Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại San Francisco, California

[MINH HUỆ 16-08-2025] Kính chào Sư phụ! Kính chào các đồng tu!

Năm 1994, tôi chuyển đến sống ở Hoa Kỳ. Năm 1997, khi còn đang học đại học, tôi được một người thân tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đưa đi nghe Sư phụ Lý giảng Pháp tại San Francisco. Những Pháp lý mà Sư phụ giảng về vũ trụ và thời không khiến tôi vô cùng cảm kích và kính phục. Tôi liền quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Khi đó, tôi chưa hiểu thế nào là tu luyện, lại thêm từ nhỏ đã tiếp thụ nền giáo dục của khoa học hiện đại, tư duy theo lối “mắt thấy tai nghe mới tin”. Nhưng tôi không hề có chút hoài nghi nào với những gì Sư phụ giảng. Hai năm đầu tu luyện là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi. Tôi hào hứng nghe các đồng tu chia sẻ những trải nghiệm thần kỳ trong tu luyện. Trong môi trường tu luyện chân chính, mọi người đều nỗ lực học Pháp, đề cao tâm tính, cảm giác thật mỹ diệu. Thế nhưng, môi trường tu luyện yên bình ấy nhanh chóng thay đổi khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp.

Năm 1999, ĐCSTQ phát động cuộc đàn áp toàn diện nhằm tiêu diệt Pháp Luân Đại Pháp. Cũng trong năm ấy, tôi tốt nghiệp đại học và bắt đầu sự nghiệp ở phương Tây. Tuy không còn sống ở Trung Quốc, tôi vẫn cảm nhận được áp lực vô cùng to lớn. Thêm vào đó, tôi chưa hiểu rõ xã hội phương Tây cũng như chưa có thu nhập ổn định, lại là một người mới đi làm, tôi cảm thấy hoang mang và bất an. Tôi không biết phải làm sao để tiếp tục tu luyện, thực sự không có gì để tham chiếu.

Do lý giải Pháp chưa sâu, lại có nhiều việc trong các hạng mục giảng chân tướng phản bức hại do các học viên lập ra, khi ấy tôi đã có tâm thái hờ hững đối với công việc người thường. Tôi cho rằng tu luyện sẽ sớm kết thúc nên nghĩ chỉ cần tìm một công việc tàng tàng mà làm là được rồi. Sau này, tôi còn mang cả tâm thái này vào các hạng mục giảng chân tướng—tôi đều coi đó chỉ là tạm thời. Tôi không có kế hoạch dài hạn, cũng thiếu tính chuyên môn. Lúc đó, tôi chưa nhận thức ra được kiểu tư duy ngắn hạn này thực chất là sản phẩm của văn hóa đảng mà tôi đã bị tiêm nhiễm. Tôi cho rằng dành nhiều thời gian và tinh lực cho các hạng mục chính là đang tu luyện tinh tấn.

Bây giờ nhìn lại, tôi mới phát hiện ra những thiếu sót của mình.

Hơn 20 năm qua, tôi vừa tu luyện vừa làm việc trong xã hội người thường. Cùng quá trình học Pháp thâm sâu hơn và tiến trình Chính Pháp ngày càng tiến tới, nhận thức của tôi về con đường tu luyện của bản thân cũng ngày càng sâu sắc. Dưới đây là một chút thể ngộ gần đây của tôi.

Tu luyện trong môi trường phức tạp

Trong xã hội người thường, mọi thứ đều xoay quanh danh và lợi. Ở các công ty phương Tây, nếu bạn không nói đến tăng lương hay thăng chức, lãnh đạo có thể cho rằng bạn thiếu động lực và tiềm năng. Hồi mới đi làm, tôi cho rằng người tu luyện không nên tranh danh đoạt lợi như người thường—vì thế tôi chỉ cần làm tròn nhiệm vụ là được rồi, còn lại để lãnh đạo quyết định. Vì thế, tuy tôi được ghi nhận về năng lực, nhưng đối với ban quản lý thì tôi vẫn là kẻ “vô danh”. Lối tư duy này đã chi phối công việc người thường của tôi bao nhiêu năm.

Tôi làm công tác nghiên cứu và phát triển trong lĩnh vực công nghệ sinh học. Bốn năm trước, khi chuyển sang một công ty mới, lĩnh vực mới, và trọng trách mới đã mang lại cho tôi một góc nhìn khác.

Phòng ban của tôi có tám người, cấp trên trực tiếp của tôi cũng là trưởng bộ phận. Tôi và đồng nghiệp Ann mỗi người có hai trợ lý nghiên cứu và phụ trách các dự án khác nhau. Ann lớn tuổi hơn tôi, có học vị cao hơn và đã có nhiều năm làm việc với cấp trên của tôi. Nhưng vì lý do nào đó, cô ấy vẫn chưa được thăng chức và bậc lương thấp hơn tôi vài nấc.

Sau khi vào công ty mới, tôi giữ thái độ khiêm tốn, hoà nhã, vừa chăm chỉ làm việc vừa hòa thuận với đồng nghiệp. Lúc đầu, Ann rất nhiệt tâm với tôi, cô ấy giới thiệu cho tôi về công ty và kiến thức trong lĩnh vực này. Tôi xem cô ấy là một người chính trực. Tôi cũng thấy việc cô ấy chưa được thăng chức là không công bằng nên cố gắng giúp đỡ cô ấy mỗi khi có cơ hội.

Một năm sau, cả hai chúng tôi đều được thăng chức. Các quản lý ghi nhận năng lực của tôi và giao những dự án quan trọng cho nhóm chúng tôi. Sau khi đánh giá khối lượng công việc, tôi đề xuất với lãnh đạo chuyển một dự án sang cho Ann. Thứ nhất, công việc của tôi đang quá tải, nên có thể làm chậm tiến độ dự án. Thứ hai, tôi nghĩ cô ấy hoàn thành được một dự án quan trọng sẽ có lợi cho việc được thăng chức. Tôi còn nói chuyện trực tiếp với cô ấy, giải thích dự án này sẽ có lợi thế nào cho cô ấy. Ann vui vẻ nhận dự án. Như vậy, tôi cho rằng mình đã xem nhẹ lợi ích cá nhân.

Sau khi nhận dự án, Ann chăm chỉ được một thời gian thì thay đổi hẳn, đột nhiên như biến thành người khác. Cô ấy bắt đầu lơ là bỏ bê dự án của mình và quay sang can thiệp vào các dự án của tôi. Một mặt cô ấy phê bình công việc của tôi, mặt khác lại nhất quyết can thiệp vào mọi phương diện trong nhóm của tôi, dự án nào tôi tham gia cô ấy cũng muốn chen vào. Ngay cả sếp của chúng tôi cũng nói rằng cách làm của cô ấy đã vượt quá thẩm quyền. Bề ngoài, tôi vẫn bình thản, không tranh đấu với cô ấy, nhưng trong tâm đầy oán hận, uất ức khó nguôi. Tôi đã chủ động tạo cơ hội cho cô ấy, vậy mà giờ cô ấy lại quay ra chèn ép tôi! Trước mặt, tôi không phàn nàn với lãnh đạo nhưng lại lấy cô ấy làm “tấm gương xấu” để phàn nàn với hai trợ lý của mình, nói cô ấy chỗ này không tốt, chỗ kia không đúng.

Một trợ lý lo lắng hỏi tôi: “Liệu cô ấy có tước mất dự án của chúng ta không?” Tuy vẫn còn nhân tâm, nhưng tôi vẫn vững tâm nói với họ: “Hãy tập trung làm cho tốt công việc của mình, nắm vững kỹ năng—đừng dùng tiểu xảo”. Tôi tin rằng trí huệ và phúc phận của người tu luyện không phải là điều người thường có thể tranh nổi.

Tôi biết mình cần đề cao tâm tính, nhưng khi khảo nghiệm chạm đến tâm linh như vậy thì quả thật rất khó. Suốt hơn nửa năm, tôi bị giằng co giữa chính niệm và nhân tâm.

May mắn là tôi chưa từng buông bỏ ý chí tu luyện. Tuy vẫn bị kẹt ở tầng thứ đó, những lời oán trách của tôi chỉ dừng ở cửa miệng. Thiện tâm của người tu luyện ước thúc tôi. Tôi cho rằng ân oán cá nhân không nên ảnh hưởng đến phòng ban hay công ty. Năm ngoái, một trợ lý của Ann nghỉ việc, tôi đã chủ động tạm điều một trợ lý của mình sang cho cô ấy để giúp họ kịp hoàn thành tiến độ dự án.

Tháng 3 năm nay, công ty bất ngờ tiến hành đợt cắt giảm nhân sự lớn mà không hề báo trước. Toàn bộ công ty cắt giảm 60% nhân sự. Cấp trên trực tiếp của tôi đã từ chức trước đó nửa năm. Ann và trợ lý của cô ấy cũng nằm trong danh sách bị cắt giảm; còn tôi và hai trợ lý thì được giữ lại.

Sự việc khiến tôi bị chấn động, tôi hướng nội nhìn lại việc tu luyện của mình. Vận mệnh con người đã được định sẵn—chỉ có tu luyện mới có thể cải biến. Vận mệnh của Ann kỳ thực đã an bài và trong quá trình này, cô ấy còn giúp đỡ tôi đề cao tâm tính. Tôi chân thành cảm ơn cô ấy. Khi rời đi, Ann rất bình thản. Chúng tôi ôm nhau và nói lời tạm biệt chân thành. Đến nay chúng tôi vẫn giữ liên lạc. Quan hệ của chúng tôi trở lại như thuở tôi mới vào công ty.

Dự án mà tôi từng chuyển cho cô ấy cuối cùng cũng quay trở lại với tôi.

Hai tháng sau, quản lý mới của tôi đến tìm tôi với vẻ mặt nghiêm túc. Tâm tôi khựng lại, nghĩ bụng chẳng lẽ lại có thêm một đợt cắt giảm nữa chăng. Nhưng anh ấy nói với tôi rằng ban lãnh đạo tin rằng tôi đóng vai trò then chốt đối với sự thành bại của công ty và quyết định trao cho tôi một khoản thưởng giữ chân đặc biệt, với điều kiện tôi cần ở lại công ty thêm ít nhất một năm.

Lúc đó, thực ra tôi cũng đang cân nhắc tìm công việc mới. Khi tôi còn do dự, sếp còn nói thêm: “Trong toàn đại bộ phận của chúng ta, chỉ có mình cô nhận được đãi ngộ này, người khác không có. Đừng từ chối nhé.”

Quả thực, với một nhân viên cấp trung trong công ty công nghệ sinh học mà có thể nhận được phần thưởng như vậy là điều hiếm thấy.

Tối hôm đó về nhà, tôi đứng trước ảnh Pháp tượng Sư phụ và chân thành cảm tạ Ngài. Tôi cảm tạ sự chỉ dẫn của Sư phụ và phúc phận mà Đại Pháp mang đến cho tôi.

Trở thành quản lý giúp tôi thể ngộ sâu hơn về Thiện

Một phương diện hoàn toàn mới của công việc này là tôi phải quản lý cấp dưới. Ban đầu, tôi phản ứng khá mạnh trước sự thay đổi này. Bao nhiêu năm qua, tôi đã quen làm việc độc lập, chỉ cần quản việc của mình, không cần phải cân nhắc đến người hay các yếu tố khác. Nói trắng ra, chính là tôi không muốn gánh vác thêm trách nhiệm.

Hai trợ lý của tôi đều mới vào nghề, muốn dẫn dắt họ tốt thì cần dành thêm nhiều công sức. Dù chỉ là một nhóm nhỏ nhưng sự hiện diện của họ lại giúp tôi thể ngộ sâu hơn về Pháp.

Như đã nói, không muốn thăng chức hay tăng lương kỳ thực là không phù hợp với sự vận hành của xã hội này. Nhìn ở góc độ tích cực, người bình thường ở môi trường làm việc phương Tây coi công việc là sự nghiệp để vận hành, nghĩa là họ làm việc gì cũng cần có kế hoạch dài hạn, chú trọng xây dựng hệ thống vận hành bền vững và lành mạnh, làm việc với thái độ có trách nhiệm để cuối cùng đạt mục tiêu. Thăng chức và tăng lương là phần thưởng cho những nỗ lực cống hiến như vậy—nhưng đó không phải là mục đích cuối cùng.

Khi mới đảm nhận vai trò quản lý, tôi chỉ đơn giản dừng lại ở nhận thức “làm một người tốt” và đối đãi bình đẳng với tất cả mọi người cho dù họ ở chức vụ nào. Tôi không coi thường người có chức danh thấp hơn, cũng không muốn đùn đẩy việc khó cho người khác để nhận công lao về mình.

Thời kỳ đầu, nhận thức này không có vấn đề. Tôi không “lên mặt sếp” với cấp dưới. Tôi cùng gánh vác công việc trong phòng thí nghiệm với nhóm, khi họ cần xin nghỉ, tôi liền làm thay phần việc của họ để đảm bảo tiến độ dự án không bị trì hoãn. Khi tôi đề xuất cải tiến quy trình cho dự án, cấp dưới đều triển khai, kết quả rất tốt. Tôi nói với mọi người rằng công lao là của cả nhóm. Tôi còn lặng lẽ làm cả những việc họ không muốn làm.

Một hôm, tôi đến văn phòng từ tờ mờ sáng để chuẩn bị cho một nhiệm vụ quan trọng. Bước vào phòng thí nghiệm, mặt bàn làm việc bừa bộn như vừa bị bão quét qua. Cơn giận của tôi lập tức bùng lên, thầm nghĩ: “Hai người lười biếng này, chẳng làm được bao nhiêu mà còn chừa lại cho tôi—mà tôi còn là sếp của họ—dọn một đống bừa bộn thế này!” Càng nghĩ càng thấy bực, đến mức tôi không thể tập trung làm việc.

Tôi dừng lại và hướng nội tìm căn nguyên. Bỗng một ý niệm hiện lên: “Chẳng phải chỉ là sợ chịu thiệt, phải làm việc nhiều hơn sao? Chuyện này đâu liên quan đến việc làm sếp hay không”. Cơn giận lập tức tiêu tan. Bất kể đối phương là ai, họ đều đến để giúp tôi tu luyện. Nghĩ thông rồi, tôi nhanh chóng hoàn thành công việc của mình. Sau đó, tôi dành rất nhiều thời gian dọn dẹp sạch sẽ phòng thí nghiệm và bổ sung vật tư còn thiếu để thuận tiện cho người khác làm thí nghiệm. Đợi họ trở lại văn phòng, tôi ôn hòa tìm họ nói chuyện, chỉ ra chỗ thiếu sót, giải thích với họ rằng việc dọn dẹp môi trường làm việc sạch sẽ sau khi làm thí nghiệm là một phần trong công việc, giúp đồng nghiệp khác có thể tiếp tục triển khai công việc của họ.

Sự việc như vậy xảy ra vài lần. Qua các khảo nghiệm ấy, tâm sợ chịu thiệt của tôi dần dần yếu đi. Thời gian gần đây, tôi không vào phòng thí nghiệm. Sau một thời gian, một lần bước vào, tôi bất ngờ phát hiện phòng thí nghiệm đã trở nên ngăn nắp, gọn gàng và các trợ lý đã hình thành thói quen làm việc tốt.

Khi dạy họ kỹ năng trong công việc, vì muốn họ sớm được thăng chức, tôi đã thử dùng một số “phương thức của người thường”, như ghi thành quả công việc của tôi cho họ, khi cần làm báo cáo công việc, tôi viết slide thuyết trình cho họ, thậm chí tôi còn soạn sẵn cả bài phát biểu, rồi kèm họ luyện tập hết lần này đến lần khác—tức là cố gắng mượn những thủ pháp người thường để giúp họ tạo cơ hội.

Nhưng sự giúp đỡ “vị tha” của tôi trái lại lại nuôi dưỡng tâm ỷ lại của họ. Họ mất động lực tự đề cao và chỉ muốn “ăn sẵn”. Biết tôi sẽ bao che lỗi và vẫn ghi công cho họ, nên họ dần thụ động. Cuối cùng, dù được thăng chức, hiệu suất công việc của họ lại chưa đạt kỳ vọng và trình độ nghiệp vụ cũng chưa đạt.

Sư phụ thấy tôi không ngộ, đã mượn lời người khác để điểm hóa tôi.

Điều khiến tôi ấn tượng nhất là lời của một vị quản lý: “Làm người tốt không đồng nghĩa với làm quản lý giỏi. Là cấp trên, bạn phải bồi dưỡng cho họ kỹ năng nơi công sở, giúp họ xây dựng năng lực chuyên môn, chuẩn mực đạo đức và tính độc lập tự chủ.”

Những lời giản dị ấy đã gợi mở cho tôi rất nhiều. Tôi nhận ra một khiếm khuyết lâu năm trong tu luyện của mình: coi “tránh xung đột và không tranh lợi” là hình thức cao nhất của Thiện. Tôi bắt đầu ngẫm lại làm sao để thực sự thể hiện Thiện trong vai trò một người quản lý nơi công sở.

Trước đây khi dạy kỹ năng, tôi chỉ trình bày phương pháp của mình. Do có nhiều năm kinh nghiệm làm việc, tôi nắm công việc rất vững và có thể rất nhanh nhảy từ ý này sang ý khác. Nhưng điều đó khiến người mới khó theo kịp. Khi các trợ lý hỏi xin hướng dẫn chi tiết, tôi còn buột miệng những câu như “Cái này đơn giản mà!” hoặc “Làm thế thì quá chậm”. Bây giờ tôi hiểu mình đã không đứng ở góc nhìn của họ—và lời nói ấy có thể làm họ nản lòng.

Vì vậy, tôi đã thay đổi cách giao tiếp. Trước tiên, tôi bắt đầu bằng việc hỏi họ sẽ tiếp cận nhiệm vụ thế nào, trước tiên tìm hiểu tư duy của họ. Sau đó, thuận theo tư duy của họ, tôi giải thích từng bước ý tưởng của mình và làm mẫu từng bước khi cần. Đồng thời, tôi khích lệ họ đừng chỉ làm theo chỉ đạo của lãnh đạo, mà nên khám phá các cách làm của chính mình.

Khi chuẩn bị báo cáo công việc, tôi vẫn đưa ra gợi ý và kiến nghị—nhưng yêu cầu người trình bày phải tự soạn thảo. Dù slide chưa hoàn hảo, tôi vẫn khuyến khích họ tự tin trình bày ý tưởng. Qua đó, tôi cũng học từ sếp của mình cách giúp nhân viên mới xây dựng sự tự tin.

Tôi phân công công việc rõ ràng, cũng không còn khiêm tốn nhường thành quả công việc của mình mà ghi nhận công lao tương ứng một cách đúng đắn.

Sau đợt sa thải lớn, cả hai trợ lý đều cảm ơn tôi. Một người nói: “Em biết ơn sếp đã dạy chúng em thái độ làm việc đúng đắn. Nếu chỉ tính kỹ năng, có lẽ em chưa chắc đã hơn những người bị sa thải.” Người còn lại nhận ra mình cần gánh vác trách nhiệm nhiều hơn và học cách độc lập.

Tôi rất mừng vì họ đã có thái độ và đạo đức tốt. Điều tôi muốn dạy họ không chỉ là kỹ năng công việc, mà quan trọng hơn là bồi dưỡng nhân cách tốt từ đó trở nên có ích cho xã hội. Nếu chúng ta tu luyện trong khi vẫn phù hợp tối đa với người thường, thì càng cần phải hành xử bằng thái độ có trách nhiệm và dám chịu trách nhiệm với con người và xã hội.

Tôi biết mình vẫn còn nhiều điều cần đề cao trong tu luyện về cách dùng Thiện để quản lý con người. Khi thể ngộ về Pháp sâu sắc hơn, đồng thời trong quá trình trừ bỏ những chấp trước khác và nghiệp lực, có lẽ tôi sẽ có cách làm khác.

Quá trình viết ra trải nghiệm này đã giúp tôi hiểu sâu hơn về trạng thái và môi trường tu luyện của bản thân cũng những khúc mắc về con người và sự việc chưa suy xét được thấu đáo trước đây. Kỳ thực, khi mới bắt đầu cầm bút viết, tôi muốn chứng thực Pháp chứ không muốn chứng minh bất kỳ năng lực hay thành tựu cá nhân nào, bởi hiện còn nhiều người vẫn chưa hiểu được Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ.

Tôi hy vọng những trải nghiệm tích cực của bản thân có thể chứng thực sự vĩ đại của Sư phụ và sự thâm sâu của Đại Pháp. Các đệ tử Đại Pháp thật may mắn khi được Sư phụ lựa chọn, không chỉ để chứng kiến mà còn kiến tạo ra kỳ tích. Nếu chúng ta thực sự chiểu theo các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp, thì dù là một sinh mệnh bình thường, nhỏ bé nhất cũng có thể tỏa sáng rực rỡ.

Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội San Francisco năm 2025)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/16/498359.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/19/229426.html