Bài viết của học viên Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-05-2025] Sau dịp nghỉ Tết Cổ truyền, tôi tới thăm người mẹ 80 tuổi ở nhà bà. Trong giai đoạn này, tôi cằn nhằn và chỉ trích những lỗi lầm của bà, chỉ ra bà có sai sót về điều này điều kia. Bề ngoài thì dường như chỉ là tranh luận, nhưng thực ra chúng tôi đang cố gắng đổ lỗi và tìm lỗi của nhau.

Ví dụ, mẹ tôi mắc lỗi khi đọc Pháp, thiếu từ hoặc thêm từ. Bà thường ngủ với lòng bàn tay úp xuống khi phát chính niệm. Bà không luyện công chính xác. Bà ngủ khi đả toạ và lưng cong. Tôi đã đọc các bài viết liên quan trên Minh Huệ và khiển trách mẹ về hành vi của bà với giọng điệu trách móc. Ban đầu, mẹ tôi thường trả lời: “Được rồi, mẹ biết rồi, hiểu rồi.” Bà chỉ cố gắng xoa dịu tôi. Tôi trở nên lo lắng và khi thấy bà không thay đổi, tôi còn bực dọc hơn và càng tìm thêm lý do để cằn nhằn bà. Bà cũng thường yêu cầu tôi ngừng cằn nhằn và hãy về nhà.

Cuối tháng 2, công ty thông báo tôi quay lại làm việc vào ngày 1 tháng 3. Tôi mui mừng nói với mọi người rằng tôi sắp quay lại làm việc và để mẹ tôi biết bà có thể tiếp tục tự mình tu luyện tại nhà. Nhưng khi đến ngày, công ty gọi thông báo có sự thay đổi và tôi sẽ tạm thời nghỉ làm. Dù sao thì tôi đã quyết định quay về nhà vì tôi đã ở cùng mẹ quá lâu. Chồng tôi khuyến khích tôi không vội về nhà và hãy dành thêm thêm thời gian với những người thân lớn tuổi.

Những sự thay đổi này khiến tôi nhận ra hẳn phải có các chấp trước đối với mẹ mình và tôi cần loại bỏ. Tôi bình tĩnh và hướng nội. Ban đầu tôi chỉ phát hiện tâm hiển thị, coi thường người khác, và tôi nghĩ đều là vấn đề của mẹ, bà sai và tôi đang giúp bà.

Tình cờ có một bài viết về các học viên lớn tuổi trên trang Minh Huệ. Tôi đã thảo luận với mẹ và bà dường như nhận ra một vài chấp trước của bản thân nhưng không có thay đổi gì từ nội tâm. Ngày hôm sau, khi chúng tôi đang học Pháp cùng nhau, tôi chợt nhận ra sự bất thiện của mình. Sau khi học Pháp, tôi chủ động nói chuyện với mẹ và nói với bà các nguyên lý của Pháp mà mình ngộ được. Thứ nhất, tôi không thiện, tôi chỉ trích và dạy đời bà. Thứ hai, tôi sinh tâm oán hận bà khi thấy bà không làm tốt. Thứ ba, tôi thường muốn chứng minh lời mình nói là đúng, và tôi có tâm tranh đấu và muốn hiển thị. Thứ tư, tôi không thể bỏ được cái tình đối với bà và tôi lo lắng việc bà không tu luyện tốt có thể dẫn đến khổ nạn.

Thấy tôi thành tâm tìm kiếm vấn đề của mình, mẹ tôi cũng hướng nội tìm chấp trước. Bà nhận ra mình bị phân tâm khi học Pháp, chủ ý thức yếu và không luyện công đủ. Bà cũng nhận ra bản thân sợ khổ, thường tật đố và muốn nghe người khác nói tốt về mình. Hiển thị, chẳng hạn như thích kể về việc bà tu luyện trước đây và những gì đã trải qua, cũng là một vấn đề.

Trong những ngày tiếp theo, mẹ và tôi tiếp tục tự vấn bản thân một cách cẩn thận. Chúng tôi khích lệ và nhắc nhở nhau, đào sâu vào các chấp trước và có đột phá lớn khi chúng tôi liên tục hướng nội. Chúng tôi có thể thấy các ưu điểm của người khác và cảm thấy sự thay đổi và cải thiện. Chúng tôi đã ngộ ra Pháp lý mà Sư phụ giảng:

“…‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009, Giảng Pháp tại các nơi IX)

Chúng tôi đã đắm chìm trong niềm hạnh phúc mà Đại Pháp mang lại.

Cuối cùng cũng đến ngày mà công ty gọi thông báo tôi quay lại làm việc. Thật tuyệt vời! Cứ như thể tôi vừa mới thi xong, nộp bài và nhận thông báo trúng tuyển vậy. Tu luyện Đại Pháp thật kỳ diệu.

Sư phụ luôn trông chừng các đệ tử của Ngài. Chúng ta là những người hạnh phúc nhất trên thế giới vì chúng ta may mắn tu luyện Đại Pháp. Chỉ có tu luyện tinh tấn thì chúng ta mới có thể xứng đáng với sự từ bi của Sư phụ và có ngày đạt viên mãn! Con xin cảm tạ Sư phụ!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/18/492564.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/20/228951.html