rằng trong tâm mình vẫn còn nuôi dưỡng tâm thù hận và tranh đấu. Vào khoảnh khắc đào ra những chấp trước đó, tôi cảm thấy một thứ gì đó quay tròn trên đỉnh đầu một lúc. Sau đó, giọng nói của ba tôi lại xuất hiện, nhưng nó không còn làm phiền đến tôi nữa. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã giúp tôi giải quyết xung đột này sau khi thấy tôi đã nhận ra thiếu sót của mình.
Trước kỳ nghỉ năm mới năm đó, triệu chứng tắc mũi và chảy nước mũi đột nhiên xuất hiện làm tôi cảm thấy không thoải mái. Phát chính niệm dường như không có giải quyết được việc đó chút nào. Vào đêm giao thừa, cha tôi trang trí lại nhà cửa: treo đèn, kết hoa, dán câu đối bằng giấy Trung Quốc mà tất cả đều có mang thương hiệu và logo của công ty bảo hiểm cho gia đình tôi.
Tôi muốn dỡ bỏ những mẩu giấy đã được dán lên cửa sổ, nhưng ba tôi ngăn lại. Nhận ra rằng ông đang bị cựu thế lực sai khiến, tôi quyết định đợi vài ngày. Tuy nhiên triệu chứng bệnh nghiệp lại trở nên trầm trọng hơn, nước mũi liên tục chảy xuống thậm chí cả khi học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Cuối cùng, thậm chí tôi còn rất khó thở. Tôi không thể hiểu được tại sao lại như vậy, nhưng có một cảm giác mơ hồ rằng tình trạng cơ thể có liên quan đến những thứ trang trí. Một tuần sau, trong khi đang phát chính niệm, tôi nhìn thấy một sinh mệnh có hình dáng giống như con chim cánh cụt cao lớn cỡ như tôi đang đứng bên phải tôi. Do tôi tu luyện với thiên mục đóng, tôi hiểu rằng Sư phụ từ bi điểm hóa cho tôi bản chất của sự can nhiễu và nhắc tôi chú ý.
Hai ngày sau đó, tôi quyết định gỡ bỏ tất cả trang trí mà ba tôi đã dán lên, bất kể ông sẽ phản ứng thế nào. Đầu tiên tôi lấy đèn lồng treo trong phòng khách xuống và sau đó gỡ bỏ giấy dán trên cửa sổ ngày hôm sau. Ba tôi phát điên lên, nhưng tôi lờ ông đi và tiếp tục học Pháp. Buổi trưa lễ Nguyên tiêu, tôi cũng xé bỏ câu đối và những giấy trang trí khác. Triệu chứng của tôi biến mất một cách kỳ diệu trong ngày sau đó. Rõ ràng là tà ác đã ẩn nấp sau những thứ này. Sau này, khi dọn nhà, tôi đốt hết những sách vở của lãnh đạo và các đảng viên khác của Đảng Cộng sản tà ác.
Là một người lính và giáo viên chính trị đã nghỉ hưu, cha tôi rất tự hào về bản thân và trong đầu ông tràn ngập tư tưởng của ĐCSTQ. Khi tôi bật đĩa DVD Thần Vận để ông xem, ông rơi nước mắt nhưng không nói gì cả. Khi tôi vạch trần vụ tự thiêu giả ở Thiên An Môn, ông lý luận rằng bất kỳ đảng cầm quyền nào đều có sách lược để tồn tại. Khi tôi nói rằng ở Trung Quốc không có luật nào nói rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là phạm pháp cả, và rất nhiều học viên bị giam giữ bất hợp pháp, ông lý luận rằng chỉ có người xấu mới bị bắt giam. Khi tôi khuyên ông nghe Cửu Bình, ông lý luận rằng cuốn sách này là một phần trong kế hoạch của một nhóm người muốn xâm chiếm Hoa lục. Khi tôi bật kênh truyền thanh của Minh Huệ:“Văn hóa thần truyền” ông khẳng định đó là mê tín dị đoan. Khi tôi đề cập đến dân chủ, ông tuyên bố rằng đó là âm mưu của các nước chủ nghĩa tư bản. Khi tôi đưa ra hiện tượng tham nhũng tràn lan ở xã hội Trung Quốc, ông lại thấy rằng đó là hoàn toàn bình thường. Khi tôi nói về tín ngưỡng của mình, ông hỏi tôi tại sao không lên núi mà tu luyện.
Một ngày khi cha tôi tuyên bố lại rằng không hề có Phật, Đạo, Thần, tôi hỏi ông: “Ba, không phải ba từng nói với con rằng một buổi sáng năm 2009 chính mắt ba đã nhìn thấy một vị Phật vàng kim chiếu sáng bay từ ngoài cửa sổ vào sao? Con nhớ rằng ba nói vị Phật còn nán lại trong góc phòng khách nhà ta hơn 10 phút”. Ông không nói được gì cả.
Anh tôi
Anh trai tôi mắc bệnh động kinh và có biểu hiện cực kỳ tà ác trong một giai đoạn thời gian. Anh lăng mạ, dùng những từ ô uế nói về Sư phụ và Đại Pháp và xé nát tất cả tài liệu giảng chân tướng trong tầm mắt. Tôi biết rằng có rất nhiều lạn quỷ đang kiểm soát anh. Có thể bởi vì trạng thái tu luyện của tôi còn ở tầng thứ thấp nên những sinh mệnh hạ cấp này mới đến can nhiễu. Mỗi khi điều này xảy ra, khuôn mặt anh thậm chí còn như biến dạng.
Ban đầu tôi cảm thấy vô vọng vì anh trai không nghe lời tôi. Những suy nghĩ xấu về anh dần dần xuất hiện trong tôi. Mỗi khi luyện công, các suy nghĩ này lại nổi lên. Và ngày hôm sau, anh trai còn có biểu hiện tà ác hơn. Hoàn cảnh này kéo dài gần hai tháng. Một ngày, tôi cảm thấy rất sợ hãi và muốn dừng tu luyện. Sau đó tôi đọc qua một bài viết trên Minh Huệ mà trong đó tác giả nói về việc vượt qua hoàn cảnh tương tự bằng cách học thuộc Pháp. Tuy nhiên khi tôi làm theo, cách học thuộc Pháp này lại không có tác dụng giải thể những tà niệm của tôi.
Một ngày, những tà niệm lại nổi lên ngăn cản. Trong tâm tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ, nếu đệ tử của ngài không thể xả bỏ được những tà niệm này, xin Sư phụ hãy tiêu hủy con hoàn toàn. Xin hãy đừng để cho con làm bất cứ điều gì tà ác.” Tôi cũng bắt đầu nhẩm lại Pháp theo trí nhớ trong suốt thời gian luyện công trong cả một tháng sau đó. Đến một ngày khi tôi luyện công, bỗng nhiên tôi cảm thấy một cái gì được gỡ bỏ khỏi đầu tôi, và tâm tôi đột nhiên trở nên hoàn toàn trống rỗng. Tôi hiểu rằng những tà niệm về anh trai đã bị thanh lý. Anh trai sau đó bắt đầu có biểu hiện tà ác ít đi. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang gánh chịu nỗi đau của tôi và cho phép tôi có thể vượt qua khảo nghiệm.
Một buổi tối sau bữa ăn khi hai anh em ngồi nói chuyện với nhau, anh trai tôi nói: “Người này (ám chỉ Lưu Thiếu Kỳ) đã làm rất nhiều điều xấu, vậy mà em vẫn cố gắng bình phản cho ông ta.” Ngay lập tức tôi nhận thức được vấn đề của mình. Tôi trả lời: “Em không quan tâm đến người đó, em chỉ đưa tên ông ta ra để chỉ cho anh thấy tư tưởng của tà đảng khi nó xử lý người của nó.” Anh dường như hiểu được tôi ám chỉ điều gì. Khi anh đọc nhiều tin hơn trên mạng, anh hiểu được rằng Đảng Cộng sản thực tế là rất tà ác.
Năm ngoái, chi bộ địa phương đưa ra chương trình có tên “thẻ cam đoan” để thu thập chữ ký, mà thực chất là chiến dịch bắt buộc các học viên cam đoan không tu luyện Pháp Luân Công. Khi cán bộ địa phương đến nhà tôi, tôi hơi cảm thấy lo lắng. Tôi nói với họ: “Tôi sẽ không tham gia vào chương trình thu thập chữ ký và sẽ không ký tên tôi”. Sau đó tôi nhanh chóng đóng sập cửa lại. Tuy nhiên họ lại gõ cửa nhà tôi nữa. Lần này anh trai tôi lao ra mở cửa. Anh trai hỏi họ: “Các người là ai? Đưa tôi xem chứng minh thư của các người. Tôi còn không tin vào Đảng Cộng sản. ĐCSTQ chỉ là một tà giáo. Tôi nói các người nên để dành sức mà tìm việc làm cho chúng tôi đi!” Sau đó tôi nghe thấy tiếng chân bước xuống cầu thang. Anh trai tôi đã đuổi các cán bộ địa phương đi. Tôi rất mừng và nghĩ: “Sư phụ, anh trai con cũng đang hộ Pháp!”
Năm nay, sau sự kiện Bạc Hy Lai và Vương Lập Quân, anh trai tôi lướt nét và tìm được nhiều thông tin hơn về những gì xảy ra. Một ngày anh chỉ cho tôi một bài báo nói về việc vu khống Pháp Luân Công đã bị lộ ra. Tôi nói với anh: “Thế tại sao anh còn tin vào những lời đồn thổi mà anh biết rằng rõ là lời dối trá? Em ở ngay trước mặt anh đây. Sau từng đấy năm, anh nên nhìn nhận rõ ràng rằng Pháp Luân Công quả thực là gì. Nếu em không thể làm anh tin được rằng Pháp Luân Công là tốt trong ba năm, thì em sẽ cố gắng trong năm thứ tư. Nếu em không thành công, thì em sẽ kiên trì tiếp tục cho đến khi anh thay đổi suy nghĩ về Pháp Luân Công.” Sau những lời này, tôi không bao giờ còn nghe anh nói bất cứ điều gì xấu về Đại Pháp.
Sau khi bị ngủ gục trong khi học Pháp vài ngày, để đột phá điều này, tôi quyết định đọc to các sách Đại Pháp. Tôi đọc hai bài giảng trong Chuyển Pháp Luân vào buổi sáng và một bài nữa vào buổi chiều. Tôi ngạc nhiên vì thấy anh trai không hề có biểu hiện xấu sau khi tôi đọc to hết cả cuốn sách. Trước kia, anh thường nhục mạ tôi mỗi khi anh nghe tôi đọc các sách Đại Pháp. Bằng cách này tôi đã đọc to sách Chuyển Pháp Luân bốn lần với sự có mặt của anh, và anh không hề nói điều gì cả. Thêm nữa, gần đây biểu hiện trên khuôn mặt của anh trở lại bình thường, và cả giọng nói cũng như vậy. Không còn nhiều tà linh điều khiển anh như trước nữa.
Nhớ lại thì ba và anh trai không bao giờ chạm vào các sách Đại Pháp tôi đặt trên bàn cạnh giường ngủ của tôi, dù cho họ có bất cứ biểu hiện tà ác đến thế nào đi chăng nữa. Tôi thấy rõ ràng là những gì họ làm chỉ nhắm vào tâm tính của tôi. Trong những năm qua, nhờ có họ, tôi mới có thể xác định tâm thù hận, tâm báo thù, tâm tật đố và rất nhiều các tâm chấp trước khác. Ban đầu tôi khoan dung với ba và anh trai bởi vì tôi phát hiện rằng chắc chắn phải có thiếu sót trong tôi cần phải loại bỏ. Sau đó tôi thấy rằng thực tế là họ đã hy sinh rất nhiều cho việc đề cao tâm tính của tôi. Kết quả là, sự khoan dung của tôi đối với họ đã chuyển thành tâm từ bi đối với họ. Khi mà tôi kiên trì đề cao tâm tính, thì tầng tầng lớp lớp các Pháp lý cũng hiển lộ cho tôi thấy. Tự trong tâm tôi hiểu rằng đó chính là Sư phụ chịu đau khổ và an bài cẩn thận cho tôi để giúp tôi cân bằng mọi điều và cho phép tôi tiến xa đến vậy.
Sư phụ giảng:
“… tu luyện Phật Pháp yêu cầu chư vị dũng mãnh tinh tấn.” (Người đại căn khí – Bài giảng thứ chín – Chuyển Pháp Luân)
Tôi sẽ cố gắng tinh tấn để trợ Sư chính Pháp và làm tốt ba việc cho xứng đáng với ân điển của Sư phụ.
2. Giúp bạn cùng lớp trở lại tu luyện
Người bạn cùng lớp, người đầu tiên giới thiệu tôi với Đại Pháp, đã ngừng tu luyện trong một thời gian dài. Tôi luôn luôn muốn giúp anh trở lại con đường tu luyện. Lần đầu tiên khi tôi gọi anh để hẹn nói chuyện, tôi cảm thấy buồn nôn và đổ mồ hôi, và mắt tôi mờ đi. Tôi kiên trì phát chính niệm và sức khỏe hồi phục hoàn toàn sau hai ngày, đúng vào thời điểm sẽ gặp nhau. Tôi biết được rằng anh đã lập gia đình và có một con. Mặc dù chúng tôi nói chuyện với nhau, nhưng tôi có một cảm giác mạnh rằng có một bức tường vô hình ngăn cách chúng tôi.
Năm nay sau khi Sư phụ giảng Pháp: “Giảng Pháp vào 20 năm ngày truyền Pháp”, tôi muốn gặp lại anh bạn học cũ này. Làm thế nào để tạo ra cơ hội gặp nhau đây. Tôi đứng trước chân dung Sư phụ và trong tâm cầu: “Sư phụ, con muốn làm như vậy. Xin Ngài hãy giúp con.” Tôi nghĩ như vậy trong vài ngày, và vào cuối tuần tôi nhận được cuộc điện thoại từ người bạn học, nói rằng anh muốn gặp tôi. Tôi thực sự vui mừng và hiểu rằng Sư phụ từ bi đã đáp lại ước nguyện của tôi.
Khi nhìn thấy anh, anh nói rằng vợ anh đã mang con của họ đến thăm bố mẹ vợ, và từ công ty người ta gọi điện báo anh được nghỉ một ngày khi anh trên đường đi làm. Tôi hiểu rõ ràng rằng đó chính là Sư phụ an bài. Anh bạn học không ngừng luyên thuyên còn tôi thì chỉ nghĩ cách làm thế nào thay đổi được chủ đề cuộc nói chuyện. Sau khi cầu Sư phụ gia trì chính niệm, tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Tôi ngắt lời anh và nói: “Tôi có điều này quan trọng nói với anh đây. Anh có muốn nghe hay không nào?” Anh cố tránh trả lời câu hỏi của tôi, nhưng tôi nhấn mạnh: “Tôi thực sự muốn nói cho anh một thứ, nhưng anh phải tự mình lựa chọn. Anh có muốn nghe hay không? Đây có phải là quyết định khó khăn không?” Tôi thấy anh bỗng nhiên khó thở và không thể nói lên một lời. Sau một lúc, anh lại bắt đầu nói trở lại, nhưng giọng đã khẽ hơn. Rõ ràng là tà ác phía sau anh đã trở nên yếu hơn.
Tôi lại ngắt lời anh một lần nữa: “Từ một tầng rất cao, anh hạ xuống thế giới nhơ nhớp này. Sinh ra với căn cơ tốt như thế và trách nhiệm trọng đại như thế, làm sao anh có thể lạc lối trong cõi nhân gian? Để đắc được Pháp này, anh đã từ bỏ thiên giới và vinh quang của thần.” Khi tôi nói những lời này, nước mắt tôi từ từ ứa ra. Nước mắt anh cũng chảy trên khuôn mặt anh, và anh không ngừng lau nước mắt. Tôi biết rằng Sư phụ đã qua lời tôi mà chạm đến phần thâm sâu nhất của sinh mệnh anh. Tôi cũng cảm thấy năng lượng từ bi từ trong bản thân. Ngày hôm đó chúng tôi nói chuyện rất lâu. Trước khi chia tay, anh hứa sẽ học Pháp và đọc Minh Huệ.
Hai tuần sau đó, anh lại đến gặp tôi. Lần này đã không còn rào cản vô hình giữa hai chúng tôi nữa. Rõ ràng là cuộc nói chuyện trước đó đã đóng vai trò giải thể can nhiễu của tà ác. Mặc dù lần này chúng tôi nói chuyện không nhiều, nhưng hiệu quả rất tốt. Tôi mong anh sớm quay lại tu luyện Đại Pháp và hoàn thành thệ ước.
Trong những năm gần đây tôi đều tu luyện một mình, trong khi làm ba việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm. Nhưng tôi phải nhìn nhận rằng mình không làm tốt việc giảng chân tướng trực tiếp. Tôi chỉ có thể thuyết phục vài người thoái ĐCS và các tổ chức liên đới của nó. Tôi vẫn còn có những chấp trước phải từ bỏ, cả những ám ảnh về những thay đổi chính trị nơi người thường. Vẫn còn có những thứ có dấu ấn của tà đảng trong nhà tôi. Còn có rất nhiều phương diện mà tôi phải làm tốt hơn.
Xin hãy chỉ ra những điều không phù hợp.
Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn học viên.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/10/明慧法会–我的“独修”经历-263392.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/17/136344.html
Đăng ngày 1-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.