Sư phụ thanh lý thân thể cho tôi khi tôi hướng nội
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-07-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, hơn 20 năm qua tôi chưa từng uống một viên thuốc nào. Tôi xin chia sẻ một số trải nghiệm của mình với các đồng tu.
Tôi bước vào tu luyện không phải vì để chữa bệnh khỏe người mặc dù sức khỏe của tôi vốn không tốt trước khi tu luyện. Năm lên bốn tuổi, tôi bị ho gà và chưa bao giờ bình phục hoàn toàn.
Vì chồng tôi là con út trong nhà, nên không biết cách chăm sóc người khác. Tôi thường bị cảm lạnh, mỗi lần bị cảm, chồng tôi không những không giúp đỡ mà còn tức giận và bỏ nhà đi. Tôi đau khổ vô cùng, không ngờ anh ấy lại đối xử với tôi như vậy.
Sau khi tôi sinh con, chồng thường xuyên mắng chửi tôi. Tôi cảm thấy rất tệ. Tôi bị mất ngủ trầm trọng, thoái hóa đốt sống cổ và các vấn đề phụ khoa. Tay chân tôi lúc nào cũng nứt nẻ. Da chết trên bàn chân tôi dày cả centimet, thường bị nứt và rỉ máu. Nhìn bàn chân tôi như vậy, ai cũng thương cảm cho tôi.
Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả các vấn đề sức khỏe của tôi đều biến mất.
Con trai tôi nói: “Mẹ, con rất ấn tượng. Sau khi mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, da chết và những vết nứt lớn trên chân mẹ đã biến mất rồi!”
Khối u ở bụng dưới biến mất
Mùa hè năm 2003, tôi bắt đầu nhận thấy mình có mùi khó chịu. Vì tôi là nhân viên bán hàng, điều này quả thật xấu hổ. Tôi tự hỏi không biết điều gì khiến mình có mùi tanh như cá ươn. Sau đó tôi phát hiện một khối u cứng, to cỡ nắm tay ở vùng bụng dưới.
Sư phụ đã giảng:
“Người chân tu là không có bệnh…” (Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Trường Xuân, Pháp Luân Đại Pháp Nghĩa Giải)
Mặc dù tôi khó chịu về mùi cơ thể nhưng tôi biết đó không phải là bệnh. Tôi chiểu theo lời dạy của Sư phụ và hướng nội tìm xem hành xử của mình không phù hợp với Pháp ở điểm nào, thiếu sót gì đã khiến cựu thế lực can nhiễu đến việc tu luyện của tôi.
Tôi đã tìm thấy rất nhiều tâm chấp trước: truy cầu lợi ích cá nhân, sợ mất mặt, tật đố, hiển thị, sắc dục, oán hận, sợ bị phê bình. Tôi phát chính niệm giải thể những nhân tâm này và loại bỏ sự an bài của cựu thế lực.
Ông chủ là bà con của mẹ chồng tôi. Lúc nghe nói tôi bị sa thải từ công việc trước, ông ấy đã đến nhà và đề nghị tôi làm nhân viên bán hàng. Ông ấy nói tôi sẽ được hưởng tiền hoa hồng ngoài lương cơ bản hàng tháng. Tôi bảo ông ấy đừng trả tôi nhiều quá. Ông ấy nói ai cũng có lương cơ bản là 300 tệ cộng thêm tiền hoa hồng. “Cô càng kiếm được nhiều thì tôi càng kiếm được nhiều, và tôi sẽ càng vui”, ông ấy nói. Vậy nên tôi đồng ý.
Hàng hóa của ông ấy không dễ bán. Chúng không phổ biến nên chỉ có ít người mua. Là học viên Đại Pháp nên tôi làm việc chăm chỉ. Kết quả là doanh thu tháng đầu của tôi cao hơn ba lần mức ông chủ mong đợi, vậy nên tiền lương của tôi hẳn phải nhiều hơn 1.000 tệ.
Cửa tiệm này còn có vài nhân viên khác, hai người bán hàng và một thợ sửa chữa. Sản phẩm của hai nhân viên bán hàng kia được cho là tốt hơn của tôi, nhưng họ bán không chạy, còn lương của thợ sửa chữa thì thậm chí thấp hơn. Lương của tôi cao hơn nhiều so với mong đợi nên ông chủ do dự. Vợ ông chủ cũng lo ngại vì tôi được trả cao hơn người khác, đặc biệt một nhân viên bán hàng là cháu của bà, người còn lại là em của ông chủ.
Ông chủ nghĩ phải mất vài tháng doanh thu tháng đầu của tôi mới bằng doanh thu thường lệ của họ. Ông ấy ngại ngùng hỏi tôi có đồng ý nhận một nửa tiền lương đã được hứa không.
Tôi nói: “Được thôi. Không sao cả”. Là học viên, tôi thấy mình nên chiểu theo tiêu chuẩn của Đại Pháp và có thể chịu thiệt thòi một cách minh bạch trước lợi ích cá nhân.
Vợ chồng ông chủ rất cảm động. Vợ ông ấy nói: “May quá, chị là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Chứ nếu không thì chúng tôi cũng không biết làm sao”.
Tôi chiểu theo các Pháp lý của Đại Pháp, làm việc chăm chỉ và không than phiền, không đấu tranh vì lợi ích cá nhân, nghĩ cho người khác trước bao gồm cả ông chủ. Tôi không chỉ bán hàng mà còn nấu cơm, dọn dẹp và xử lý công việc hậu mãi. Khi tâm tính của tôi đề cao, Sư phụ đã loại bỏ vật chất xấu đó ra khỏi thân thể tôi.
Một đêm, tôi mơ thấy có người lấy ra một vật lớn khỏi bụng dưới của tôi và nói: “Xong rồi”. Tôi giật mình tỉnh giấc. Nhớ lại cảnh trong mơ, tôi vô thức sờ vào bụng dưới của mình. Tôi cảm thấy khối u đã biến mất rồi. Từ đó trở đi, mùi hôi cơ thể tôi không còn nữa. Cảm tạ Sư phụ!
Bệnh zona biến mất sau khi phát chính niệm
Một hôm vào mùa hè năm 2011, không lâu sau khi tôi đến nơi làm việc, tôi cảm thấy toàn thân đau nhức và không còn sức lực. Mọi khớp xương đều đau và tôi bị sốt cao. Tôi cảm thấy đau nhói ở tim, hệt như bị kim đâm. Cơn đau dữ dội.
“Là chuyện gì vậy?” Tôi tự nhủ. “Đã xảy ra vấn đề gì? Mình đã làm gì không phù hợp với tiêu chuẩn của Đại Pháp? Tại sao tim mình đau nhói vậy?” Sau đó tôi nhớ ra mình cảm thấy yếu đi khi phát chính niệm vào giữa đêm hôm qua.
Tôi vô tình sờ vào bụng và cảm thấy ẩm ướt. Tôi nhìn xuống và giật mình. Một vòng mụn nước lớn, mỗi cái to như ngón tay cái, xuất hiện xung quanh eo. Tôi nghĩ đó là bệnh zona, căn bệnh gây đau nhức và khó chữa.
Phải chăng điều này do cựu thế áp lên thân tôi? “Tôi phủ nhận nó”, tôi nghĩ. Tôi giữ vững niệm đầu này cho đến khi tan làm. Lúc tôi về đến nhà, đã gần đến giờ phát chính niệm toàn cầu 6 giờ chiều. Tôi lập tức ngồi xuống và phát chính niệm, loại bỏ sự bức hại của cựu thế lực. Sau 15 phút, mọi thứ đã trở lại bình thường. Tôi đã hết sốt và đau. Đám mụn nước trên eo tôi đã khô và nhỏ lại bằng hạt kê. Thực sự thần kỳ! Tôi rất chấn động.
Hai khối u ở cổ được bài xuất sau khi loại bỏ tâm oán hận
Năm 2017, với sự giúp đỡ của bà con và bạn bè, chúng tôi đã cố gắng mua được căn hộ cho con trai chuẩn bị lấy vợ. Con dâu không hài lòng, nhưng chúng tôi không thể mua căn hộ tốt hơn. Chúng tôi cũng không đủ tiền thuê công ty sửa sang lại căn hộ. Chồng tôi lại đang bệnh. Tôi là người duy nhất có thể sửa sang lại căn hộ.
Vì chúng tôi chỉ có ít tiền, tôi đã cẩn thận tính toán chi phí vật liệu và nhân công trong khi còn phải chăm sóc người già và người chồng đang bệnh. Mỗi ngày trôi qua tôi đều mệt mỏi vô cùng. Trước khi bắt đầu việc sửa chữa, tôi đưa con trai và con dâu đi chọn màu gạch lát sàn. Cả hai đã chọn gạch và mẫu thiết kế. Nhưng trước khi con dâu xem thành quả, cháu đã than phiền việc cải tổ căn nhà. Cháu chê bai mọi thứ, từ vật liệu đến cách thức làm. Tất cả đều khiến cháu không hài lòng.
Mỗi lời con dâu nói đều xoáy vào tim tôi. Tôi phẫn nộ và oán hận. Tôi chưa từng giận đến mức như vậy. Tôi chỉ muốn tìm một nơi để khóc. Đột nhiên tôi cảm thấy có thứ gì đó trong cổ không thể nuốt được.
Tôi hướng nội và tìm thấy lỗi của mình—Tôi đã xem bản thân như người thường. Tôi dụng tâm làm việc này cho vợ chồng con trai vì con dâu sẽ về nhà sinh con vào cuối năm. Là phụ nữ lớn tuổi không biết gì về sửa nhà, tôi thực sự đã cố gắng hết sức. Nhưng tại sao kết quả lại như vậy? Không có nơi để bày tỏ nỗi đau trong lòng, tôi quyết định học Pháp.
Khi chúng ta lo lắng, tâm chấp trước dễ bị phơi bày. Tâm oán hận của tôi là một trong số đó. Là học viên Đại Pháp, sao tôi có thể tức giận người khác và nảy sinh oán hận? Chẳng phải đây là cơ hội tốt để tôi loại bỏ chấp trước sao? Chính là để tôi mở rộng dung lượng tâm của mình. Tôi là người hướng nội và tâm chấp trước của tôi được ẩn giấu rất sâu. Những gì xảy ra là để phơi bày chúng.
Cổ họng tôi đã đỡ nghẹn hơn nhưng tâm oán hận thỉnh thoảng lại xuất hiện. Mỗi khi nó nảy sinh, tôi liền trấn áp nó, khi nó xuất hiện trở lại, tôi sẽ lại trấn áp nó lần nữa. Nhưng nó chưa được loại bỏ hoàn toàn. Sau vài ngày, tôi cảm thấy có thứ gì đó treo trong cổ họng tôi. Tôi không thể ho nó ra hoặc nuốt đi. Nó thậm chí còn ảnh hưởng đến việc tôi ăn uống. Nhưng tôi không để tâm, mặc kệ nó, và tiếp tục làm ba việc. Tôi hướng nội, mỗi khi tìm thấy điều gì không phù hợp với Pháp, tôi lập tức loại bỏ.
Tôi không ngừng hướng nội và tâm tính liên tục đề cao. Tâm oán hận không ngừng giảm dần. Con dâu đã dọn vào nhà và sinh con. Một hôm con dâu hét lên với tôi mà không rõ lý do. Tôi không cảm thấy gì—chỉ như cơn gió nhẹ thoảng qua.
Sư phụ nhìn thấy tâm tính của tôi đề cao nên đã loại bỏ thứ mắc kẹt trong cổ họng tôi.
Một buổi sáng, sau khi giặt chăn, tôi đem ra ngoài phơi. Vừa phơi nó lên, có thứ gì đột nhiên trào lên cổ họng. Tôi nhanh chóng xoay người và nhổ xuống đất. Thoạt nhìn trông nó như một ngụm máu, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy nó là một tảng thịt. Tôi gọi chồng ra xem. Ông ấy nhìn và đoán nó dài cỡ ba centimet.
Chừng một tháng sau, một buổi tối, lúc tôi đang nấu ăn, lại có thứ gì đó trào lên cổ họng. Tôi nhanh chóng cúi đầu xuống và nó rơi xuống đất. Đó là một cục thịt cỡ hai centimet. Chồng tôi nhìn thấy và nói: “Thật kỳ diệu! Nếu em đi mổ để lấy nó ra, không những tốn nhiều tiền mà còn phải chịu đau đớn. Em nên cảm tạ Sư phụ!”
Còn rất nhiều lần Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi nữa. Trên đây chỉ là một vài ví dụ.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/28/497676.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/7/229716.html