Xả bỏ chấp trước và xem nhẹ vật chất
Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Thụy Sĩ
[MINH HUỆ 28-10-2025] Tôi không biết liệu mình có nên đến Trại hè Minh Huệ ở Anh hay không. Tôi không chắc liệu có đáng để đi một quãng đường xa như vậy không. Chi phí khá đắt đỏ và năm nay đồng nghiệp của tôi lại không muốn đi. Nhưng bởi mọi người đã mời tôi đến và thậm chí còn đề nghị trả tiền vé máy bay cho tôi, nên tôi biết mình thực sự cần ở đó – đặc biệt là vì nó liên quan đến Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã quyết định đi. Tôi cũng biết mình phải viết một bài chia sẻ cho Thụy Sĩ. Và còn cách nào tốt hơn để chuẩn bị cho các khảo nghiệm tâm tính như việc trông nom trẻ nhỏ chứ?
Năm nay, tôi được biết trại hè cũng mở cửa cho những trẻ không phải là học viên và số trẻ em người thường thậm chí còn nhiều hơn các em học viên Pháp Luân Đại Pháp, nhiều hơn khoảng hai phần ba. Ngay cả trước khi đến, tôi đã có quan niệm hậu thiên: “Sẽ hỗn loạn, ồn ào và vô tổ chức.” Tôi thực sự không muốn tham gia, nhưng tôi đã nghiến răng đăng ký. Tôi thậm chí còn tìm được một chuyến bay rẻ không ngờ: vé khứ hồi từ Basel đến London chỉ với 36 franc Thụy Sĩ.
Vào ngày khởi hành, mọi việc không diễn ra như kế hoạch. Bởi là chuyến bay giá rẻ nên tôi phải khởi hành từ rất sớm. Tôi đã không để ý kỹ thời gian khởi hành và suýt nữa thì bị lỡ chuyến bay. Với các chuyến tàu và xe buýt nối chuyến, tôi đã đến sân bay 15 phút trước khi máy bay cất cánh. Tôi đã hoảng loạn chạy khắp sân bay và thậm chí phải chen lên trước một vài người (tất nhiên là có xin phép và xin lỗi). Ngay khi đến được cổng, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, một người phụ nữ đã đến gần tôi và yêu cầu đo vali của tôi. Bởi nó quá cỡ 5cm, cô ấy yêu cầu tôi trả thêm 85 franc Thụy Sĩ.
Tôi ngay lập tức nghĩ: “Đây có lẽ là một khảo nghiệm khác về được và mất.” Do vậy, tôi nói với cô ấy: “Được rồi, tôi sẽ trả bằng thẻ.” Nhưng người phụ nữ giải thích rằng cô ấy chỉ nhận tiền mặt. Cô ấy chỉ tôi đến một máy ATM, ở phía đối diện của sân bay so với nơi tôi vừa chạy qua. Tôi hỏi cô ấy: “Liệu tôi có bị lỡ chuyến bay không?” Cô ấy trả lời: “Có, nhưng cô vẫn phải trả tiền,” và thậm chí còn tỏ ra tức giận. Tôi tự hỏi: “Tại sao cô ấy lại tức giận như vậy?” Cùng lúc đó, tôi cảm thấy cơn giận của chính mình cũng đang dâng lên. Người đàn ông đứng sau tôi càng làm tình hình tệ hơn. Anh ta cười và nói: “Nếu tôi là cô, tôi sẽ không chịu đựng điều này.”
Tôi ngay lập tức nhận ra suy nghĩ của mình đang đi theo hướng tiêu cực. Bởi vậy, tôi đã bình tĩnh lại, mỉm cười và hỏi người phụ nữ một giải pháp khác. Đột nhiên, tôi nhớ ra rằng cha tôi đã để một ít tiền mặt trong vali của tôi để phòng trường hợp khẩn cấp. Tôi lập tức mở vali, đưa tiền cho cô ấy và tôi đã có thể lên máy bay.
Nhìn lại, tôi nhận ra Sư phụ đã giúp tôi nhiều như thế nào: các chuyến tàu và xe buýt nối chuyến đều thuận lợi, mọi người đã cho tôi chen hàng và rồi tôi đã nhớ ra số tiền mặt đúng lúc. Con vô cùng cảm tạ Sư phụ tôn kính! Và cũng xin gửi lời cảm ơn đặc biệt đến cha của con! Tôi cũng đã học được rằng phải luôn mang theo tiền mặt bên mình.
Đêm đầu tiên
Ngay khi tôi đến trại hè, một trong những đứa trẻ đã chế nhạo tôi. Tôi nghĩ: “Bây giờ khảo nghiệm thực sự bắt đầu.” Tôi đã mệt và chỉ muốn đi ngủ.
Một giáo viên được cho là sẽ sắp xếp túi ngủ và lều cho tôi, bởi tôi đi từ xa đến và không muốn trả thêm tiền hành lý (chúng ta đều biết chuyện gì đã xảy ra với vali của tôi…). Mong muốn tiết kiệm tiền của tôi sẽ sớm bị khảo nghiệm thêm vài lần nữa.
Nhưng người giáo viên giải thích: “Tôi đã cố gắng lấy một chiếc túi ngủ vào ngày cô đến, nhưng đã quá muộn. Cửa hàng đã đóng cửa rồi.” Đây là một khảo nghiệm khác về chấp trước vào sự thoải mái của tôi. Bởi cuộc sống hàng ngày của tôi thoải mái, điều đó có nghĩa là tôi có ít cơ hội hơn để tiêu trừ nghiệp lực của mình. Do đó, tôi biết mình nên trân quý cơ hội này.
Tuy nhiên, người giáo viên rất tốt bụng, anh ấy đã đưa cho tôi áo khoác của mình để ít nhất tôi có một chiếc “chăn”. Nhưng vào ban đêm, nhiệt độ giảm xuống khoảng 0°C. Tôi quấn mình trong chiếc áo khoác của anh ấy và chiếc khăn tắm của mình, nhưng tôi gần như không thể ngủ được. Tôi lạnh đến nỗi đã thức giấc lúc 3 giờ sáng. Tôi vòng tay ôm lấy chân để giữ ấm. Ngày hôm sau, tôi đã có thể lấy được một chiếc túi ngủ.
“Đứa trẻ có vấn đề”
Ngay từ ngày đầu, tôi đã có thái độ tiêu cực đối với đứa trẻ đã nói xấu tôi. Bởi cậu bé là người thường, tôi ít muốn chú ý đến cậu bé hơn, mặc dù cậu bé thuộc nhóm của tôi. Nhưng tôi càng muốn giữ khoảng cách thì cậu bé lại càng đến gần tôi.
Cậu bé bắt đầu kéo tôi đi khắp nơi và thậm chí còn lấy trộm đồ của tôi. Người tổ chức sau đó giải thích rằng cậu bé đã gây ra nhiều vấn đề: cậu bé đã ăn thức ăn của bạn cùng phòng, để lại vụn bánh và rác ở khắp mọi nơi, đánh một bạn trai và hai bạn gái. Cậu bé là lý do khiến hai đứa trẻ đã rời khỏi trại hè.
Đó là lúc tôi nhận ra mình đã suy nghĩ ích kỷ. Tôi chỉ muốn chăm sóc những đứa trẻ “ngoan” và phớt lờ những đứa trẻ gây rối. Nhưng công việc của tôi là phải chăm sóc cả những đứa trẻ khó bảo nữa.
Ngày hôm sau, một sự cố đã xảy ra. Trong buổi học, cậu bé được yêu cầu đứng lên nhưng đã từ chối. Khi tôi yêu cầu, cậu bé đã tức giận và đánh tôi nhiều lần mạnh đến nỗi mắt cá chân của cậu bé kêu răng rắc. Sau đó, cậu bé thậm chí còn đổ lỗi cho tôi. Tôi đã liên tục bảo cậu bé dừng lại. Khi cậu bé không dừng lại, tôi đã giữ tay cậu bé và đặt cậu bé nằm xuống đất để ngăn lại. Cậu bé ngay lập tức chạy đến một người hỗ trợ khác và nói rằng tôi đã “đánh ngã” cậu ấy. Tôi bình tĩnh giải thích những gì đã xảy ra, nhưng cậu bé hét lên: “Đồ dối trá!” và lại đánh tôi.
Khi tôi báo cáo sự việc với giáo viên, ban tổ chức đã quyết định chính thức đuổi cậu bé ra khỏi trại hè. Tuy nhiên, cha mẹ cậu bé không đến đón được nên cậu bé đã ở lại thêm vài ngày.
Sau hai ngày, tôi đã hướng nội: “Mình đã thể hiện đủ tâm từ bi chưa?” Tôi nhận ra rằng tôi thực sự đã xem cậu bé như một “kẻ phiền toái” mà tôi muốn loại bỏ, chứ không phải là một sinh mệnh cũng xứng đáng được cứu độ. Thực ra, tôi không muốn cậu bé vì cậu đã làm phiền tôi. Đó cũng là một chấp trước.
Thật thú vị, sau khi ban tổ chức quyết định đuổi cậu bé, cậu bé đã trở nên bình tĩnh và ngoan ngoãn hơn. Tôi thậm chí còn nhận thấy cậu bé rất buồn. Do vậy, sáng hôm sau, tôi đã dạy cậu bé các bài công pháp Pháp Luân Đại Pháp. Người giáo viên đã đưa cậu bé về nhà vào cuối ngày hôm đó.
Chuyến bay trở về
Khi đặt vé máy bay chiều về, tôi lại phạm một sai lầm khác: tôi đã đặt vé sớm hơn một ngày so với buổi biểu diễn cuối cùng. Dù biết điều này ngay từ đầu nhưng tôi đã không đổi vé — vì chấp trước vào tiền bạc.
Ngay trước buổi biểu diễn, mọi việc trở nên căng thẳng và họ rất cần người giúp đỡ. Tôi nghĩ: “Được rồi, mình sẽ mua một vé mới.” Nhưng khi tôi xem giá, một chuyến bay đột nhiên có giá 250 franc Thụy Sĩ — nhiều hơn cả vé khứ hồi của tôi cộng lại. Ý nghĩ chân thành của tôi đã tan biến ngay lập tức.
Tôi bắt đầu viện cớ. Chỉ sau khi nói chuyện với mẹ, tôi mới nhận ra đó lại là một khảo nghiệm. Bởi sự chậm trễ này, giá vé lúc này đã là 350 franc Thụy Sĩ. Tôi đã gần như định bỏ cuộc cho đến khi tôi nghĩ: “Không, đây là một khảo nghiệm. Mình sẽ mua nó ngay bây giờ, cho dù nó có giá 500 franc Thụy Sĩ.” Vì vậy, tôi đã mua vé.
Vào ngày bay về, tôi được thông báo tại sân bay rằng chuyến bay đã bị bán quá số vé và tôi không thể bay cho đến ngày hôm sau. Ban đầu, có vẻ như đó là một thảm họa. Nhưng sau đó nó lại trở thành trong cái rủi có cái may: Tôi đã nhận được 250 franc Thụy Sĩ tiền bồi thường, xe đưa đón đến khách sạn, bữa tối, chỗ ở và một chuyến bay về sớm vào sáng hôm sau.
Đó là lúc tôi nhận ra rằng cái gọi là vé đắt tiền thực ra là một khảo nghiệm tâm tính — và Sư phụ luôn an bài mọi việc một cách hoàn hảo. Như tôi đã phát hiện ra, hầu hết các khảo nghiệm tâm tính tại trại hè đều liên quan đến tiền bạc. Tôi nhận ra mình nên loại bỏ chấp trước vào vật chất của mình.
Lời kết
Như đã dự đoán lúc đầu, trại hè này có rất nhiều khảo nghiệm tâm tính thực sự đã giúp tôi đề cao tu luyện. Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng trọng tâm các khảo nghiệm của mình cuối cùng lại là về tiền bạc. Con xin lần nữa cảm tạ Sư phụ vì cơ hội này. Hiện con đã biết mình vẫn cần phải nỗ lực ở điểm nào.
Bài chia sẻ của tôi phản ánh những thể ngộ của tôi ở tầng thứ hiện tại.
Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính!
Cảm ơn các bạn đồng tu!
(Bài viết chọn lọc được trình bày tại Pháp hội khu vực nói tiếng Đức ở Thụy Sĩ năm 2025)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/28/501807.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/2/231157.html



