Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-05-2025] Nhìn lại chặng đường tu luyện hơn 20 năm qua, dưới sự bảo hộ và điểm hóa từ bi từng thời từng khắc của Sư phụ, tôi đã luôn vững bước trên con đường trợ Sư Chính Pháp.

Tôi là người có tính cách hướng nội, cẩn trọng, không giỏi giao tiếp và tự ti nên rất ít khi tiếp xúc với người khác. Hơn 20 năm trước, tôi tình cờ nghe có người nói: Có một cuốn sách tên là “Chuyển Pháp Luân” rất hay, dạy người ta làm người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn. Ba chữ “Chân-Thiện-Nhẫn” này lập tức khắc sâu vào tâm khảm tôi. Từ đó tôi đã đắc Pháp.

Khảo nghiệm

Vừa mới đắc Pháp tôi liền gặp khảo nghiệm. Công ty tôi làm việc là doanh nghiệp nhà nước đầu tiên trong thành phố bị phá sản. Tôi phải đi làm thuê ở bên ngoài để mưu sinh. Một hôm trên đường đạp xe đi làm, tôi nhìn thấy một tờ 50 tệ trên mặt đất, tương đương một phần ba lương tháng của tôi lúc đó. Khi ấy tôi vẫn đang ở nhà thuê, con thì đang học mẫu giáo, số tiền này quả là không nhỏ đối với tôi, nếu chưa đắc Pháp, hẳn tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội nhặt nó. Mặc dù lúc đó đắc Pháp chưa lâu, nhưng niệm đầu tiên tôi nghĩ đến là Pháp lý bất thất bất đắc mà Sư phụ giảng trong “Chuyển Pháp Luân”, tôi hoàn toàn không động tâm. Sau này tôi còn gặp những chuyện tương tự vài lần.

Sau đó, tôi làm việc cho công ty của người thân ở gần nhà. Vì rất ít nhân viên nên mọi việc trong công ty đều cần tự giác hoàn thành. Hàng ngày, tôi dọn dẹp vệ sinh văn phòng, tiếp đón khách hàng, làm báo cáo thuế và báo cáo kinh doanh tháng cho công ty, vận chuyển hàng hóa, v.v. Thời gian rỗi tôi còn chủ động tìm kiếm khách hàng mới, chỉ mong tăng thêm doanh thu cho công ty. Trong quá trình đó, có những vấn đề mà ông chủ không giải quyết được, tôi nhiệt tình nghĩ cách rồi đứng ra trao đổi với khách hàng.

Sau này, ông chủ cùng một người bạn, anh A, cùng nhau hợp tác làm ăn. Thương vụ này từ khâu lấy mẫu, chọn mẫu, giải thích tính năng sản phẩm cho khách hàng, cuối cùng là giao hàng và xuất hóa đơn, một loạt các công việc rườm rà này đều do một mình tôi đảm nhận. Sau đó, anh A chủ động nói với ông chủ: “Chúng ta chỉ kết nối thương vụ này, những việc còn lại đều do nhân viên của anh vất vả hoàn thành, mỗi người chúng ta nên trích ra 10% lợi nhuận để chia cho cô ấy.” Nhưng ông chủ đã từ chối ngay lập tức. Lúc đó tôi thực sự có chút động tâm. Sau này tôi nhận ra, đây là khảo nghiệm đối với tâm lợi ích của mình.

Khảo nghiệm dần dần tăng lên. Trong công ty có một nhân viên trẻ, chồng cô ấy đi lính xa nhà, một mình cô ấy chăm con nhỏ, thường xuyên đi muộn về sớm, hay phải nghỉ phép chăm con ốm, một năm còn nghỉ hai tháng thăm chồng, tính ra, số ngày làm việc trong một năm của cô ấy rất ít so với người khác, nhưng đến cuối năm, tiền thưởng của cô ấy lại gần bằng tôi. Cô ấy cũng cảm thấy có chút khó tin, nói với tôi: “Chị xem, ngoài việc xử lý tài chính của công ty, chị còn thường xuyên đạp xe đi tìm kiếm khách hàng mới, tìm nguồn hàng, giao hàng, đòi nợ, v.v., vậy mà lương hai chị em mình lại gần bằng nhau, xem ra giám đốc thiên vị em, chị lại còn là họ hàng thân thiết của ông ấy nữa, thật có chút bất công với chị. Em thật khâm phục chị, chính là nhờ chị học Đại Pháp mới được như vậy, chứ nếu là người bình thường thì đã sớm nghỉ rồi.”

Chuyện này xảy ra, tôi biết rằng đây chính là khảo nghiệm xem trong công việc tôi còn tâm tật đố, tâm lợi ích hay không, và tôi cần phải dần dần loại bỏ. Qua sự việc này, người thường đã thấy được biểu hiện của một người tu luyện Đại Pháp chân chính sau khi đề cao tâm tính, một người không tu luyện như cô ấy cũng cảm nhận được Đại Pháp có lợi ích to lớn thế nào trong việc đề cao nhân tính và ổn định xã hội.

Trong công việc, tôi thường giảng chân tướng cho khách hàng và bạn bè của họ, giải thích về việc Sư phụ dạy làm người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn như thế nào, gặp bất kỳ chuyện gì không vừa ý cũng phải giữ thiện tâm, chân thành đối đãi với những người hữu duyên gặp gỡ, đối với người bên cạnh thì cần thấu hiểu và bao dung hơn, nội tâm vô tư thì trời đất rộng mở, các loại tai nạn xuất hiện là do nhân tâm bất chính chiêu mời đến, và làm thế nào để vượt qua kiếp nạn bảo bình an. Họ đều rất đồng tình với Pháp lý của Đại Pháp, vui vẻ làm tam thoái, lựa chọn một tương lai tươi sáng cho mình. Trong số đó có vài người nói với ông chủ: “Nhân viên của anh còn tốt hơn cả anh.”

Tu khứ tình

Sau khi tà đảng bắt đầu cuộc bức hại, gia đình tôi kịch liệt phản đối tôi tiếp tục tu luyện Đại Pháp vì họ đã bị chiến dịch vận động của tà đảng làm cho sợ hãi. Ban đầu, người thân dùng việc cắt đứt quan hệ mẹ con, anh chị em để uy hiếp tôi, còn nói đến mùa đông sẽ “trói tôi vào cây, dội nước lạnh lên người” để hù dọa. Tôi nhìn họ diễn màn kịch ác ý đó mà trong tâm vô cùng thống khổ, tôi biết rõ mẹ tôi một mình nuôi chúng tôi khôn lớn không dễ dàng gì. Nhưng một người tu luyện đã đắc được Đại Pháp của vũ trụ, sao có thể bị cái tình nơi người thường làm cho dao động chứ? Tôi không ngừng nhẩm thuộc:

“Thản thản đãng đãng chính đại khung
Cự nạn bạn ngã thiên địa hành
Thành tựu công đức não hậu sự
Chính thiên chính địa chính chúng sinh
Chân niệm hồng nguyện kim cương chí
Tái tạo đại hồng nhất niệm chung” (Nhất Niệm Trung, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Đường hoàng thanh thản chính đại khung
Nạn lớn theo tôi giữa trời đất
Thành tựu công đức chẳng bận tâm
Chính trời chính đất chính chúng sinh
Chân niệm nguyện lớn chí kim cương
Tái tạo đại hồng trong một niệm” (Nhất Niệm Trung, Hồng Ngâm II)

Bề ngoài tôi bình hòa, nhưng nội tâm kiên định, không tự ti cũng không kiêu ngạo giải thích về Pháp lý làm người mà Sư phụ Đại Pháp giảng, vạch trần những dối trá lừa gạt trên ti vi, đưa ra những ví dụ thực tế về việc thân và tâm tôi được thụ ích sau khi đắc Pháp. Người nhà tôi không thể không công nhận những gì tôi làm, vở kịch ồn ào này nhanh chóng qua đi.

Không lâu sau, con tôi đối mặt với vấn đề thi chuyển cấp, chồng tôi lại bắt đầu làm ầm lên, đập phá đồ đạc trong nhà, trên tường, dưới đất đều là cơm canh, nồi niêu xoong chảo vỡ nát. Chồng tôi nói: “Tôi thấy cô không thiện chút nào, chỉ biết tu luyện cho bản thân. Nhưng việc này liên quan đến tương lai cả đời của con, cô thật ích kỷ, chỉ vì bản thân mình, nếu cô cứ khăng khăng tu luyện thì ly hôn đi”.

Tôi nghĩ mình đã nhiều năm tu luyện, không thể để anh ấy có nhận thức tiêu cực về Đại Pháp, liền nói: “Em chiểu theo Đại Pháp mà làm là không sai, em không phải là không thiện, để anh và mọi người cảm thấy là tốt cho mình, em đồng ý ly hôn, nhưng thực tâm em không muốn như vậy”.

Cuối cùng anh ấy nói: “Nếu không phải thấy em tốt như vậy, anh đã sớm ly hôn với em rồi”.

Sau này trong đám cưới của con, chồng tôi đã chân thành nói với hơn 200 khách mời rằng, anh ấy rất may mắn khi tìm được một người vợ hiền hậu, dịu dàng, và kiếp sau vẫn muốn kết duyên vợ chồng với tôi.

Đệ tử Đại Pháp chính là ở trong những mâu thuẫn đời thường, khi gặp những oan ức và đau khổ từ các phương diện, đều phải đứng ở góc độ của đối phương để suy xét vấn đề, phải thấu hiểu, bao dung, suy xét hướng nội tìm bản thân xem mình đã làm sai ở đâu, luôn luôn nhắc nhở mình là một người tu luyện.

Trên con đường tu luyện từ nay về sau, tôi sẽ nỗ lực tu luyện vững chắc, để nhất tư nhất niệm, nhất ngôn nhất hành của mình đều phù hợp với phong thái của một người tu luyện. Đồng thời cảm ơn những người đã mang đến tổn thương cho tôi, để khi xuất hiện mâu thuẫn hoặc gặp chuyện không vừa ý, tôi có thể buông bỏ những quan niệm và chấp trước hình thành trong người thường, đề cao tâm tính. Đây chính là sự báo đáp tốt nhất của tôi đối với Đại Pháp, là sự cảm ân tốt nhất đối với Sư phụ từ bi đã cứu độ chúng ta!

Con xin khấu bái Sư tôn!

Cảm ơn các đồng tu!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/13/492220.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/14/229355.html