Tu xuất tâm từ bi đối với con gái và con rể
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-07-2025] Con gái đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng tôi từ lúc nhỏ. Trong trường và trong công việc, cháu đều biểu hiện xuất sắc, hành vi ngay chính của cháu thể hiện sự mỹ hảo của Đại Pháp đối với gia đình và bạn bè.
Sau khi chồng tôi qua đời vào năm 2020, con gái đã không còn chủ động học Pháp và dần dần phát triển tâm thái của người thường. Tôi có chút băn khoăn về việc cháu chọn bạn trai không phải là học viên. Trong khi tôi tôn trọng sự lựa chọn của cháu, tôi cũng đắn đo chấp nhận điều này.
Sau khi con gái kết hôn vào năm ngoái, trạng thái tu luyện của cháu đã buông lơi, và tôi ngày càng lo hơn. Tôi thường đến thăm cháu hai lần một tuần, nhưng đôi khi việc học một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân với cháu mỗi tuần cũng khó khăn. Tôi cảm thấy buồn, và tâm thái của tôi đã tác động trực tiếp đến cháu. Một hôm, chúng tôi cùng nhau ăn tối khi con rể không có nhà và sau đó nói về tầm quan trọng của việc học Pháp.
Con gái nói: “Con chỉ được phép ăn cùng mẹ nếu chúng ta học Pháp. Nếu con không học Pháp với mẹ, thì hệt như con phạm phải trọng tội”. Tôi nhận ra mình đã không kiên nhẫn với cháu. Tôi đã không quan tâm đủ đến những gì xảy ra trong cuộc sống của con tôi. Tôi chỉ khăng khăng vào việc học Pháp. Con gái bây giờ đã lớn rồi, và tôi không thể yêu cầu cháu như hồi cháu còn nhỏ. Tình huống này đã phơi bày cái tâm thiếu kiên nhẫn của tôi! Hơn nữa, tôi cần loại bỏ cái tâm muốn kiểm soát và quản lý người khác. Tôi nhanh chóng chuyển đề tài, thay đổi suy nghĩ và con gái đã bình tĩnh lại.
Sau vài vụ việc tương tự, tôi dần dần loại bỏ tâm bất an. Khi con gái và con rể cãi nhau, tôi có thể hòa giải một cách bình hòa. Con gái bắt đầu ghi hình và phát trực tiếp việc bán búp bê tại nhà sau khi tan làm, khiến thời gian của con ngày càng eo hẹp. Sau đó, con rể nghỉ việc, và hỗ trợ con gái bán búp bê. Con gái ghi hình phát trực tiếp ban đêm, con rể đóng gói giao hàng ban ngày—cả hai đều cực kỳ bận rộn. Tôi cảm thấy tệ khi nhìn con gái ngày càng xa dần khỏi Đại Pháp.
Tôi tìm cơ hội để chia sẻ những Pháp lý của Đại Pháp với hai con. Không lâu sau, con gái sẵn lòng học Pháp với tôi, vì rốt cuộc, Đại Pháp đã bén rễ trong tâm cháu. Mỗi năm, cháu đều làm bốn tấm thiệp và viết lời chúc gửi đến Sư phụ Lý Hồng Chí. Con rể cũng thắp hương để bày tỏ sự tôn kính đối với Sư phụ.
Ngày 7 tháng 5 năm nay, con gái gọi điện cho tôi lúc 10 giờ đêm, nói rằng hai vợ chồng con cãi nhau, và đề nghị tôi đến. Tôi lo lắng đến mức quên thắt dây an toàn khi lái xe, việc này cũng thể hiện ra cái tâm bất ổn của tôi. Con gái khóc òa khi tôi đến. Ông bà thông gia cũng có mặt ở đó, nhưng không thể làm gì hơn vì cặp đôi tiếp tục cãi nhau.
Tôi muốn dạy con rể một bài học, nên đã nói nặng lời và đưa con gái về nhà. Tôi nghĩ: “Mình sẽ nói chuyện đàng hoàng với hai con vào hôm sau khi con rể đến đây”. Mặc dù tôi đã giúp hóa giải mâu thuẫn vào hôm sau, tôi biết trạng thái tu luyện của mình không tốt. Tâm chấp trước nặng vào con gái đã khiến tôi mất bình tĩnh. Từ trong tâm, tôi thật lòng xin lỗi các con và khi cả hai rời đi tôi bảo con rể đến gặp mẹ để bà ấy không phải lo lắng.
Cuối cùng tôi nhận ra tâm chấp trước vào con gái là chấp trước căn bản tôi cần loại bỏ. Tôi không thể cứ mãi chấp trước vào tình và gây ra tổn hại không đáng có cho chúng sinh. Tôi không chỉ là mẹ của con mà còn là học viên Đại Pháp trợ Sư chính Pháp. Tôi tin con gái được Sư phụ bảo hộ, con rể cũng chấp nhận Đại Pháp và ủng hộ con tôi. Chúng trả tiền nhà cho tôi và gián tiếp tạo điều kiện cho các học viên khác đến học Pháp.
Mặc dù con gái học Pháp không tinh tấn lắm, mỗi khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cố gắng sách nhiễu tôi, con gái đã làm hết khả năng của mình để phản bức hại. Con kiên định bảo vệ các học viên. Khi đến thời điểm thích hợp, Sư phụ sẽ an bài cho con tiếp tục tu luyện. Các con có con đường riêng của mình, là một người mẹ, trách nhiệm duy nhất của tôi là tu luyện Đại Pháp một cách tinh tấn và chăm sóc chúng. Mọi việc đã được Sư phụ an bài! Sao tôi còn phải lo lắng?
Vào Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới, con gái và con rể mua hoa quả dâng lên Sư phụ, thắp hương, và cúi đầu trước Pháp tượng của Sư phụ để bày tỏ lòng tôn kính.
Trong kinh văn “Kinh Tỉnh”, Sư phụ đã chỉ ra tiêu chuẩn mà học viên lâu năm cần làm được:
“Làm được đến mức đối với ai cũng đều từ bi, đối với ai cũng đều yêu thương, thực sự không phải là việc một người bình thường có thể làm được, đặc biệt là làm việc gì cũng luôn mang theo tâm từ bi với chúng sinh mà làm thì lại càng khó. Thế nhưng đệ tử Đại Pháp nhất định cần phải làm được! Tu luyện có quá trình, học viên mới hiện tại chưa làm được, trong tu luyện dần dần nhất định sẽ làm được. Hiện giờ học viên lâu năm cần làm được như vậy. Đó là do sứ mệnh lịch sử của chư vị quyết định, trong tu luyện thần thánh của đệ tử Đại Pháp cần phải làm cho được!” (Kinh Tỉnh)
Tôi vẫn còn cách rất xa yêu cầu của Sư phụ. Tôi nhận ra để đạt được trạng thái từ bi, tôi phải xem xét mọi thứ từ quan điểm của người khác và vượt qua bản chất vị tư của cựu vũ trụ. Chỉ khi đó tôi mới có thể đạt được trạng thái vô tư vô ngã!
Với nhận thức rõ hơn về các Pháp lý, dung lượng tâm từ bi của tôi được mở rộng, và trường không gian của tôi trở nên trong sáng hơn. Tôi trở nên lý tính hơn khi xử lý mọi việc, và không dễ dàng bị mê hoặc hay bị ảnh hưởng bởi giả tướng.
Ngày 11 tháng 6 là sinh nhật của con gái. Tôi mua bánh và chuẩn bị bữa tối cho hai con. Ngay khi chúng đến, tôi thấy chúng không vui. Tôi hỏi có chuyện gì, con rể nói: “Kể cho mẹ nghe chuyện của em đi!” Con gái vừa tranh cãi kịch liệt với mẹ chồng, còn con rể đùng đùng nổi giận.
Tôi vẫn luôn nghĩ cuộc đời đã đủ khổ với sinh, lão, bệnh, tử. Hơn nữa, còn có xung đột lợi ích, mâu thuẫn, cạnh tranh…Cuộc đời quả thật bi ai! Tâm từ bi dâng trào trong tâm tôi. Sau khi các con than vãn xong, tôi bình tĩnh động viên an ủi chúng. Cuối cùng, cơn nóng giận của hai đứa đã nguôi ngoai, con rể và tôi cùng hát bài Chúc mừng sinh nhật cho con gái. Tôi biết rằng tâm từ bi đã thế chỗ cho cái tình tôi đã dành cho con gái rồi.
Con gái lại gọi cho tôi vào buổi chiều ngày 14 tháng 9. Cháu khóc nức nở và nhờ tôi giúp xách đồ về nhà. Tôi đến nơi và thấy hai vali của con đồ đạc chất đầy, nhà cửa bừa bộn. Cháu kéo tôi vào nhà và nói: “Anh ấy bảo con đi khỏi nhà, còn chửi nhà mình nữa. Con có nên ly hôn với anh ấy không? Con có phải đem hết mọi thứ đi theo không?” Thấy con gái buồn bã như vậy, tôi nói: “Đợi đã, mẹ sẽ đi nói chuyện với chồng con”.
Tôi bước ra ngoài, lấy một cái ghế nhỏ, ngồi xuống trước mặt con rể. Tôi mỉm cười, hỏi: “Chuyện gì vậy con?” Con rể không ngừng nói: “Đưa cô ấy về đi! Con không chịu nổi cô ấy nữa! Mẹ đưa cô ấy về đi! Đưa cô ấy về đi!” Hóa ra lại có một mâu thuẫn khác giữa mẹ của con rể và con gái tôi. Không ai chịu nhường ai.
Tôi bảo con rể: “Mẹ của con rất thương con và sợ con bị đối xử bất công. Hôm kia mẹ con có nói sẽ không bao giờ liên lạc với con gái của mẹ nữa. Kỳ thực, chuyện này không có gì to tát. Mọi thứ sẽ trở lại bình thường thôi. Nhưng nếu con thực sự muốn chia tay với con bé, thì sẽ khó tìm được người nào như con gái của mẹ, vừa có công việc ổn định vừa có trách nhiệm! Nếu mẹ của con muốn tìm cho con một cô gái khác, thì vẫn sẽ có mâu thuẫn thôi. Lúc đó con sẽ làm gì đây?
“Mẹ coi con như con trai. Hai đứa đã quen nhau tám năm, mối quan hệ rất tốt đẹp. Hai đứa đều hiểu tính nhau. Không phải là vấn đề nguyên tắc. Hiện giờ con không có việc làm. Nếu con thực sự chia tay vợ, mẹ của con sẽ làm sao? Nếu con cứ như thế mãi, cả hai đứa đều sẽ khổ. Mẹ coi con như con trai của mẹ nên mới nói. Hơn nữa, cả hai đứa không thể sống thiếu nhau. Hai đứa không thể ly hôn! Nếu hôm nay hai đứa ly thân thì vài ngày sau con lại đón nó về. Đừng đi theo con đường đó. Con là một người tận tâm và hiểu chuyện. Con gái của mẹ tuy miệng lưỡi sắc bén nhưng trái tim nó yếu mềm. Bình thường cả hai đối xử với nhau rất tốt. Mẹ chân thành mong hai đứa sống bên nhau trọn đời!”
Con rể cuối cùng cũng bình tâm lại và nói: “Giữa hai con không có chuyện gì. Chúng con ổn ạ. Chỉ là chúng con cứ cãi nhau vì mẹ con”. Con gái khóc và la toáng lên: “Anh phải xin lỗi mẹ em! Anh đã nói nhiều điều không hay về gia đình em. Em ghi âm hết rồi. Anh thật đáng sợ! Như sắp phát điên lên vậy”.
Tôi can ngăn: “Không đâu, không đâu. Không ai cãi nhau giỏi mà cũng không ai chửi nhau giỏi. Là mẹ, mẹ không để bụng những chuyện này. Con nên xin lỗi con bé và cố gắng xoa dịu nó đi. Con là đàn ông, hãy quan tâm đến vợ”. Con rể bước đến, ôm con gái tôi, và nói: “Anh xin lỗi. Em đừng giận nữa. Anh sai rồi. Lát nữa ra ngoài ăn tối với mẹ nhé”. Cơn bão vậy là qua đi.
Tết Trung Thu vào ngày 17 tháng 9. Khi con gái và con rể đến thăm, tôi nói: “Sắp đến giờ ăn tối rồi, các con hãy dâng hương lên Sư phụ trước đi!” Mỗi đứa đều thắp một nén hương, con gái rồi đến con rể, lần lượt cúi lạy trước Pháp tượng của Sư phụ. Trước khi ngồi xuống ăn tối, con gái nói: “Mẹ ơi, anh ấy muốn xin lỗi mẹ”. Tôi liền nói: “Không sao, không sao. Mẹ có buồn đâu. Không cần phải xin lỗi!” Con rể ngượng ngùng nói: “Con xin lỗi mẹ!”
Sư phụ đã khổ công an bài con đường tu luyện cho chúng tôi, từng bước chiểu theo quan hệ nhân duyên, dạy chúng tôi hóa giải mâu thuẫn bằng tâm từ bi và đề cao tâm tính trong quá trình đó.
Cảm tạ Sư phụ từ bi khổ độ!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/16/486103.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/20/229901.html