Hiểm họa từ việc thỏa hiệp với ĐCSTQ: Bài học từ câu chuyện Sói Trung Sơn
Bài viết của Nhất Ngôn
[MINH HUỆ 05-12-2025] Gần đây tôi đã đọc tin tức về việc 15 quốc gia thành viên Liên Hợp Quốc đưa ra “Tuyên bố chung về Tình hình Nhân quyền tại Trung Quốc” vào ngày 21 tháng 11 năm 2025, nhằm lên án các hành vi vi phạm nhân quyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Tuyên bố có đoạn viết: “Chúng tôi, những bên ký tên dưới đây, cam kết thúc đẩy và bảo vệ nhân quyền cũng như các quyền tự do cơ bản, cả trong và ngoài nước, bao gồm quyền tự do ngôn luận, tự do hội họp ôn hòa, quyền lập hội, và tự do tôn giáo hoặc tín ngưỡng. Chúng tôi cũng bày tỏ mối quan ngại sâu sắc đối với các vi phạm nghiêm trọng đang diễn ra ở Trung Quốc.“
“Các nhóm dân tộc và tôn giáo thiểu số—đặc biệt là người Duy Ngô Nhĩ, các nhóm thiểu số Hồi giáo, tín đồ Cơ Đốc, người Tây Tạng, học viên Pháp Luân Công và các nhóm khác—đã phải đối mặt với sự đàn áp có mục đích, bao gồm cả việc tách trẻ em khỏi gia đình và đưa vào các trường nội trú, tra tấn và phá hủy di sản văn hóa.”
Trước đó, hai tuyên bố chung tương tự đã được đưa ra vào năm 2022, một bởi Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc (UNHRC) vào tháng 6 và một bởi Ủy ban thứ Ba của Đại hội đồng Liên Hợp Quốc vào tháng 10. Cả hai mới chỉ giới hạn ở các vi phạm nhân quyền tại Tân Cương. Tôi rất mừng khi biết tuyên bố chung mới đây, được đưa ra ba năm sau đó, đã bao gồm cả những người theo đạo Cơ Đốc, người Tây Tạng và các học viên Pháp Luân Công.
Tội ác chưa từng có
Khi ĐCSTQ bắt đầu chiến dịch chống lại Pháp Luân Công vào năm 1999, tại Trung Quốc có khoảng 100 triệu học viên, khiến họ trở thành nhóm lớn nhất bị ĐCSTQ bức hại. Trong suốt 26 năm qua, vô số học viên đã bị phân biệt đối xử, sách nhiễu, bắt bớ, giam cầm và tra tấn. Nhiều người bị đưa đến các trại lao động, bị cầm tù hoặc trở thành nạn nhân của tội ác cưỡng bức thu hoạch nội tạng. Cuộc bức hại Pháp Luân Công vô cùng tàn khốc và chưa từng có trong lịch sử.
So với các vi phạm nhân quyền khác của ĐCSTQ, cuộc đàn áp Pháp Luân Công là đáng ghê rợn nhất bởi đây là cuộc bức hại đối với tín ngưỡng. Vì đức tin vào Chân-Thiện-Nhẫn, các học viên Pháp Luân Công phải đối mặt với sự ngược đãi cực đoan nhất trong thời hiện đại: “Bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính, hủy hoại thân thể” là mệnh lệnh của cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân, kẻ đã phát động cuộc bức hại vào năm 1999.
“Đối với Trung Quốc, tự do tôn giáo là mối đe dọa cho sự tồn vong [của ĐCSTQ]. Ở Hoa Kỳ, tự do tôn giáo là nguyên tắc lập quốc của Hoa Kỳ, không có tự do tôn giáo thì không thể vận hành một nền dân chủ tự do và cởi mở. Chúng ta cần phải đứng lên phản đối những gì Trung Quốc đang làm, và chúng ta cần phải làm một cách minh bạch,” cựu Đại sứ Lưu động về Tự do Tôn giáo Quốc tế Samuel Brownback đã phát biểu trong Diễn đàn Trung Quốc thường niên của Quỹ Tưởng niệm Nạn nhân Chủ nghĩa Cộng sản được tổ chức tại Washington, D.C. vào ngày 27 và 28 tháng 10 năm 2025.
Mục đích của diễn đàn là giúp người Mỹ hiểu rõ về ĐCSTQ và các vấn đề then chốt trong quan hệ Mỹ-Trung. “[Tự do tôn giáo] cần phải được nâng từ vấn đề nhân quyền đơn thuần lên thành vấn đề an ninh quốc gia. Đối với chúng ta, tự do tôn giáo là công cụ mạnh mẽ và uy lực nhất mà chúng ta có. Nó đại diện cho các giá trị cơ bản của chúng ta. Nó tượng trưng cho mối đe dọa tuyệt đối đối với chính quyền cộng sản Trung Quốc,” Đại sứ Brownback nói.
Đại sứ Brownback chỉ ra rằng Pháp Luân Công phải chịu sự bức hại nghiêm trọng nhất từ ĐCSTQ. “Nhóm có tổ chức nhất ở Trung Quốc có khả năng đứng lên phản đối chính quyền nước này là những người có tín ngưỡng, và họ đã phải bị bức hại hàng thập kỷ qua. Họ đã bị giết mổ, bị sát hại hàng thập kỷ qua. Đảng Cộng sản Trung Quốc đã giết hại người dân nước mình nhiều hơn bất kỳ chính quyền nào khác trong lịch sử nhân loại, bỏ xa bất kỳ chính quyền nào khác. ĐCSTQ đã làm như vậy, và họ có đến ba cuộc diệt chủng đang diễn ra,” ông nói.
Ông tin rằng chính phủ Hoa Kỳ nên hành động nhiều hơn về vấn đề này. “Tôi cho rằng chúng ta cần phải ủng hộ Pháp Luân Công, ủng hộ nhà sáng lập Pháp Luân Công, Ngài Lý Hồng Chí, hiện đang sống tại Hoa Kỳ. Tôi cho rằng Nhà Trắng nên hội kiến ông, và tuyên bố rằng họ nên được hưởng tự do tôn giáo,” ông Brownback nói.
Một kỷ nguyên không có chủ nghĩa cộng sản
Trong bài phát biểu của mình, Đại sứ Brownback cũng nói rằng ĐCSTQ lừa dối người dân Trung Quốc bằng cách gọi các nhóm tôn giáo tín ngưỡng là “ngoại lai”. “Nhưng ở Trung Quốc, thế lực ngoại lai thực sự lại chính là chủ nghĩa cộng sản—vốn sinh ra trong thời kỳ cách mạng công nghiệp ở Châu Âu, sau đó du nhập vào Trung Quốc. Nó mới là thứ không phù hợp với Trung Quốc. Nếu muốn có một Trung Quốc đích thực, hãy làm theo ý nguyện của Pháp Luân Công—họ chỉ muốn đưa Trung Quốc trở lại với nền văn minh giàu văn hóa vốn có của Trung Quốc hàng nghìn năm qua. Nếu muốn thoát khỏi thế lực ngoại lai, thì hãy làm như vậy,” ông nói.
Điều này làm tôi nhớ đến một câu chuyện ngụ ngôn Trung Quốc tên là Sói Trung Sơn. Có nhiều dị bản của câu chuyện này, nhưng đều có chung thông điệp. Sau khi một con sói bị thợ săn bắn trúng, nó bỏ chạy và gặp một học giả tên là Đông Quách tiên sinh. Vì thương hại sinh vật này, ông Đông Quách đã giấu con sói vào một trong những túi sách của mình và nói dối những người thợ săn đang tìm kiếm nó.
Tuy nhiên, sau khi toán thợ săn rời đi và ông Đông Quách thả con sói ra, con sói đói bụng đã quay lại tấn công và định ăn thịt ông. Khi ông Đông Quách phản đối, con sói nói: “Ông đã cứu tôi một lần rồi, sao không cứu tôi lần nữa?”
Sau một hồi tranh cãi, cả hai gặp một bác nông dân già. Bác nông dân tỏ vẻ nghi ngờ việc con sói có thể chui vừa cái túi của ông Đông Quách. Để chứng minh lập luận của mình, cả hai đã làm lại những gì đã làm trước đó. Khi con sói chui vào trong túi, bác nông dân buộc chặt miệng túi lại và thuyết phục ông Đông Quách cùng nhau giết chết con sói.
Câu chuyện này tương tự như truyện ngụ ngôn Aesop về Người nông dân và con rắn. Sau khi cứu một con rắn bị đông cứng bằng cách ủ ấm nó bằng cơ thể mình, người nông dân tội nghiệp đã bị cắn khi con vật bắt đầu hồi tỉnh. Trước khi chết, người nông dân nói: “Hãy học từ số phận của tôi và đừng thương hại kẻ gian ác.”
Aesop và Khổng Tử sống cách đây khoảng 2.500 năm. Xuyên suốt các nền văn hóa, họ đều có một hiểu biết chung: Người tốt bụng mà hồ đồ có thể bị lợi dụng để tiếp tay cho cái ác.
Như Đại sứ Brownback đã chỉ ra, chủ nghĩa cộng sản không phải là một phần vốn có của văn hóa Trung Hoa. Thế nhưng Trung Quốc đã tiếp nhận nó và phải học bài học đắt giá về sự nguy hại của nó. Rốt cuộc, nhân loại dựa trên lòng tốt và sự tôn trọng, chứ không phải hệ tư tưởng đấu tranh giai cấp, thù hận và dối trá của chủ nghĩa cộng sản. Trung Quốc sẽ tốt đẹp hơn nếu không có chủ nghĩa cộng sản, và xã hội tự do của chúng ta cũng vậy. Đã đến lúc tóm gọn kẻ gian ác trước khi quá muộn.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/12/5/503294.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/12/11/231659.html


