“Cháu gái đừng sợ, ông là người tu Pháp Luân Đại Pháp”
Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 14-09-2025] Tôi xin kể cho mọi người nghe về sự thay đổi to lớn về sức khỏe của hai người thân trong gia đình tôi và một vài câu chuyện thần kỳ đã xảy ra sau khi họ học Đại Pháp.
Khi tôi còn rất nhỏ, sức khỏe của mẹ tôi lúc nào cũng kém, bà mắc nhiều loại bệnh như phong thấp, bệnh tim, tiểu ra máu, thiếu máu… quanh năm phải uống và tiêm thuốc. Mới ngoài 30 tuổi, mẹ đã trở thành bệnh nhân kinh niên ở cơ quan, uống thuốc như cơm bữa, trong nhà đủ loại thuốc men xếp thành chồng quanh năm suốt tháng hàng. Hàng năm, chi phí y tế của mẹ khiến lãnh đạo cơ quan phải đau đầu, chưa đến 40 tuổi, mẹ đã phải xin nghỉ hưu sớm vì bệnh tật.
Vì mẹ tôi thường xuyên phải nhập viện, bố tôi phải đến bệnh viện chăm sóc, khi tôi lên 6-7 tuổi, bố mẹ thường phải gửi tôi ở tạm nhà hàng xóm. Khi tôi lớn hơn một chút, bố mẹ cũng để tôi tự ở nhà một mình. Tôi từ nhỏ đã nhát gan, sợ bóng tối, nhưng cũng đành cam chịu. Trong ký ức tuổi thơ của tôi, mẹ thường nằm liệt giường, trong nhà lúc nào cũng ngập ngụa đủ loại mùi thuốc bắc. Vốn đã không tốt tính, bà càng hiếm khi tỏ thái độ vui vẻ với tôi. Tuổi thơ đối với tôi dường như toàn một màu xám xịt, những ngày tháng cứ thế trôi đi trong sự dày vò.
Đầu những năm 90, không biết từ lúc nào, cơn sốt khí công cũng dần lan đến khu nhà tôi ở. Mẹ tôi nghe nói khí công có thể chữa bệnh, bèn đi nghe các buổi hội thảo khí công và luyện tập nhiều công pháp, nhưng đều không có nhiều tiến triển.
Mãi đến năm 1994, qua lời giới thiệu của một người bạn, mẹ tôi đã tham gia buổi truyền công giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí tại Đại Liên. Không lâu sau, mẹ tôi đã có sự thay đổi to lớn. Từ chỗ thường xuyên phải nằm bẹp giường, chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua là cảm cúm sốt cao, vậy mà đã biến thành một người khác: đi lại nhanh nhẹn, nói năng cũng đầy khí lực, toàn thân tràn đầy sức lực dùng không hết. Mẹ tôi còn mở một quán ăn nhỏ gần nhà, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi mà không thấy kêu mệt. Tôi không còn thấy mẹ tiêm thuốc, uống thuốc, hay đến bệnh viện nữa, các chứng bệnh trên người đã biến mất từ lúc nào không hay. Sắc mặt vốn sạm tối trước đây cũng ngày một hồng hào, trên mặt cũng dần có nụ cười. Bố tôi thấy mẹ thay đổi to lớn như vậy, đã hết lòng ủng hộ mẹ học luyện Đại Pháp, có lúc còn cùng mẹ ra công viên luyện công. Thậm chí sau cuộc bức hại của tà đảng, có lần sau khi uống rượu, bố tôi đã nói thật lòng: “Thực ra bố vô cùng cảm tạ Thầy Lý, nếu không có Thầy, gia đình ta đã tan cửa nát nhà từ lâu rồi.” Thì ra năm đó khi mẹ tôi nằm viện, bác sỹ đã nhiều lần gửi giấy báo tình trạng nguy kịch cho mẹ tôi. Mãi nhiều năm sau, tôi mới biết chuyện này.
Thấy mẹ tôi thay đổi lớn như vậy, ông ngoại tôi cũng bước vào tu luyện Đại Pháp. Ông ngoại tôi tu luyện chưa được bao lâu, đã được Sư phụ đã tiêu nghiệp và tịnh hóa thân thể cho. Liên tiếp ba bốn ngày, ông ngoại tôi vừa đi ngoài vừa nôn, trong phân toàn là máu mủ. Ông ngoại biết đây là đang được Sư phụ tịnh hóa thân thể cho, vì thời trẻ ông từng bị phụ thể. Sau khi tiêu nghiệp, ông ngoại tôi đi lại nhanh nhẹn như gió, sức khỏe còn tốt hơn cả thanh niên. Nhà ông ở tầng bốn, dù đã 70 tuổi nhưng ngày nào ông cũng tình nguyện quét dọn vệ sinh hành lang, từ tầng sáu quét xuống tầng một, cứ kiên trì như vậy suốt nhiều năm. Hàng xóm ai cũng khen ông sức khỏe tốt, lại nhiệt tình. Ông luôn nói: “Thầy Lý dạy chúng tôi làm người tốt, tôi bắt đầu từ việc nhà mình trước.” Sức khỏe của ông ngoại tôi sau khi tu luyện ngày càng tốt hơn. Cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” bản khổ nhỏ chữ rất nhỏ, vậy mà ông ngoại không cần đeo kính lão, cũng có thể nhìn được rõ ràng. Lúc ông ngoại tôi khoảng 80 tuổi, về quê thăm họ hàng, ông đã cõng một bao kê nặng hơn chục cân, đi bộ cả chục cây số để thăm anh trai ông. Họ hàng ai cũng nói: “Nhìn ông cụ xem, vóc dáng này đâu giống người ngoài 80 chứ!”
Xin kể thêm một câu chuyện thần kỳ xảy ra với ông ngoại tôi. Năm ông ngoại tôi 84 tuổi, có lần, ông đi xem hội chùa, trên đường về, xe cộ đông đúc, ông không may bị một chiếc xe hơi chèn lên mu bàn chân. Chủ xe là một cô gái trẻ, sau khi xuống xe, thấy đã chèn vào chân ông ngoại tôi, cô ấy rất sợ. Ông ngoại tôi bảo cô ấy: “Cháu gái, đừng sợ, ông là người tu Pháp Luân Đại Pháp, Thầy Lý dạy chúng tôi phải làm người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn, ông sẽ không bắt vạ cháu đâu, cháu đi đi.” Cô gái sợ đến ngây người, liên tục nói hôm nay mình đã gặp được người tốt, sau khi rối rít cảm ơn thì vội vàng lái xe đi.
Sau khi ông ngoại về nhà, mu bàn chân sưng vù lên, dần dần chuyển sang màu tím đen. Ông ngoại cũng không lo sợ, không coi đó là chuyện gì to tát, vẫn học Pháp luyện công như bình thường. Ông không uống thuốc cũng không bôi thuốc, một thời gian sau thì khỏi hẳn. Người ta thường nói người già xương cốt bị loãng, sợ nhất là va chạm, vậy mà ông ngoại tôi lại không sao cả. Đây chính là sự thần kỳ của việc tu luyện Đại Pháp!
Đây đều là những câu chuyện có thật xảy ra trong gia đình tôi. Đương nhiên những chuyện như vậy trong giới người tu luyện nhiều không kể xiết. Hôm nay, tôi kể ra cho mọi người là để nói với những người bị tuyên truyền của tà đảng lừa dối rằng, đừng tin vào những lời dối trá của tà đảng. Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp, các đệ tử Đại Pháp bất chấp an nguy của bản thân để nói cho mọi người biết chân tướng là vì muốn thế nhân đều có thể đắc cứu. Trong tâm thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và làm người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn, thì sẽ gặp dữ hóa lành, được cứu độ trong nguy nan.
(Phụ trách biên tập: Hồng Dương)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/14/497996.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/28/230007.html


