Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-08-2025] Khi nhìn lại con đường tu luyện của mình, tâm tôi tràn ngập lòng biết ơn vô hạn. Tôi cảm tạ ơn cứu độ từ bi của Sư phụ và cảm tạ Ngài đã truyền Pháp Luân Đại Pháp ra thế gian. Chính nhờ ân điển của Đại Pháp mà tôi đã được tái sinh và có thể bước trên con đường phản bổn quy chân. Không từ nào có thể bày tỏ lòng cảm kích của tôi đối với Sư phụ. Tôi sẽ tiếp tục làm tốt ba việc, tu luyện bản thân tinh tấn, trợ Sư cứu chúng sinh và nói cho họ vẻ đẹp của Đại Pháp.

Những năm tháng cay đắng trong nửa cuộc đời

Cha tôi chiến đấu trong chiến tranh và là cựu chiến binh thương tật mức độ cao nhất, nhưng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã quay lưng lại với ông. Ông mất khả năng làm việc, không có nguồn thu nhập và không có cách nào để kiếm sống. Khi ông đến văn phòng chính quyền ĐCSTQ để yêu cầu trợ cấp khuyết tật mà ông được hưởng, ông đã bị đánh đập đến chết và bị gán mác là “phần tử xấu”. Khi đó tôi chỉ mới 10 tuổi. Gia đình chúng tôi đã rất nghèo, và nỗi bất hạnh này lại làm tăng thêm sự đau khổ của chúng tôi.

Không có cha, chúng tôi không có nguồn thu nhập. Điều này nghĩa là tôi không thể đi học và đã bị mù chữ. Khi tôi đủ tuổi kết hôn, vì gia đình bị gán mác “gia đình phần tử xấu”, tôi đã bị liên luỵ và rất khó tìm được người phù hợp. Để giảm gánh nặng cho gia đình, tôi đã tự gả cho chồng. Cuộc sống của tôi sau đó trở nên khó khăn hơn vì chồng tôi uống rượu và cờ bạc mỗi ngày, rất lười biếng và không có tinh thần trách nhiệm. Thậm chí sau khi có con, anh ta vẫn không thay đổi những tật xấu. Anh ta từ chối làm việc và lấy đi số tiền ít ỏi mà tôi kiếm được. Nếu tôi từ chối đưa cho anh thì sẽ bị đánh đập và chửi rủa. Anh ta cũng có nhân tình. Đến tuổi 30, tôi chỉ muốn chết. Tôi không còn cách nào khác là phải ly dị.

Sau khi ly dị, tinh thần tôi rất xấu và thậm chí còn muốn tự tử. Vì con, tôi đã kết hôn với một viên chức chính phủ về hưu lớn hơn mình 20 tuổi. Tôi cố gắng hết sức để chăm sóc ông ta và làm ông vui, và cuộc hôn nhân đã kéo dài 18 năm đầy khó khăn. Tôi sống khép kín trong gia đình ông ta, nếm trải đủ mọi cay đắng của cuộc đời. Mỗi khi ông ta không vui thì sẽ đánh đập hoặc la mắng tôi. Chúng tôi ly dị vì xung đột tài sản gia đình và các cuộc cãi vã leo thang.

Từ đó, tôi sống một mình. Vì khó khăn của cuộc sống, tôi đã mắc nhiều chứng bệnh. Dù còn trẻ nhưng lưng tôi bị gù, gầy đi và người ta gọi tôi là “bà lão nhỏ”. Đó là nửa đầu cuộc đời tôi.

Tái sinh sau khi tìm thấy Đại Pháp

Đầu năm 1997, vì thất bại trong cuộc hôn nhân thứ hai, tôi rơi vào vực thẳm đau khổ. Chị gái tôi, người sống ở thủ phủ tỉnh, đã mời tôi đến ở cùng chị để quên đi ưu sầu. Tôi đã đồng ý. Tôi thấy chị đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp một cách hạnh phúc. Chị kể cho tôi về vẻ đẹp của Đại Pháp và đề nghị tôi thử. Tôi vui mừng chấp nhận và lắng nghe một số băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ. Tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như thế. Chị nói rằng khi tôi trở về nhà, tôi có thể tìm thấy điểm học Pháp và luyện công ở khu vực của tôi. Chuyến đi đó đã thay đổi cuộc đời tôi.

Sau khi trở về nhà, tôi hỏi xung quanh và tìm thấy một người hàng xóm đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã nói chuyện với chị và chị đã nồng nhiệt tặng tôi một cuốn sách. Khi thấy ảnh của Sư phụ trong sách, tôi phấn khởi nói: “Đúng, đúng! Đây là Sư phụ!” Tôi cảm thấy như đã biết Ngài và tôi vô cùng xúc động. Tôi đến nhà một học viên để nghe các bài giảng Pháp. Sau khi nghe xong Bài giảng thứ tư, Sư phụ bắt đầu loại bỏ những thứ xấu khỏi thân thể tôi. Tôi bị tiêu chảy đúng như mô tả trong sách Chuyển Pháp Luân. Tôi biết Sư phụ đang tịnh hoá cơ thể của mình và đã chăm sóc tôi. Lớn lên trong một cuộc đời đau khổ, giờ tôi cảm thấy như thể mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Tôi quyết tâm học tốt Đại Pháp, và dù khó khăn thế nào đi nữa tôi cũng không từ bỏ.

Giờ tôi có thể đọc các sách Đại Pháp

Tôi bị mù chữ, nên khi các học viên khác đọc to Chuyển Pháp Luân, tôi thật sự ganh tỵ với họ. Tôi mơ ước có thể tự đọc sách vì cảm thấy chỉ nghe các bài giảng hoặc băng ghi âm là không đủ. Tôi cảm thấy nếu có thể đọc Chuyển Pháp Luân và đọc tốt thì mình có thể tu luyện tốt. Tôi có một cuốn Chuyển Pháp Luân, nhưng khi mở sách ra tôi không thể đọc được một chữ.

Một học viên lớn tuổi khuyến khích tôi đọc theo khi những người khác đọc. Tôi đã ngoài 40 tuổi khi bắt đầu học tiếng Trung. Ban đầu tôi cố đọc từng chữ khi các học viên đọc Luận ngữ, vốn chỉ có bốn đoạn. Với sự giúp đỡ của Sư phụ và khuyến khích từ các đồng tu, tôi dùng mọi thời gian rảnh để khắc phục mù chữ. Thông qua vô số lần lập lại, những nỗ lực của tôi đã được đền đáp. Một ngày nọ tôi thật sự có thể đọc Luận ngữ. Tôi tràn ngập niềm hạnh phúc.

Sau đó tôi bắt đầu cố gắng đọc toàn bộ cuốn Chuyển Pháp Luân. Trong nhóm học Pháp, tôi theo sát khi những người khác đọc và nhớ từng từ. Nhiều đêm tôi khóc trong lo lắng khi không thể đọc trôi chảy, và tôi tự đấm ngực mình trong thất vọng. Tôi nói thầm với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con có thể chịu đựng khổ nạn. Thậm chí nếu Ngài bảo con đục núi thì con vẫn có thể làm. Nhưng học đọc thì rất khó khăn. Xin hãy giúp con!” Tôi không thể nhớ mất bao lâu, nhưng cuối cùng, trong nhóm học Pháp, tôi đã thật sự đọc được toàn bộ cuốn sách, mặc dù có lúc tôi vấp hoặc bỏ vài từ. Tôi tiếp tục nỗ lực, nghiêm túc nhìn nhận từng lỗi sai và kiên định sửa chữa bản thân.

Một học viên khác bắt đầu đọc Pháp cùng tôi và chúng tôi đọc các bài giảng của Sư phụ ở các nơi khác nhau. Mỗi lần chúng tôi học năm hay sáu tiếng, thường quên cả ăn uống. Vào mùa hè nóng nực, có lúc máy tính tôi dùng để đọc các bài giảng bị quá nhiệt nên chúng tôi phải dùng quạt điện để làm mát. Khi thời tiết nóng không chịu nổi, chúng tôi sẽ tạt nước lên mặt và tiếp tục. Càng học tôi càng cảm nhận được sự sâu sắc và uyên thâm của Đại Pháp, và càng cảm nhận được sự vĩ đại và từ bi của Sư phụ. Thường khi đọc, tôi cảm thấy Pháp liên tục chảy vào tâm trí của mình giống như một cơn lốc. Với sự kiên trì giúp đỡ của các học viên và sự kiên định của tôi, tôi đã loại bỏ mọi can nhiễu và khó khăn, cuối cùng có thể bắt kịp các học viên khác trong nhóm học Pháp. Hiện giờ tôi có thể đọc Chuyển Pháp Luân từ đầu đến cuối. Mặc dù quá trình này rất khó khăn nhưng tôi đã vượt qua, và từ đáy lòng tôi cảm nhận được niềm vui không gì sánh được. Dù có mất bao nhiêu công sức cũng đáng giá. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể đọc các sách bình thường khác.

Tôi vô cùng cảm tạ Sư phụ vì đã khai mở trí huệ cho tôi. Đây thực sự là biểu hiện kỳ diệu của Đại Pháp trong thế gian con người. Tôi cũng biết ơn sâu sắc đối với các đồng tu vì vô số ngày đêm giúp đỡ và đồng hành, cùng với sự chỉ dẫn kiên trì và cẩn thận của họ, đã giúp tôi đạt được điều này.

Trợ Sư cứu chúng sinh

Nửa đầu cuộc đời của tôi đầy khó khăn và bất hạnh. Nhưng mọi thứ đã thay đổi sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Hiện giờ tôi có sức khoẻ rất tốt, và trong 28 năm qua tôi chưa từng uống một viên thuốc hay tiêm. Giờ tôi đã ngoài 70 tuổi nhưng tràn đầy năng lượng và đi rất nhanh. Những người biết tôi rất ngạc nhiên và tôi nói với họ một cách thẳng thắng và không do dự: “Đó là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại Đại Pháp, tôi đã bị kết án phi pháp gần 10 tháng tù sau khi bị tố giác vì nói với mọi người về cuộc bức hại. Nhưng tôi không sợ hãi. Sư phụ giảng:

“Hỡi các đệ tử Đại Pháp, chư vị là ánh vàng kim nơi thế gian dơ bẩn, là hy vọng của con người thế gian, là đồ đệ của Pháp đang trợ giúp Sư phụ, là các Pháp Vương của tương lai.” (“Lời chúc”, Tinh Tấn Yếu Chỉ III).

Trách nhiệm vĩ đại này do Sư phụ giao phó cho chúng ta là điều mà chúng ta phải gánh vác.

Nhiều năm qua, tôi luôn bảo đảm việc học Pháp, luyện công, giảng chân tướng và phân phát tài liệu thông tin về Đại Pháp. Tôi cũng dùng tiền có thông điệp về Đại Pháp. Tôi tự nói với bản thân: “Nửa phần đời còn lại của tôi là sống vì Đại Pháp.” Tôi không còn sợ nữa và phối hợp với các đồng tu để giảng chân tướng. Tôi thường bỏ bê ăn ngủ và lái xe qua những con đường, con hẻm, trong mưa hay nắng, để nói chuyện với mọi người chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại. Để cứu nhiều chúng sinh hơn trong thời gian ngắn hơn, hai năm trước, dù đã ngoài 70 tuổi, tôi đã học cách sử dụng xe đạp điện để có thể di chuyển nhanh hơn.

Chính Đại Pháp đã tạo nên tôi ngày hôm nay. Trong thời gian tới, tôi sẽ phối hợp tốt với các học viên, nỗ lực làm tốt ba việc, hoàn thành thệ ước cứu độ chúng sinh và không phụ lòng Sư phụ.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/22/498608.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/26/229982.html