Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-08-2025] Kể từ khi thành lập Nhà tù Nữ Số 2 Tỉnh Liêu Ninh vào ngày 31 tháng 8 năm 2019, nhà tù đã tích cực bức hại các học viên Pháp Luân Công. Nhiều học viên bị ép làm việc không lương, gia đình không được vào thăm nuôi và bị tra tấn vì không từ bỏ đức tin của họ.

Dưới đây là một số thông tin chi tiết về cuộc bức hại trong nhà tù.

Lao động cưỡng bức

Nhà tù có một nhà máy rất lớn để sản xuất áo khoác lông vũ. Ước tính có đến 3.000 tù nhân đã làm việc ở đó tại bất kỳ thời điểm nào. Các quản giáo trực ban giám sát chặt chẽ việc sản xuất. Vì các áo khoác lông vũ sẽ được xuất khẩu ra nước ngoài, nên yêu cầu chất lượng cao. Các tù nhân bị ép làm việc không ngừng từ 4 giờ sáng đến 7 giờ tối mỗi ngày, ngoại trừ một buổi tập thể dục buổi sáng ngắn. Thậm chí như vậy, quản giáo vẫn liên tục tăng khối lượng công việc.

Để đạt được định mức, tù nhân không được phép đi vệ sinh một mình và phải đi theo nhóm ba người. Thời gian ăn của họ bị giới hạn trong năm phút. Nếu một tù nhân muốn xin nghỉ phép, cô ta phải quỳ trước mặt các quản giáo. Quản giáo chỉ chấp thuận nếu họ đã đạt mục tiêu sản xuất. Nếu họ không đạt mục tiêu, họ thậm chí có thể bị từ chối sử dụng nhà vệ sinh.

Một chiếc áo khoác lông vũ phải trải qua khoảng 60 đến 100 bước trong dây chuyền sản xuất. Điều này khiến các tù nhân rất vội vã với nhau và thậm chí mâu thuẫn đánh nhau nếu có bước nào bị chậm trễ. Các quan chức chính quyền địa phương cũng thường đến thăm nhà tù. Trong các chuyến thăm, tất cả tù nhân phải tiếp tục làm việc và không được ngẩng đầu lên. Họ được phép nghỉ ngơi vào Chủ Nhật và giặt giũ trong 30 phút, nhưng phải tiếp tục học tập và viết “báo cáo tư tưởng”.

Nếu một tù nhân không đạt mục tiêu sản xuất, các quản giáo sẽ gọi tên họ. Những người bị gọi tên sẽ bị phạt, bao gồm chửi mắng, bị ép đứng hoặc ngồi xổm, và không được ăn hoặc mua thức ăn. Những người khác trong cùng phòng giam cũng sẽ bị liên lụy và bị phạt.

Hầu hết các tù nhân trẻ tuổi làm việc chậm vì họ không có kỹ năng phù hợp để may quần áo. Họ thường phải làm lại các chiếc áo khoác. Một số khóc mỗi ngày sau khi bị chửi mắng và phạt vì không đạt mục tiêu sản xuất của họ; một số ngất xỉu vì kiệt sức; ngón tay của một số tù nhân bị kim đâm thủng; và một số bị cắt cụt ngón tay sau khi bị thương. Hai tù nhân đã cố gắng tự tử bằng cách nuốt kim, nhưng thất bại, và bị phạt. Họ cũng bị ép viết báo cáo phát biểu cảm nghĩ.

Những gì được mô tả ở trên chỉ là sự lạm dụng mà các tù nhân thông thường đang phải đối mặt. Các học viên Pháp Luân Công bị tra tấn thậm chí còn nghiêm trọng hơn vì đức tin của họ.

Quản giáo xúi giục tù nhân bức hại các học viên

Đối với các tù nhân thông thường, khi vào tù, họ trước tiên ở trong đội mới gia nhập để “giáo dục định hướng”. Họ cũng được yêu cầu ở trong đội sắp được thả trong một khoảng thời gian trước khi được thả. Tuy nhiên, đối với các học viên Pháp Luân Công, họ không được phép ở trong cả hai đội để ngăn họ tương tác với các tù nhân.

Khi một học viên mới gia nhập, một quản giáo sẽ nói chuyện với cô ấy và đánh giá họ kiên định như thế nào trong việc tu luyện Pháp Luân Công. Sau đó họ phân công học viên đó vào một Khu, Khu này sẽ được giao nhiệm vụ cung cấp một kế hoạch để “chuyển hóa” học viên.

Nói chung, thẻ tên của tù nhân có màu trắng, vàng, hoặc đỏ. Trắng có nghĩa là “giám sát chung”, trong khi vàng biểu thị “quy định nới lỏng”, và đỏ có nghĩa là “quản lý nghiêm khắc”. Tuy nhiên, bất kể các học viên Pháp Luân Công đã được “chuyển hóa” hay không, thẻ tên của họ đều màu đỏ, biểu thị “quản lý chặt chẽ”.

Các quản giáo thường tránh tự mình đánh các học viên. Thay vào đó, họ sử dụng việc giảm án như một động lực để xúi giục các tù nhân “chuyển hóa” các học viên. Tù nhân có thể được giảm chín tháng mỗi lần họ ép một học viên từ bỏ đức tin của cô ấy. Kết quả là một số đã tích cực tham gia vào cuộc bức hại này.

Hai tù nhân thường được phân công để làm việc với một học viên và các học viên không được phép ở chung phòng giam với nhau. Những người từ chối “chuyển hóa” bị đánh, bỏ đói, chửi mắng, ép đứng quay mặt vào tường, hoặc ngồi xổm trong nhiều giờ và bị cấm ngủ. Ngay cả sau khi một học viên bị ép từ bỏ Pháp Luân Công, các tù nhân sẽ tiếp tục giám sát cô ấy và không cho phép cô ấy nói chuyện với các học viên khác.

Có hai phương pháp tra tấn chính được sử dụng với các học viên. Một là dội nước lạnh lên họ. Vào mùa đông, các học viên được đưa đến một phòng kho và bị lột quần áo chỉ còn đồ lót. Gió lạnh thổi vào từ các cửa sổ mở, trong khi các học viên bị ép đứng trong một cái chậu và bị dội nước lạnh liên tục từ đầu đến chân.

b67978ae21d98479c91d68faf82a953f.jpg

Miêu tả lại tra tấn: Dội nước lạnh.

Phương pháp khác là biệt giam. Có nhiều phòng nhỏ trong một tòa nhà biệt lập, không có ánh sáng mặt trời hoặc ánh sáng nhân tạo trong phòng. Các học viên bị biệt giam không được phép rửa mặt và được cho rất ít thức ăn. Không có giường trong phòng và sàn nhà chỉ có một vài tấm chăn rách. Có một chậu rất cạn để làm nhà vệ sinh, không có hệ thống xả nước. Chậu được dọn một lần mỗi ngày, tạo ra mùi rất khó chịu trong phòng. Phòng không có quạt cũng không có máy sưởi. Nếu các học viên tập các bài công pháp của Pháp Luân Công, các quản giáo, những người đang giám sát họ qua camera giám sát bắt đầu hét vào họ. Mặc dù một học viên bị nhốt trong phòng, các tù nhân được phân công để tiếp tục giám sát họ từ hành lang.

Quy định của nhà tù nói rằng thời gian biệt giam là 7 đến 15 ngày, nhưng trong Nhà tù Nữ Số 2 Tỉnh Liêu Ninh, các quản giáo giam các học viên bao lâu tùy thích, từ vài tháng đến vài năm. Một tù nhân từng bị nhốt trong phòng vì “tấn công” một quản giáo đã trở nên gầy yếu và ở trong tình trạng tinh thần kém sau khi được thả.

Practitioner Ms. Li Jing was forced to renounce Falun

Học viên Lý Tinh bị ép từ bỏ Pháp Luân Công. Sau đó bà hối hận và tuyên bố rằng bà sẽ tiếp tục tu luyện lại. Để trả thù, các quản giáo đã dội nước lạnh lên bà trong mùa đông và xúi giục các tù nhân trong phòng giam của bà đánh bà mỗi ngày. Bà bị ép đứng quay mặt vào tường, bị cấm ngủ và bị ép ngồi xổm trong khi mặc quần áo mỏng và đối mặt với một cửa sổ mở trong mùa đông. Một lần, trong khi đánh răng, tù nhân La Thục Viện đã dội một chậu nước lên bà và đặt chậu lên đầu bà. Bà vẫn đang thụ án trong nhà tù.

Bà Vương Thanh Vinh, 73 tuổi, bị kết án năm năm tù. Vì bà từ chối bị “chuyển hóa”, bà thường bị đánh và bắt dọn phòng giam. Sau đó, bà bị ép ngồi xổm và không được phép ngủ. Bà bị dội nước lạnh trong mùa đông. Tất cả quần áo mùa đông của bà đều bị tịch thu và bà chỉ còn lại quần áo mỏng. Thức ăn và vật dụng sinh hoạt hằng ngày của bà cũng bị những người khác giật mất. Bà Vương không có giấy vệ sinh và phải tắm rửa bằng một chai nước. Một lần, khi bà ở trong nhà máy của nhà tù, một tù nhân đá bà và đầu bà đập vào một cái máy. Bà ngất xỉu. Do cuộc bức hại dài hạn, bà Vương không thể duỗi thẳng lưng dưới. Bà bị biệt giam vào tháng 10 năm 2024 và chỉ được thả vào tháng 3 năm 2025 khi hết hạn tù.

Bà Ngô Cửu Phân, ngoài 60 tuổi ở thành phố Hồ Lô Đảo, bị kết án một năm tù. Bà bị đưa đến Đội 4 ở khu 4. Đội này đối xử với các học viên rất tàn nhẫn. Khi nhập ngục, bà bị đánh rất nặng. Mặt bà sưng và bầm tím, một nhãn cầu bị lồi, và toàn bộ lòng trắng mắt chuyển màu đen. Cơ thể bà bị bầm tím. Các tù nhân cũng véo núm vú và vùng kín của bà, khiến bà khó khăn khi đi lại và sử dụng nhà vệ sinh. Bất chấp tình trạng của mình, bà Ngô vẫn bị ép đứng cạnh bàn quản giáo trong nhà máy.

Một học viên khác từng bị đội trưởng đánh vì nắm tay bà Ngô. Trong một lần khác, bà Ngô bị đánh nặng đến mức hầu như không thể đi được. Bà có vẻ tê liệt khi các học viên khác chào bà. Bà đã được thả.

Bà Lý Ngọc Kiệt, ngoài 60 tuổi ở thành phố Thẩm Dương, bị kết án một năm rưỡi tù. Bà bị giam trong Khu 4. Vì bà từ chối “chuyển hóa”, bà bị đánh, phạt, làm nhục, tước đoạt giấc ngủ và dội nước lạnh trong mùa đông. Bà được thả vào tháng 9 năm 2024.

Bà Lưu Ngọc Ba, 65 tuổi, từ thành phố Hồ Lô Đảo, bị kết án hai năm ba tháng tù. Bà bị giam trong Khu 4. Khi bà mới vào Khu, bà bị đánh nghiêm trọng đến mức lưng dưới và chân bị thương nặng. Vì bà đi rất chậm, tù nhân Phùng Lâm Lâm đẩy bà ngã và dựt tóc kéo lê bà trên mặt đất. Khi một học viên chất vấn Phùng về hành vi này, Phùng nói rằng bà Lưu đang giả vờ ốm. Đội trưởng sau đó mắng học viên đó vì “thách thức” Phùng. Bà Lưu vẫn đang thụ án trong nhà tù.

Bà Ngụy Ngọc Xích, ngoài 40 tuổi, bị kết án năm năm tù. Vì bà thường bị các quản giáo gọi tên vì không đạt mục tiêu sản xuất, bà bị ép ngồi xổm đến 11 giờ tối và không được cho ăn. Bà đã được thả.

Một học viên từ thành phố Hải Thành, người đã được thả, từng bị dội nước lạnh trong phòng kho.

Một học viên lớn tuổi nhớ lại rằng các tù nhân đã dội nước lên giường của bà khiến bà không thể ngủ được. Bà cũng trở nên gầy yếu vì không được cho đủ thức ăn. Một lần, một tù nhân đấm vào ngực bà.

Nếu các học viên từ chối “chuyển hóa”, các tù nhân thậm chí còn viết tên Nhà sáng lập Pháp Luân Công lên đồ lót của các học viên và ép họ mặc nó.

Nếu các học viên muốn gặp gia đình trong thời gian thăm nuôi, họ phải nộp đơn và viết trong đơn rằng họ là tội phạm. Nếu họ từ chối tuân theo quy tắc, gia đình họ không được vào thăm nuôi.

Những kẻ gây hại tham gia vào cuộc bức hại

Tù nhân Lưu Lệ Giai đã bạo lực đánh bà Ngô Cửu Phân. Tù nhân La Thục Viện thường chửi mắng bà Lý Tinh và xúi giục các tù nhân khác trong cùng phòng giam đánh bà Lý.

Tù nhân Phùng Lâm Lâm và Tôn Sơn Sơn đã bạo lực đánh bà Vương Thanh Vinh.

Tù nhân Tôn Bảo Diễm được một quản giáo chỉ định để phỉ báng Nhà sáng lập Pháp Luân Công và làm nhục các học viên Pháp Luân Công. Vì cô ta và tù nhân Thôi Tiểu Sắc tích cực tham gia vào cuộc bức hại, các quản giáo đã bố trí tất cả các học viên mới nhập ngục ở chung phòng giam với họ. Án tù 12 năm của Thôi đã được giảm hai năm như một phần thưởng.

Đã có một số quản giáo và tù nhân tốt bụng cố gắng bảo vệ các học viên Pháp Luân Công. Một số nói với các học viên: “Tôi biết bạn là người tốt.” Một số tù nhân ngừng bức hại các học viên sau khi tìm hiểu thêm về Pháp Luân Công. Một số tù nhân xin sách Pháp Luân Công từ các học viên sắp được thả và nói rằng họ sẽ tu luyện Pháp Luân Công sau khi được thả.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/17/498311.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/21/229909.html