Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-07-2025] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được ba năm. Với lòng biết ơn và sự kính trọng sâu sắc đối với Sư phụ Lý, tôi muốn chia sẻ những trải nghiệm của mình và của những người xung quanh đã được hưởng lợi ích từ việc tu luyện Đại Pháp, nhằm minh chứng cho ​​những hiệu quả tuyệt vời của Pháp Luân Đại Pháp.

Sát sinh tạo nghiệp chịu đau khổ – Đắc Đại Pháp được khai sáng và giải thoát

Là một bác sĩ sản phụ khoa với lịch trình làm việc bận rộn và gặp các vấn đề hôn nhân, tôi đã mắc phải chứng đau nửa đầu mãn tính, thoái hóa đốt sống cổ, mất ngủ, u xơ tử cung, tăng sản vú, viêm mũi dị ứng và các bệnh khác.

Nhiều năm chịu đựng bệnh tật triền miên khiến tôi trông tiều tụy, kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần. Mặc dù là một bác sĩ có kiến ​​thức y khoa sâu rộng về điều trị bệnh và duy trì sức khỏe, tôi đã thử qua các phương pháp Tây y, các loại thảo dược và tập thể dục để cải thiện các vấn đề sức khỏe nhưng đều không thành công.

Vào năm 2016, tôi quy y Phật giáo và trở thành một Phật tử tại gia, mong tìm được con đường giải thoát trong Phật giáo để đạt được sự khỏe mạnh về tinh thần và thể chất. Sau khi quy y, tôi nhận ra rằng bệnh tật bắt nguồn từ nghiệp của một người, và việc phá thai là một là trọng tội tước đoạt mạng sống. Nghĩ lại những lần phá thai mà tôi đã thực hiện trong suốt sự nghiệp y khoa, tôi tràn ngập nỗi sợ hãi và lo lắng, và thề rằng mình sẽ không bao giờ thực hiện việc đó nữa.

Mỗi ngày, tôi thắp hương thành tâm bái Phật, tụng kinh và thường xuyên tham gia các nghi lễ tại chùa. Vào ngày mùng một và ngày rằm hàng tháng, tôi phóng sinh các loài động vật nhỏ, và vào mỗi buổi tối, tôi đều chép kinh Phật với lòng thành kính, hy vọng chuộc lại lỗi lầm và hoàn trả món nợ mà tôi đã gây ra do sát sinh.

Tuy nhiên, nhiều năm trôi qua, mặc dù tâm trạng của tôi đã có phần thay đổi, tôi vẫn cảm thấy hối hận sâu sắc vì đã tước đoạt sinh mệnh các sinh linh qua những ca phá thai trước đây. Tôi không biết làm thế nào để tiêu trừ nghiệp lực khổng lồ mà mình đã gây ra, và tôi hoài nghi rằng liệu mình có thể tiếp tục tu luyện Phật giáo nữa hay không. Tâm tôi tràn ngập sự hoang mang và bất lực, và bệnh tật vẫn kéo dài dai dẳng.

Ba năm trước, tôi gặp một người bạn là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Kiến thức uyên thâm cùng những lời nói và các hành xử khiêm nhường, thiện lương của cô ấy như một làn gió xuân đã đánh thức tôi. Cô ấy đã đưa ra những giải thích sâu sắc và dễ hiểu về nhiều chủ đề, từ văn hóa truyền thống Trung Quốc đến văn minh phương Tây hiện đại, từ những hạn chế của y học hiện đại phương Tây đến sự uyên thâm của y học cổ truyền Trung Hoa, và cuối cùng là chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.

Sau khi nghe những điều này, tôi hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện Phật gia, dạy người ta làm người tốt và tu luyện theo các nguyên lý Chân, Thiện và Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày.

Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi cảm thấy Pháp Luân Đại Pháp như một tia sáng giúp tôi nhìn thấy ánh sáng và hy vọng.

Từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã hiểu được sự nghiêm túc của tu luyện thông qua việc học Pháp. Sư phụ dạy chúng ta rằng người tu luyện không được sát sinh.

“Đã hoài thai rồi, thì phá thai chính là sát sinh;” (“Giảng Pháp tại buổi tọa đàm ở New York,” Giảng Pháp Tại Pháp Hội Mỹ Quốc)

Giờ đây, tôi càng hiểu sâu sắc hơn về sự trân quý của Pháp. Chỉ cần chúng ta chân thành tu luyện và hành xử như một người tu luyện chân chính, thì những khoản nợ nghiệp đã tạo ra trước khi đắc Pháp, bao gồm cả việc sát sinh, sẽ được Sư phụ gánh chịu và hoàn trả. Mọi thứ đều được an bài, và không cần phải lo lắng hay sợ hãi rằng mình không thể tu thành. Chúng ta chỉ cần buông bỏ quá khứ và toàn tâm toàn ý tu luyện.

Nút thắt dai dẳng trong tâm khiến tôi phiền muộn bấy lâu nay đã được gỡ bỏ. Tôi thường tự hỏi: Với rất nhiều người tu luyện Đại Pháp trên toàn thế giới, Sư phụ đã phải gánh chịu bao nhiêu nghiệp lực thay cho các đệ tử chúng ta?

Trong xã hội ngày nay, chịu ảnh hưởng của những quan niệm hiện đại méo mó như chủ nghĩa vô thần và giải phóng tình dục, phụ nữ trẻ nói chung thiếu hiểu biết về vai trò và các giá trị truyền thống của nữ giới, không nhận thức được tầm quan trọng của hôn nhân truyền thống, không coi trọng trinh tiết hay bảo vệ thân thể mình, và nhìn nhận hành vi tình dục cũng như phá thai một cách rất tùy tiện.

Xã hội công khai ủng hộ phá thai như một biện pháp giải quyết vấn đề dễ dàng và tiện lợi. Nó khuyến khích và hướng dẫn những phụ nữ trẻ đã mất trinh tiết đi phá thai. Thậm chí, các bệnh viện còn xem thủ thuật này là một nguồn thu nhập đáng kể.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã cố gắng hết sức để khuyên can những phụ nữ tìm đến tôi để phá thai. Tôi giải thích cho họ về những nguy cơ của việc phá thai từ cả góc độ y học lẫn nghiệp báo. Nếu không thể ngăn cản họ, tôi sẽ giới thiệu họ đến một bác sĩ khác để thực hiện thủ thuật này và thậm chí còn hoàn trả phí đăng ký cho họ.

Trong những năm qua, việc thực hiện phá thai đã trở thành nguồn thu nhập chính của các bác sĩ sản khoa và y tá. Vì giờ đây tôi từ chối thực hiện thủ thuật này nên thu nhập của tôi đã giảm đáng kể. Thấy tôi vẫn bình thản trước điều này, các đồng nghiệp của tôi cảm thấy khó hiểu. Họ cho rằng thời buổi này, tôi không nên chấp vào những điều “mê tín phong kiến” khiến bản thân bị mất thu nhập.

Có người còn phàn nàn sau lưng tôi, nói rằng họ đã mất thu nhập vì tôi. Khi giám đốc bệnh viện biết chuyện, ông ấy cho rằng tôi đang trốn tránh trách nhiệm và đã đặc biệt gọi tôi vào để nói chuyện, bảo rằng tôi đã gây ấn tượng xấu về bệnh viện.

Đối diện với sự hiểu lầm của đồng nghiệp và cấp trên, tôi tự nhủ: “Mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Là một học viên, tôi cảm nhận sâu sắc nghiệp lực to lớn mà Sư phụ đã gánh chịu cho mình, và biết rằng Ngài vẫn đang tiếp tục tịnh hóa thân thể cho tôi. Làm sao tôi lại có thể giết hại thêm một sinh mệnh nữa?” Trong suốt ba năm qua, tôi vẫn kiên trì giữ vững quyết định của mình bất chấp áp lực từ ban giám đốc bệnh viện và các đồng nghiệp.

Điều thú vị là vào tháng 3 năm 2025, bệnh viện đã tổ chức một cuộc họp để truyền đạt thông báo từ Ủy ban Y tế Quốc gia. Do tỷ lệ sinh giảm mạnh ở Trung Quốc đại lục, tất cả các khoa sản phụ khoa của các bệnh viện trên toàn quốc đều bị yêu cầu ngừng thực hiện các ca phá thai.

Những bệnh nhân muốn phá thai phải được thuyết phục càng nhiều càng tốt để họ mang thai đủ tháng nhằm tăng tỷ lệ sinh trên toàn quốc. Để đạt được điều này, các khoản tiền thưởng sẽ được thiết lập để thưởng cho các bệnh viện, các khoa và nhân viên có số ca phá thai ít hơn.

Khi nghe tin này, khoa của chúng tôi trở nên phẫn nộ. Điều này sẽ làm giảm đáng kể thu nhập của mọi người, và cũng giống như tôi, sẽ không ai thực hiện việc phá thai nữa.

Qua sự việc này, tôi càng thể hội sâu sắc rằng mọi thứ trên thế gian này đều là vô thường và chỉ có các nguyên lý Chân, Thiện và Nhẫn mới là vĩnh hằng và bất biến.

Hướng nội giúp tu luyện vững chắc, đạt được sự chuyển hóa và tái sinh

Khi học Pháp sâu hơn, tôi dần nhận ra nhiều vấn đề của mình. Dưới ảnh hưởng lâu dài của văn hóa đảng tà ác, tôi đã trở nên rất hung hăng và tranh đấu trong công việc, thường cho rằng mình đúng, đôi khi đi đến cực đoan, thiếu khoan dung, v.v. Những chấp trước và quan niệm này phải được loại bỏ khỏi cuộc sống và công việc hàng ngày của tôi. Đại Pháp yêu cầu người tu luyện phải nghĩ đến người khác trước tiên trong mọi việc chúng ta làm, và hướng nội để tìm ra nguồn gốc của vấn đề.

Có lần, trong một cuộc họp phòng ban, tôi đã dùng một đồng nghiệp làm ví dụ để giải thích điều gì đó. Sau cuộc họp, cô ấy đến gặp tôi với vẻ mặt không hài lòng và nói: “Chị lúc nào cũng lấy tôi ra làm ví dụ. Người khác sẽ nghĩ sao đây?”. Tôi ngay lập tức nhận ra rằng mình đã không nghĩ đến cảm xúc của cô ấy và đã vô tình làm tổn thương cô. Tôi chân thành xin lỗi cô ấy: “Tôi xin lỗi. Đây là do tôi sơ suất. Tôi xin lỗi”.

Ngày hôm sau, cô ấy đến chỗ tôi với một nụ cười và một ít đồ ăn nhẹ, nói rằng hôm qua cô đã phản ứng thái quá. Tôi chợt cảm nhận được ý nghĩa chân chính trong bài kinh văn “Tu nội mà an ngoại” của Sư phụ.

Một người bạn đã lâu không gặp tôi, sau khi gặp lại tôi đã nói rằng: “Cô ấy như một người hoàn toàn khác vậy, cô ấy đã thay đổi quá nhiều, giống như được tái sinh vậy”.

Giảng chân tướng và mang lại lợi ích cho nhiều người hơn nữa

Pháp Luân Đại Pháp cũng đã mang lại lợi ích cho gia đình tôi và những người xung quanh. Người mẹ 80 tuổi của tôi đã chứng kiến ​​những thay đổi to lớn ở tôi trong ba năm qua và thực sự vui mừng cho tôi. Bà biết rằng tất cả những điều này là nhờ Sư phụ Lý ban cho.

Bà đã hiểu chân tướng và đồng ý để tôi giúp bà loại bỏ những bức ảnh tà ma và các thành phần khác của ĐCSTQ khỏi nhà chúng tôi. Tôi đã hướng dẫn bà thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” mỗi ngày. Giờ đây, bệnh cao huyết áp và bệnh tim của bà đã thuyên giảm, bà hiếm khi phải dùng thuốc, và bà có thể làm việc nhà hàng ngày mà không cảm thấy mệt mỏi. Hàng xóm đều rất ngưỡng mộ trạng thái tinh thần lạc quan của bà.

Vào tháng 12 năm 2024, tỷ lệ trẻ em mắc bệnh đường hô hấp tăng cao ở thành phố tôi. Phòng cấp cứu và khoa nhi của bệnh viện chúng tôi đông nghẹt trẻ em bị sốt và ho. Một đêm nọ, cháu gái một tuổi của tôi cũng bị sốt cao, và con trai tôi đã gọi điện nhờ tôi đưa cháu đến bệnh viện.

Là một bác sĩ, tôi biết rằng các bác sĩ nhi khoa không có phương thuốc thần kỳ nào để chữa khỏi tình trạng này. Mặc dù con trai và con dâu tôi hiểu chân tướng và đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ, nhưng chúng chưa được chứng kiến ​​những điều kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã đưa chúng đến bệnh viện để khám và làm một số xét nghiệm. Sau khi trở về nhà và uống thuốc nhưng không có tác dụng, nhiệt độ của cháu gái tăng lên 41°C và cháu gần như bất tỉnh. Con dâu tôi lo lắng đến mức muốn đưa ngay cháu gái đến một bệnh viện lớn ở thành phố khác trong đêm đó.

Tôi nghĩ rằng việc di chuyển giữa đêm không chỉ hành hạ cháu gái, mà ngay cả khi chúng tôi đưa cháu đến đó cũng chẳng giúp ích gì cho cháu. Nhưng suy cho cùng, con trai và con dâu tôi chỉ là những người thường không tu luyện, nên cách tiếp cận của tôi phải phù hợp với lý luận của người thường và giúp chúng có thể hiểu được.

Vì vậy, tôi đã tổ chức một buổi tư vấn qua video với các chuyên gia nhi khoa tỉnh và thành phố mà tôi quen biết. Họ đều nói rằng chỉ có thể điều trị triệu chứng của bệnh này và không có thuốc đặc trị.

Tôi nghĩ: “Cơ hội chứng thực Pháp đã đến”. Vì vậy, tôi đã bế cháu gái trên tay và quỳ trước ảnh của Sư phụ, cầu xin Sư phụ cứu cháu. Chưa đầy ba phút, cơn sốt của cháu biến mất và cháu bắt đầu hạ nhiệt. Cháu tỉnh dậy và gọi: “Bố, mẹ!” Khi con trai tôi bế cháu gái lên, nó đã reo lên: “Người con bé mát rồi! Con bé đã hết sốt”. Ngày hôm sau, cháu gái đã khỏe lại bình thường. Con trai tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời!”

Là đệ tử Đại Pháp, sứ mệnh của chúng ta là cứu độ chúng sinh. Sư phụ luôn an bài những người hữu duyên được cứu độ.

Gần đây, tôi đã khám bệnh cho một người nông dân 39 tuổi. Tôi chẩn đoán cô bị ung thư cổ tử cung. Tôi muốn cứu cô ấy nên trước khi phẫu thuật, tôi đã nói với cô rằng chỉ có Thần Phật mới có thể cứu người, và là một bác sĩ, tôi đã chứng kiến ​​nhiều bệnh nhân ung thư không thể hồi phục sau phẫu thuật và hóa trị, cuối cùng mất cả tính mạng lẫn tiền bạc.

Trong suốt cuộc trò chuyện, tôi luôn giữ vững chính niệm, trò chuyện chân thành, thiện ý và hoàn toàn đứng từ góc độ của cô ấy. Cô ấy đã hiểu được chân tướng và thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó. Tôi nhắc cô thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” trước và sau khi phẫu thuật. Ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ. Ngày hôm sau, trông cô thoải mái hơn hẳn những bệnh nhân khác đã trải qua phẫu thuật hôm đó. Cô khẽ gật đầu với tôi để bày tỏ lòng biết ơn sự chỉ dẫn của tôi. Tôi biết rằng chính Sư phụ đã cứu mạng cô ấy.

Có rất nhiều ví dụ về sự kỳ diệu của Đại Pháp, quá nhiều không thể kể hết. Mỗi khi nghĩ đến những gì Sư phụ đã chịu đựng và hy sinh để cứu độ chúng sinh, tôi không khỏi rơi nước mắt.

Tôi đều khóc mỗi khi đọc bài viết “Bài phỏng vấn đặc biệt: Sư phụ của chúng tôi”. Khi tôi giảng chân tướng về Đại Pháp cho một người bạn là Phật tử trước đây, tôi đã đọc cho cô ấy nghe một số trích đoạn trong bài viết này. Trong quá trình đọc, tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Bạn tôi cảm thấy khó tin rằng trong thời đại ngày nay lại có thể tồn tại mối quan hệ sư đồ như vậy.

Thực ra, cô ấy không biết rằng trong tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ đã giảng trong “Sư Đồ Ân” (Hồng Ngâm II) rằng:

“…Sư đồ bất giảng tình

Phật ân hóa thiên địa…’’

Sư phụ của chúng ta đến là để cứu độ chúng sinh. Ngài đã hy sinh tất cả cho các đệ tử và âm thầm gánh chịu những khổ nạn của họ. Tuy nhiên, ĐCSTQ đã bịa đặt tin đồn rằng Sư phụ của chúng ta đã lợi dụng các đệ tử để tích lũy của cải, và rằng Ngài sở hữu những chiếc xe hơi và biệt thự sang trọng. Cuối cùng, chính ĐCSTQ đã phát hiện ra rằng Sư phụ của chúng ta không có của cải, không có nhà cửa và không có xe hơi.

Sư phụ sống một cuộc sống giản dị với một ý chí mạnh mẽ, và là một tấm gương sáng cho mọi người. Ngài thực sự quan tâm đến sinh mệnh và trạng thái tu luyện của các đệ tử, cũng như các hạng mục cứu người của Đại Pháp. Hỡi chúng sinh! Với một vị Sư phụ như vậy và cơ hội ngàn năm có một này, làm sao những đệ tử chúng ta lại có thể không cảm kích và rơi nước mắt? Đối mặt với sự vu khống và phỉ báng Sư phụ của ĐCSTQ, làm sao các đệ tử có thể dung nhẫn được? Làm sao chúng ta có thể không đứng ra lên tiếng vì Sư phụ từ bi và vĩ đại của chúng ta?

Con xin tạ ơn Sư phụ! Xin cảm ơn các đồng tu!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/10/496186.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/4/229677.html