Bài viết của Tích Chúng từ Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 11-09-2025] Mới đây, một cuộc trò chuyện riêng bị vô tình ghi lại giữa lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Tập Cận Bình và Tổng thống Nga Vladimir Putin đã thu hút sự chú ý của dư luận.

Vào ngày 3 tháng 9, trong khi đi bộ cùng các nhà lãnh đạo khác đến cuộc duyệt binh ở Bắc Kinh, ông Tập đã nói: “Trước đây, người sống trên 70 tuổi rất hiếm, ngày nay họ nói rằng 70 tuổi mới chỉ là một đứa trẻ.”

Ông Putin đáp lại: “Với sự phát triển của công nghệ sinh học, nội tạng người có thể được cấy ghép liên tục, con người càng sống càng trẻ, thậm chí có thể trường sinh bất tử.”

Ông Tập tiếp tục: “Các dự báo cho rằng, trong thế kỷ này, con người có thể sống đến 150 [tuổi].”

Thoạt nghe, cuộc đối thoại này có vẻ như nói về những tiến bộ trong y học. Nhưng những cơ quan nội tạng này đến từ đâu? Thực ra, Trung Quốc không có hệ thống hiến tạng trong nhiều thập kỷ. Do các nguyên nhân văn hóa, rất ít người Trung Quốc tình nguyện hiến tạng sau khi qua đời.

Video phát trực tiếp do CCTV cung cấp. Khi ông Tập bắt đầu nói trở lại, video đã chuyển sang góc quay toàn cảnh Quảng trường Thiên An Môn và âm thanh nhỏ dần. Nhưng chủ đề này vẫn là mối bận tâm hàng đầu của mọi người.

Đặc quyền dành cho các quan chức cấp cao

Đây không phải là lần đầu tiên công chúng nghe đến thọ 150 tuổi. Một quảng cáo của Bệnh viện Đa khoa Quân Giải phóng Nhân dân (còn được gọi là Bệnh viện Quân y 301) vào tháng 9 năm 2019 đã đề cập đến “Dự án Sức khỏe 981” dành cho các lãnh đạo cấp cao của ĐCSTQ. Được khởi động vào năm 2005, dự án nhằm mục đích kéo dài tuổi thọ con người lên 150 năm. Quảng cáo này tuyên bố hệ thống chăm sóc sức khỏe của bệnh viện 301 là số một toàn cầu, và cho biết tuổi thọ trung bình của các quan chức cấp cao của ĐCSTQ vào năm 2008 đã tăng lên 88 tuổi. Sau những thành tựu đáng kể trong 60 năm qua, tuổi thọ trung bình của họ đã trở nên cao hơn so với các nhà lãnh đạo phương Tây.

Bệnh viện Đa khoa Quân Giải phóng Nhân dân ở Bắc Kinh là một cơ sở y tế quan trọng cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe cho các quan chức cấp cao của ĐCSTQ. Quảng cáo này đã bị gỡ bỏ sau khi gây ra những cuộc tranh luận căng thẳng trên mạng. Mặt khác, cuộc đối thoại giữa ông Tập và ông Putin cho thấy dự án sức khỏe và việc dễ dàng tiếp cận với cấy ghép nội tạng đã trở thành một điều bình thường đối với các quan chức cấp cao.

Chúng ta đều biết, các quan chức cấp cao của ĐCSTQ được hưởng những đặc quyền riêng trong cuộc sống — từ thực phẩm, nhu yếu phẩm hàng ngày cho đến giải trí. Theo một nhà bất đồng chính kiến Trung Quốc, một số lãnh đạo ĐCSTQ duy trì sức sống của các cơ quan nội tạng nhờ việc tiêm huyết thanh thường xuyên do các sỹ quan cảnh sát trẻ cung cấp. Giang Miên Hằng, con trai cả của cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân, bị ung thư và bị cáo buộc đã trải qua ba lần ghép thận, theo đó nhiều người đã bị giết để cung cấp nội tạng.

Chuỗi cung ứng nội tạng

Nhà văn nổi tiếng người Trung Quốc Hu Ping đã phanh phui một vụ cưỡng bức thu hoạch nội tạng vào tháng 4 năm 1978. Khi một quan chức cấp cao đang nguy kịch vì suy thận, giáo viên tiểu học Chung Hải Nguyên, người bị kết án tử hình vì chỉ trích chủ tịch ĐCSTQ lúc bấy giờ, đã bị bắn. Các nhân viên y tế chờ sẵn và lấy đi hai quả thận của cô.

Sau khi Giang Trạch Dân phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công vào năm 1999, ông ta đã ban hành mệnh lệnh “bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính, và hủy hoại thân thể [các học viên].” Ông ta cũng đích thân phê chuẩn việc giết các học viên Pháp Luân Công để lấy nội tạng của họ.

Trong tháng 3 năm 2006, hai nhân chứng đến từ Đại lục, Peter và Annie (bí danh), đã phơi bày một trại tập trung bí mật tại Tô Gia Đồn ở thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh. Peter cho biết trong số hơn 6.000 học viên Pháp Luân Công bị giam giữ ở đó, 3/4 đã bị giết để lấy tim, thận, giác mạc và các cơ quan nội tạng khác. Thi thể của họ bị hỏa táng ngay lập tức.

Còn Annie cho biết chồng cô, một bác sỹ phẫu thuật quân y kỳ cựu, đã xác nhận rằng trại Tô Gia Đồn chỉ là một trong 36 trại tập trung như vậy ở Trung Quốc. Riêng cơ sở gần quận Cửu Đài của thành phố Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm,đã giam giữ hơn 14.000 học viên. Cơ sở lớn nhất, mật danh 672-S, giam giữ tới hơn 120.000 học viên. Quân đội cũng tham gia vào chuỗi cung ứng nội tạng, riêng vị bác sỹ phẫu thuật này đã xử lý hơn 60.000 hồ sơ giả mạo về việc tự nguyện hiến tặng tạng.

Dựa trên thông tin này và những thông tin khác, Nghị sỹ Canada David Kilgour và luật sư nhân quyền David Matas đã công bố một báo cáo phơi bày tội ác này vào tháng 7 năm 2006. Thông qua các cuộc điều tra bổ sung, cuốn sách ‘Nội tạng quốc doanh: Lạm dụng cấy ghép ở Trung Quốc’ (State Organs: Transplant Abuse in China) đã được xuất bản vào năm 2012 và làm sáng tỏ thêm về tội ác chưa từng có này.

Ông Trịnh Trị, từng là bác sỹ thực tập tại Khoa Tiết niệu của Bệnh viện Đa khoa Quân khu Thẩm Dương, đã làm chứng rằng vào năm 1994, ông và 3 bác sỹ phẫu thuật quân y khác đã mổ lấy một quả thận từ một người lính trong tình trạng không gây mê, và người lính đó mới chỉ 17 tuổi.

Sau khi Giang Trạch Dân phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công vào năm 1999, quân đội đã nhận lệnh giam giữ một số lượng lớn các học viên. Điều này đã xảy ra tại các căn cứ quân sự ở tỉnh Tứ Xuyên, tỉnh Hồ Bắc (đặc biệt là thành phố Vũ Hán), và vùng Đông Bắc Trung Quốc. Bởi vì quân đội có thể huy động các chuyến tàu đặc biệt, một số lượng lớn người bị giam giữ có thể được chuyển tới chỉ sau một đêm khi các bệnh viện cần nhiều nội tạng.

Theo ông Trịnh Trị, ngân hàng nội tạng sống ở Trung Quốc đã được hình thành trong những năm tháng đó. Vì lợi nhuận béo bở, các hoạt động này đã mở rộng từ các bệnh viện quân đội sang các bệnh viện địa phương. Các chính quyền địa phương được chỉ thị thành lập các trung tâm cấy ghép nội tạng tập trung vào thận, gan và một số cơ quan nội tạng khác. Các cơ sở y tế như Bệnh viện Cảnh sát Vũ trang Thiên Tân và Bệnh viện Hàng không Vũ trụ Bắc Kinh cũng trở thành một phần của chuỗi cung ứng nội tạng sống này.

Thu hoạch nội tạng trên quy mô công nghiệp

Theo các nhân chứng, ban đầu, sau khi nội tạng của các nạn nhân bị thu hoạch, thi thể sẽ được hỏa táng phi tang. Khi số lượng nạn nhân tăng vọt, thi thể ngày càng nhiều, chúng còn được sử dụng cho các mục đích khác để kiếm thêm lợi nhuận.

Bạc Hy Lai, cựu tỉnh trưởng tỉnh Liêu Ninh, và vợ là Cốc Khai Lai không chỉ cầm đầu trong việc thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công, mà còn cung cấp thi thể cho các nhà máy nhựa hóa thi thể người ở Đại Liên, sản phẩm sau đó được cung cấp cho các cuộc triển lãm cơ thể trên khắp thế giới. Ngoài ra, não làm thực phẩm bổ não, tóc làm tóc giả, da để cấy ghép, mỡ làm mỹ phẩm, thịt làm nguyên liệu cho các nhà máy thực phẩm chế biến sẵn, xương làm vật liệu cấy ghép răng, v.v.

Cùng với ngành công nghiệp cấy ghép nội tạng phi pháp phát triển, trẻ em, thậm chí cả trẻ sơ sinh, cũng bị nhắm tới. Khi Trung tâm Cấy ghép Nội tạng Chính cho Trẻ em được thành lập tại Bệnh viện Nhi đồng trực thuộc Đại học Phục Đán vào tháng 5 năm 2024, hơn 100 bác sỹ nhi khoa từ khắp nơi trên cả nước đã tham dự buổi lễ. Tin tức này khiến cho không biết bao nhiêu bậc cha mẹ lo lắng cho sự an toàn của con em mình.

La Soái Vũ, một bác sỹ thực tập tại Bệnh viện Tương Nhã 2 ở Hồ Nam, đã qua đời vào tháng 5 năm 2024. Mặc dù chính quyền mau chóng tuyên bố cái chết của anh là tự tử, nhưng cha mẹ anh đã phục hồi một lượng lớn dữ liệu bị xóa từ máy tính của anh, ngoài 11.119 trang tài liệu, còn có các bản ghi âm giọng nói cho thấy các nhân viên tại Bệnh viện Tương Nhã số 2 đã tham gia vào việc buôn bán nội tạng và các tội ác khác.

Trong một đoạn ghi âm được công bố, có người của Bệnh viện Tương Nhã 2 đã giao nhiệm vụ cho bác sỹ La, yêu cầu anh tìm 12 trẻ em trong độ tuổi từ 3 – 9 làm nguồn cung cấp nội tạng. Trong một đoạn ghi âm khác, người liên lạc của Bệnh viện Tương Nhã 2 nói trong điện thoại rằng, viện trưởng bệnh viện yêu cầu anh tìm nguồn cung cấp nội tạng trẻ em, và liệt kê các yêu cầu cụ thể: “Trẻ từ 3-9 tuổi, chia thành nhóm 3-5 tuổi, 6-9 tuổi, mỗi nhóm cần 3 bé trai, 3 bé gái, tổng là 6 trường hợp. Lấy máu phải theo yêu cầu, không được dính nước và lấy máu tĩnh mạch.”

Em Hồ Hâm Vũ, 15 tuổi, học sinh của Trường Trung học Trí Viễn ở tỉnh Giang Tây, đã mất tích vào tháng 10 năm 2022 trong khuôn viên trường. Mặc dù chính quyền tuyên bố tìm thấy thi thể của em 106 ngày sau đó và phán quyết cái chết của em là “tự tử”, nhưng các bằng chứng cho thấy em là một nạn nhân khác của nạn thu hoạch nội tạng.

Trong những ngày đầu của cuộc bức hại Pháp Luân Công, một số lượng lớn cảnh sát đã đến Bắc Kinh để ngăn chặn các học viên kháng cáo. Trong số những học viên này, một số đã bị tra tấn đến chết, một số bị lạm dụng tâm thần, và một số bị đưa đến các trại tập trung để thu hoạch nội tạng. Các quan chức ĐCSTQ cuối cùng đã áp dụng thủ đoạn bức hại này cho các nhóm thiểu số khác.

Mặc dù ĐCSTQ đã cố gắng bằng mọi cách để che đậy tội ác cưỡng bức thu hoạch nội tạng, vô số bằng chứng đã cho thấy sự kinh hoàng và quy mô của tội ác này, vốn vẫn chưa dừng lại. Tòa án Luận tội Trung Quốc tại London đã đưa ra phán quyết vào tháng 3 năm 2020: “Trong hoạt động thu hoạch nội tạng ở CHND Trung Hoa lâu nay, các học viên Pháp Luân Công thực sự đã bị sử dụng làm nguồn cung – có lẽ là nguồn cung chính – của tội ác cưỡng bức thu hoạch nội tạng.”

Tháng 6 năm 2021, các chuyên gia nhân quyền của Liên Hợp Quốc cho biết họ vô cùng lo ngại trước các báo cáo về hành vi thu hoạch nội tạng bị cáo buộc nhắm vào các nhóm thiểu số, bao gồm các học viên Pháp Luân Công, người Duy Ngô Nhĩ, người Tây Tạng, người Hồi giáo và Cơ Đốc giáo bị giam giữ ở Trung Quốc.

Cần có thêm nhiều nỗ lực để chấm dứt tội ác cưỡng bức thu hoạch nội tạng, bao gồm cả việc các quốc gia khác ban hành luật pháp để ngăn việc công dân của họ trở thành đồng lõa. Những kẻ thủ ác cuối cùng sẽ phải chịu trách nhiệm cho những tội ác này, bao gồm cả các đảng viên ĐCSTQ chọn ở lại với đảng, cũng như những cá nhân trong và ngoài Trung Quốc đã dung túng hoặc tham gia vào ngành công nghiệp phi pháp này.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/11/499352.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/17/229858.html