Người phụ nữ mắc bệnh tâm thần và mất trí nhớ suốt hơn 20 năm đã hồi phục
Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-06-2025] Tôi đã buộc phải sống lưu lạc xa nhà do cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu từ tháng 7 năm 1999. Một đồng tu đã nhờ tôi giúp cô ấy chăm sóc một bà cụ 70 tuổi mắc bệnh tâm thần tên là Vương Lệ Lệ. Chúng tôi thay phiên nhau, mỗi người một ca trực 24 tiếng. Chúng tôi đo huyết áp, đường huyết và tiêm insulin cho bà Vương.
Con trai bà Vương cho biết: “Cha tôi là một nhà thầu xây dựng. Ông ấy kiếm được một ít tiền rồi ngoại tình. Ông ấy đã bỏ mặc ba mẹ con tôi. Khi đó chị tôi và tôi còn nhỏ. Vài năm sau, cha tôi thiệt mạng do một tấm ván từ một tòa nhà cao tầng rơi vào người ông tại một công trường xây dựng. Kể từ khi mẹ tôi biết cha tôi ngoại tình với một người phụ nữ khác cho đến khi ông qua đời, bà suốt ngày khóc lóc rồi mắc bệnh tâm thần. Bà không nhận ra ai trong gia đình và thường bỏ nhà đi. Vợ chồng tôi đã phải đi tìm bà khắp nơi. Những năm tháng đó thật vất vả. Hai năm trước, mẹ tôi mới có thể nhận ra vợ chồng tôi.”
Ban đầu, bà Vương liên tục chửi mắng tôi. Tôi nhẹ nhàng nói với bà: “Bác đi ngủ đi, đừng chửi mắng nữa ạ.” Bà trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng chửi rủa. Tôi sợ quá, vội quay về phòng khóa cửa lại. Tôi chưa bao giờ thấy người nào như vậy. Tôi không dám ngủ vì sợ bà sẽ làm gì đó. Khi đã mệt vì chửi bới, bà ngủ thiếp đi. Tôi phải rón rén vào phòng ngủ của bà và đắp chăn cho bà.
Vì bà Vương bị đường huyết cao nên phải giảm thiểu khẩu phần ăn. Nhưng nếu tôi không cho bà ăn đủ, bà sẽ đánh tôi. Có lần, trong lúc chúng tôi đang ăn, bà định lấy bát đập vào đầu tôi. Tôi nghiêng đầu, chiếc bát đập trúng vai tôi. Sau đó, bà dùng nắm đấm đánh tôi và nói: “Đây là nhà của tôi. Nếu cô không cho tôi ăn no thì hãy cút đi.” Tôi cảm thấy hơi khó chịu, thầm nghĩ: Mình có thể nói gì với một người không phân biệt được đúng sai như vậy?
Tôi nghĩ, tại sao mình lại đồng ý làm công việc này? Thứ nhất, có thể Sư phụ muốn tôi giảng chân tướng cho gia đình bà; thứ hai, để giải quyết vấn đề ăn ở của tôi; thứ ba, tôi có tâm không muốn người khác nói về những thiếu sót của mình và tôi sẽ tức giận nếu có người chỉ trích. Tôi có tâm tật đố và tâm tranh đấu, tôi tranh cãi ngay cả khi mình sai. Bà Vương bị bệnh tâm thần. Bà đã chửi mắng và đánh đập để khiến tôi phải im lặng. Môi trường này đã giúp tôi hướng nội.
Bà Vương trở nên cảm kích
Tôi đã chia sẻ với đồng tu về thể ngộ của mình đối với lời giảng của Sư phụ. Chúng ta cần có tấm lòng rộng mở và đối xử tốt với tất cả mọi người. Chúng tôi đồng ý sẽ đối xử tốt hơn với bà Vương và gia đình bà.
Bà Vương không có đủ chất dinh dưỡng, chân bà bị run khi đi lại. Chúng tôi đã mua gà, trứng luộc và thực phẩm ít đường cho bà ăn bổ sung giữa các bữa ăn. Khi đến phiên tôi, tôi mang sườn, bánh bao và các món xào bà thích từ nhà đến (tôi sống ở nhà chị gái). Con trai bà Vương đưa cho ba chúng tôi hơn 400 nhân dân tệ mỗi tháng để chi trả sinh hoạt phí, còn tiền công của chúng tôi là 1.500 nhân dân tệ.
Tôi cũng đưa bà đến ở nhà chị gái tôi và giúp bà cải thiện bữa ăn. Tôi cũng giảng chân tướng cho những người qua đường. Khi tôi giảng chân tướng, bà mỉm cười lắng nghe, bà không bao giờ ngắt lời khi tôi nói chuyện với mọi người. Mùa hè trời nóng, bà đầm đìa mồ hôi. Bà đứng đó lặng lẽ lắng nghe khi tôi nói chuyện với mọi người. Sau khi họ rời đi, tôi lau mồ hôi cho bà và hỏi: “Bác có muốn nghe không ạ?” Bà gật đầu. Thấy bà hiểu những gì tôi đang nói với mọi người, tôi rất mừng cho bà.
Khi con trai bà Vương biết tôi đưa bà đến nhà chị gái tôi, anh ấy nói: “Mẹ tôi có thể lấy đồ của chị đấy.” Tôi cười và nói: “Không sao đâu. Bà rất vui khi được đến một nơi mới. Chỉ cần bà vui là được.” Tôi đối xử với bà như người nhà, chơi với bà, nói chuyện với bà. Trong khi tôi làm việc, tôi đã bảo bà cùng tôi niệm hai câu chân ngôn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi bảo bà niệm hai câu chân ngôn trong khi đi bộ quanh phòng khách để tập thể dục cho đôi chân.
Chị gái tôi đã mời tôi và bà Vương đến nhà ăn tối vào dịp Tết Trung thu. Trước khi đi ngủ, bà đã lén lấy năm chiếc bánh trung thu và giấu dưới chăn. Tôi cười và nói: “Bác ăn nửa cái bánh nhé. Sáng mai con sẽ đưa cho bác bốn cái rưỡi còn lại, được không ạ? Nếu bác ăn nhiều quá, bác sẽ phải tiêm insulin nữa đấy.” Bà miễn cưỡng lấy chúng ra như một đứa trẻ.
Tôi rất hiểu cảm xúc của bà, tôi đã đưa bà đi tham gia các hoạt động ngoài trời. Bà rất vui, nắm lấy tay tôi và nói: “Cô là mẹ của tôi.”
Ký ức bị đóng kín hơn 20 năm đã được mở ra
Tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân trong phòng khách. Bà Vương thấy tôi đọc sách liền kéo một chiếc ghế đến ngồi cạnh tôi và bảo tôi đọc to. Một hôm bà nói: “Cho tôi xem sách của cô.” Tôi nói: “Cháu tìm cho bác cuốn sách khác nhé?” Bà nói: “Tôi muốn đọc cuốn sách đó. Tôi sẽ đi rửa tay.”
Tôi dùng cả hai tay đưa sách cho bà. Bà cũng dùng hai tay nhận lấy cuốn sách và đọc. Khi nhìn thấy ảnh của Sư phụ, bà cười lớn và nói: “Tôi đã chờ đợi hơn một nghìn năm rồi!” Tôi sững người. Bà đọc từng chữ một.
Một lúc sau, tôi thấy mắt bà sáng lên. Sau khi gấp sách lại, bà nói: “Cô có thể cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân để đọc không? Tôi cũng muốn học.”
Bà thấy tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân mỗi ngày, vì vậy bà cũng rửa tay và đọc sách một cách nghiêm túc. Bất kể xung quanh có chuyện gì xảy ra, bà vẫn đọc sách.
Huyết áp của bà dần giảm xuống và lượng đường trong máu đã trở lại bình thường. Sau bốn ngày, đường huyết của bà không tăng, vì vậy tôi đã ngừng tiêm insulin cho bà. Tình trạng của bà đã ổn định. Con trai và con dâu bà rất vui khi thấy những thay đổi về sức khỏe, thể chất và tinh thần của mẹ. Chúng tôi cũng đã giảng chân tướng cho họ. Họ nói Pháp Luân Đại Pháp hảo và đã thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên Cộng sản và Đội Thiếu niên Tiền phong.
Con gái và con rể của bà Vương làm việc tại một viện nghiên cứu ở Bắc Kinh. Khi con gái bà nghe anh trai nói tình hình của mẹ họ đã cải thiện, cô đã tỏ ra nghi ngờ. Vào dịp Tết, con gái bà Vương từ Bắc Kinh về nhà, mua cho mẹ quần áo mới và thức ăn ngon.
Ngay khi con gái bà mở cửa, tôi hỏi bà Vương: “Ai đây ạ?” Bà trả lời: “Con gái tôi.” Hai mẹ con ôm nhau và cả hai đều khóc. Cô con gái nói: “Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng nhận ra con! Mẹ nhận ra con rồi!” Cô con gái ôm lấy khuôn mặt mẹ bằng hai tay và hôn bà. Bà Vương hỏi con gái: “Sao cháu ngoại của mẹ không về?” Cô con gái nói: “Cháu về nhà bà nội rồi ạ.”
“Sau hơn 20 năm, mẹ tôi cuối cùng cũng đã tỉnh lại,” con gái bà nói với tôi. Cô ấy nắm tay tôi và nói: “Chị đã vất vả rồi!” Tôi nói: “Là Sư phụ đã vất vả và điều chỉnh thân thể cho mẹ chị.”
Con gái bà cầm cuốn Chuyển Pháp Luân lên và mở ra. Tôi bảo bà Vương đọc một đoạn cho con gái nghe. Bà đọc từng chữ một. Con gái bà nói: “Nhiều năm rồi tôi không về nhà và mẹ tôi không nhận ra tôi. Mỗi lần thấy mẹ tôi lên cơn điên, tôi đều rất buồn. Năm nào tôi cũng khóc vào dịp Tết, hy vọng mẹ sẽ bình phục. Lần này mẹ đã khỏe và nhận ra tôi. Tôi sẽ về thăm mẹ khi có thời gian.”
Tôi đã kể cho con gái và con rể bà nghe lý do tại sao tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và những thay đổi về thân và tâm của tôi sau khi bắt đầu tu luyện. Tôi cũng kể cho họ nghe về vụ tự thiêu ở Thiên An Môn do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) dàn dựng. Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp được thực hành ở hơn 100 quốc gia trên thế giới. Họ đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Thông qua con gái và con rể của bà Vương, họ đã được chứng kiến sức mạnh kỳ diệu của Đại Pháp.
Cháu trai và cháu dâu của bà Vương, đang làm việc ở Bắc Kinh, đã về nhà vào dịp Tết và thấy được sự thay đổi của bà mình. Sau khi nghe chân tướng, họ cũng đã thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Một năm sau, cháu dâu sinh được một bé trai, bà Vương đã được gặp chắt của mình.
Viên chức Phòng 610 thoái đảng
Cuối năm, bà Vương được đưa đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Con trai bà nói: “Tôi muốn xem mẹ tôi có bệnh gì khác không.” Có bốn chiếc giường trong phòng bệnh. Chúng tôi ở hai giường, còn hai giường kia là của những người ở một huyện bên cạnh cũng đến đó để kiểm tra sức khỏe. Ngoài việc chăm sóc tốt cho bà Vương, hai học viên chúng tôi còn dọn dẹp phòng.
Bà Vương không ngủ được vào ban đêm, bà bắt đầu lẩm bẩm khi ngồi trên giường. Tôi thì thầm: “Bác đừng nói chuyện nữa. Bác hãy ngủ đi ạ. Mọi người ở giường khác cũng đến đây để kiểm tra sức khỏe. Đừng làm ồn. Chúng ta tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ dạy chúng ta làm người tốt. Chúng ta nên biết nghĩ cho người khác.”
Y tá đến lấy mẫu máu trước lúc bình minh và đưa bà đi xét nghiệm nước tiểu vào buổi sáng. Sau vài ngày vất vả, kết quả xét nghiệm của bà Vương đã có, mọi thứ đều bình thường. Bác sĩ hỏi con trai bà: “Mẹ anh đã uống thuốc gì vậy?” Con trai bà nói: “Không có thuốc gì cả. Hai người phụ nữ này chăm sóc bà ấy rất tốt.”
Trong vài ngày, tôi và đồng tu đã chăm sóc bà Vương. Những người ở hai giường kia hỏi chúng tôi có quan hệ gì với bà Vương. Đồng tu nói: “Chúng tôi được thuê để chăm sóc bà ấy.” Người ở giường số 2 nói: “Tôi tưởng một trong hai người là con dâu và người còn lại là con gái của bà cụ. Hai người chăm sóc bà ấy rất chu đáo và giữ cho bà ấy sạch sẽ.” Đồng tu liền nói: “Chúng tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp và chúng tôi luôn biết nghĩ cho người khác khi làm mọi việc. Chị đã từng nghe về việc thoái đảng để được bình an chưa?” Người ở giường số 2 nói: “Tôi chuyên đi bắt các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Đừng nói với tôi những điều này.”
Tôi lặng lẽ nói với đồng tu: “Chúng ta nên học Pháp và phát chính niệm nhiều hơn. Em sẽ tìm cơ hội để giảng chân tướng cho người ở giường số 2.”
Một hôm, người ở giường số 2 nói với tôi: “Các chị thực sự là những người tốt. Tôi có một người bạn là kế toán trong chính quyền huyện. Cô ấy bị bắt vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã nói với cô ấy: ‘Viết một bản cam kết đi rồi tôi sẽ cho cô về nhà.’ Cô ấy nói: ‘Tôi sẽ không viết.’ Kết quả là cô ấy bị kết án tám năm tù. Tôi thực sự không hiểu tại sao cô ấy lại không cần đến cả gia đình mình.”
Tôi cười và nói: “Không phải cô ấy không cần gia đình, mà là ĐCSTQ đang phá hủy gia đình của chúng ta. Bạn của chị đã phạm tội gì chứ? Hiến pháp quy định chúng ta có ‘tự do tín ngưỡng’. Người dân ở hơn 100 quốc gia tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Các học viên chỉ muốn có một thân thể khỏe mạnh và là người tốt trong gia đình và xã hội.“
“Chị đã từng tiếp xúc với không chỉ một vài người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, phải không? Chị có thấy ai phạm tội không? Xã hội này không dung thứ cho người tốt. Tôi cũng đã từng bị cảnh sát bắt. Chị có thể thấy vết còng tay trên cổ tay tôi. Chỉ vì tôi kiên định tín ngưỡng của mình, tôi đã bị treo lên suốt một ngày. Cảnh sát đã đánh tôi để lấy tiền thưởng. Họ dùng xẻng đánh vào bụng tôi và đấm vào mặt, thân và ngực tôi. Tôi cảm thấy tim mình sắp ngừng đập. Hai chiếc răng cửa của tôi bị lung lay và miệng tôi đầy máu. Cảnh sát đã thả tôi ra khi tôi ngất đi, họ nói: ‘Viết một bản cam kết đi rồi tôi sẽ cho cô về nhà.’ Tôi đã không viết, vì vậy tôi bị đưa đến trại tạm giam. Tôi bị buộc phải kiểm tra sức khỏe trước khi bị giam. Bác sĩ thấy mặt tôi bị biến dạng do bị đánh và cơ thể tôi đầy những vết bầm tím và vết cắt. Ông ấy nói tôi không đủ điều kiện, nhưng cảnh sát đã buộc trại tạm giam phải nhận tôi.”
“Trong hơn bảy tháng bị giam trong trại tạm giam, tôi thường xuyên đi ngoài ra máu và cảm thấy khó chịu ở tim. Cảnh sát đã đưa tôi đến bệnh viện để điều trị. Sau khi kiểm tra, bác sĩ đã nói chuyện riêng với cảnh sát vì ông ấy sợ tôi biết. Tôi đã ngất ba lần trong trại tạm giam và được đưa đến bệnh viện để cấp cứu. Cảnh sát trong trại tạm giam sợ tôi sẽ chết ở đó, vì vậy họ đã đe dọa con trai tôi và thúc giục cháu chép lại một bản cam kết do người khác viết và đưa cho họ. Con trai tôi nghĩ mọi chuyện đã xong, họ nói: ‘Hãy làm thủ tục bảo lãnh tại ngoại cho mẹ cậu và chờ thông báo ra tòa.’”
Tôi thấy mắt bà ấy rưng rưng. Tôi tiếp tục: “Nếu xã hội chúng ta có nhiều người lương thiện thì có tốt hơn không? Bắt chúng tôi viết bản cam kết và thư chuyển hóa là đang cố gắng khiến chúng tôi trở nên xấu đi. Tôi chưa bao giờ gặp Sư phụ, nhưng tôi đã đọc sách Chuyển Pháp Luân và bệnh tật của tôi đã không còn. Tôi khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần và hiểu được những nguyên lý làm người. Cổ nhân có câu: ‘Ơn một giọt nước, phải báo đáp bằng cả dòng suối.’ Việc bắt chúng tôi phỉ báng Sư phụ và Đại Pháp có đúng không? Bạn của chị đã không viết bản cam kết là vì muốn tốt cho chị đó. Cô ấy không để chị phạm tội với Đại Pháp, để chị có được một tương lai tốt đẹp. Chúng ta gặp nhau ở đây là duyên phận.” Bà ấy gật đầu.
Tôi khuyên bà ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Bà hơi lo lắng, nên tôi nói tiếp: “Trang đầu tiên của Tuyên ngôn Cộng sản có viết rằng chủ nghĩa cộng sản là một bóng ma đến từ phương Tây. Nếu một bóng ma chiếm hữu chị, làm sao chị có thể không bị bệnh được? Phải không? Hãy đối xử tốt với các học viên Pháp Luân Đại Pháp, thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ, và chị sẽ được bình an.” Bà nói: “Được, tôi sẽ thoái.” Tôi đặt cho bà một bí danh, và bà đã thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.
Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/6/28/483201.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/6/29/228672.html


