Học sinh hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo” bên ngoài đồn cảnh sát
Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 27-05-2025] Một hôm, một học viên Pháp Luân Đại Pháp nói với tôi: “Mỗi khi xe buýt của trường đi qua đồn cảnh sát, các em học sinh của cô đều hô ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’ Ngày nào các em cũng làm như vậy! Bác tài xế nói với tôi thế.”
Tôi vui mừng khôn xiết. Điều này cho thấy thông điệp “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” đã bén rễ trong tâm các em.
Khi tôi mới đến dạy ở trường, mọi chuyện rất khác. Bị lừa dối bởi những tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nhiều học sinh và phụ huynh đã có thái độ thù địch với tôi chỉ vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Pháp Luân Đại Pháp, còn được gọi là Pháp Luân Công, là một môn tu luyện cả tâm và thân cổ xưa của Trung Quốc. Môn tu luyện này đã bị ĐCSTQ bức hại tàn bạo từ năm 1999.
Bất chấp những áp lực, tôi không hề cảm thấy sợ hãi hay oán giận. Tôi hiểu rằng những người này đã bị lừa dối. Tôi vững tin vào đức tin của mình, luôn ghi nhớ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn.
Nhờ có sự chỉ dẫn và bảo hộ của Sư phụ, tôi đã vượt qua được khoảng thời gian khó khăn đó. Cuối cùng, ban giám hiệu nhà trường và các đồng nghiệp đã thay đổi quan điểm về Pháp Luân Đại Pháp và về tôi.
Đối xử công bằng với tất cả học sinh
Sau đó, tôi được phân công dạy lớp một. Một số người tỏ ra lo ngại vì trước đó tôi chưa có kinh nghiệm giảng dạy, nhưng tôi đã vui vẻ đón nhận cơ hội này. Tôi chưa bao giờ xem việc chăm sóc hàng chục đứa trẻ là một gánh nặng.
Vì tôi là giáo viên mới, ban giám hiệu và các nhân viên có kinh nghiệm đã đến dự giờ lớp của tôi. Lúc đầu, tôi cảm thấy lo lắng, tim đập nhanh. Sau đó tôi nhớ lại lời Sư phụ giảng:
“Mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã bình tĩnh lại và tự nhủ rằng đây là một cơ hội tuyệt vời để thể hiện phong thái của một đệ tử Đại Pháp. Tôi đã hoàn thành buổi dạy với một tâm thái bình hòa.
Sau đó, ban giám hiệu đã khen ngợi buổi học và sắp xếp cho tôi dạy mẫu ở một trường học nông thôn vài tuần sau đó. Tôi cảm thấy Sư phụ đang khích lệ mình.
Một hôm, sau khi dự giờ lớp tôi, một lãnh đạo nhà trường nhận xét: “Học sinh nào cũng có cơ hội phát biểu, kể cả những em học lại. Điều đó thật hiếm thấy.” Tôi đáp: “Học sinh ở nông thôn đến trường mỗi ngày không phải là điều dễ dàng. Tôi tin rằng các em đều xứng đáng nhận được tôn trọng và quan tâm như nhau. Trong mắt tôi, mỗi đứa trẻ đều là một sinh mệnh quý giá—không có sự khác biệt nào giữa các em.”
Trong xã hội Trung Quốc ngày nay, dưới sự ảnh hưởng của văn hóa ĐCSTQ, việc phụ huynh tặng quà cho giáo viên với hy vọng con mình sẽ được quan tâm nhiều hơn là điều thường thấy. Nếu không phải là một học viên Đại Pháp, có lẽ tôi đã trở thành một trong những giáo viên đó. Tuy nhiên, là một đệ tử Đại Pháp, tôi đối xử công bằng với tất cả các em và không nhận quà. Trong các kỳ thi, tôi xếp chỗ ngồi nghiêm ngặt theo số thứ tự của học sinh. Sau vài học kỳ, một giáo viên lâu năm nhận xét: “Tôi để ý thấy cô không bao giờ sắp xếp giám thị để ‘giúp đỡ’ những học sinh yếu hơn.”
Ban đầu, tôi không hiểu tình hình. Sau đó, tôi phát hiện ra rằng một số giáo viên đã sắp xếp giám thị để nhắc bài cho những học sinh gặp khó khăn nhằm nâng cao điểm trung bình chung của cả lớp, vì điều đó ảnh hưởng đến việc đánh giá thành tích của giáo viên. Nhưng đối với tôi, đây chỉ là hành vi gian lận vì lợi ích cá nhân. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi giữ nguyên tắc của mình và từ chối thỏa hiệp. Tôi không tập trung vào việc thành tích của mình được đánh giá như thế nào—tôi chỉ quan tâm đến việc trung thực và đối xử công bằng với mọi học sinh.
Theo thời gian, các phụ huynh bắt đầu hiểu tôi hơn. Một số người ban đầu muốn chuyển con ra khỏi lớp tôi đã thay đổi quyết định, trong khi những người khác lại xin cho con được chuyển vào lớp tôi.
Bằng cách chiểu theo các Pháp lý của Đại Pháp, tôi biết mình đang đi trên con đường đúng đắn. Tôi thực sự may mắn khi có cơ hội tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
“Pháp Luân Đại Pháp hảo” bén rễ trong tâm của các em học sinh
Tôi thường dùng thời gian sau giờ học để kể những câu chuyện trong văn hóa truyền thống nhằm giúp các em nuôi dưỡng sự thiện lương, lòng biết ơn và tinh thần trách nhiệm. Tôi khuyến khích các em hay giúp đỡ người khác, biết quan tâm đến người khác và giải quyết xung đột một cách ôn hòa.
Đây là một câu chuyện tôi thường kể.
“Hai người đi đến từ hai đầu của một cây cầu độc mộc. Một người đang mang gánh nặng trên vai. Nếu cả hai đều khăng khăng đi trước mà không nghĩ cho người kia, họ sẽ cãi nhau và không ai qua cầu được. Nhưng nếu người không mang gánh nặng biết nghĩ cho người kia và nhường đường, cả hai sẽ qua cầu một cách bình yên. Thật tuyệt vời biết bao khi biết nghĩ cho người khác trước—điều đó mang lại lợi ích cho tất cả mọi người.”
Hai năm sau, tôi được chuyển sang dạy một lớp khác. Một hôm, một bé gái ở lớp cũ của tôi đến gặp tôi và nói: “Thưa cô, em thấy trên tường có viết những lời không tốt về Đại Pháp, nên em đã xóa chữ ‘không’ đi.”
Tôi mỉm cười và nói: “Em làm tốt lắm!”
Em ấy đáp: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Em thường niệm câu: Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Căn bệnh tâm thần di truyền trong gia đình em đã biến mất.”
Khi có nhiều cơ hội tiếp xúc với trẻ em hơn, tôi đã nhẹ nhàng dẫn dắt các em hiểu rằng thuyết tiến hóa là sai lầm và sinh mệnh cần được trân quý—bao gồm cả sinh mệnh của động vật—nhưng không đến mức coi thú cưng như con mình, như một số người vẫn làm. Sinh mệnh con người là quý giá nhất. Nhiều học sinh đã hiểu ra chân tướng và đồng ý thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên Cộng sản và Đội Thiếu niên Tiền phong.
Không chỉ với trẻ em—tôi tận dụng mọi cơ hội để nói với tất cả những người khác rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo. Ví dụ, có lần tôi biết một giáo viên chủ nhiệm đã yêu cầu học sinh viết bài văn chỉ trích Pháp Luân Đại Pháp. Tôi dự định sẽ nói chuyện với bí thư Đảng ủy của trường. Sư phụ đã an bài cơ hội cho tôi. Một hôm, vị bí thư đến nói chuyện với tôi. Tôi đã dành cả một tiết học để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho bà ấy. Đồng thời, tôi đã thông báo cho một người thân của bà ấy—cũng là một học viên Đại Pháp—để họ có thể nói chuyện thêm với bà. Kể từ đó, không có sự việc tương tự nào xảy ra ở trường.
Khi tôi rời trường, hầu hết các giáo viên và ban giám hiệu đã hiểu ra chân tướng và đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Tôi biết ơn vì họ đã chọn một tương lai tươi sáng hơn. Con xin cảm tạ Sư phụ đã từ bi cứu độ!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/27/490787.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/6/229246.html