Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Thiên Tân

[MINH HUỆ 24-06-2025] Tôi là một nữ đệ tử Đại Pháp hơn 60 tuổi, là một người nông dân thực thụ và sinh sống ở tầng lớp thấp nhất xã hội. Chính Sư phụ và Đại Pháp đã khai mở trí huệ cho tôi, khiến tôi từ một người ít học, đã có thể dùng văn tự để bày tỏ tiếng nói từ đáy lòng. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại.

Dưới đây là thể hội của tôi sau khi đắc Pháp.

Tôi kết hôn vào những năm 1980. Lúc đó chúng tôi nghèo và phải tự trả hết nợ cho đám cưới của mình, có thể nói là trắng tay lập nghiệp. Chồng tôi là con thứ ba trong gia đình, bên trên còn có hai anh trai, bên dưới là một em gái. Thời đó người già đều thích cháu trai, nhưng tôi lại sinh một cô con gái. Lúc đó anh cả là một kế toán cho nhà máy, có thu nhập cao, còn anh hai là công nhân tiếp quản công việc của bố vợ. Chị dâu cả là người biết ăn nói, chị dâu thứ là nhân viên chính quy, vì vậy bố mẹ chồng tôi rất quý mến họ, đối xử tốt với họ và còn làm một số việc thiên vị họ. Vợ chồng tôi vừa không biết ăn nói lại không có bản sự, vì vậy không được bố mẹ chồng yêu mến. Khi đó tôi cảm thấy tức giận, bất bình trong tâm, luôn không hiểu: Đều là con trai của ông bà, không có bản sự cũng là con của ông bà, tại sao lại thiên vị như vậy chứ? Khi đó tôi tức giận nhưng không dám nói ra mà chỉ ôm giữ ở trong lòng, vì vậy đã khiến thân thể mắc bệnh. Tôi thầm đưa ra quyết định: Hãy đợi đấy, chưa biết ai hơn ai đâu!

Vì nghe nói Pháp Luân Công có hiệu quả chữa bệnh khỏe người thần kỳ nên tôi đã bước vào Đại Pháp để trị bệnh. Quả nhiên sau khi tu luyện không lâu, thân thể tôi đạt được trạng thái vô bệnh, có được một thân nhẹ nhàng, kể từ đó tôi bước trên con đường phản bổn quy chân. Sau khi đắc Pháp, tôi đã minh bạch tại sao mình lại có bệnh, tại sao việc gì cũng không vừa lòng, tại sao không nhận được sự yêu mến của bố mẹ chồng, tôi cũng biết tính trọng yếu của việc làm một người tốt, đồng thời cũng minh bạch được việc muốn phản bổn quy chân thì cần phải trừ bỏ các chủng chấp trước nhân tâm.

Bố mẹ chồng tôi tuổi tác đã cao, thân thể đều có bệnh và cần được chăm sóc. Vợ chồng tôi là những người phó xuất nhiều nhất, tôi chăm sóc hai cụ rất chu đáo, nhẫn nhịn chịu khó, không sợ bẩn, không sợ mệt. Khi bố chồng nằm viện, chúng tôi đã nghỉ việc hơn một tháng để chăm sóc ông. Khi đó, chúng tôi đã vay 40.000 nhân dân tệ mua một chiếc xe bốn bánh chở gạch và phải trả cả gốc lẫn lãi cho ngân hàng đúng thời hạn, con cái lại học ở bên ngoài nên chi phí cao, vì vậy áp lực tài chính khi đó là rất lớn. Mặc dù phải chịu nhiều tổn thất, nhưng là một người tu luyện thì nên làm cho tốt, tôi chiểu theo tiêu chuẩn Chân Thiện Nhẫn của Đại Pháp để làm người, làm việc, không để tâm đến hiềm khích trước đây, cũng không tính toán được mất cá nhân. Tôi luôn đặt đại cục lên hàng đầu, luôn nghĩ cho người khác. Trước tiên là nghĩ cho anh cả và anh hai đều có công việc cố định, không thể nói nghỉ là nghỉ, còn thời gian của chúng tôi có thể tự do sắp xếp. Tất nhiên anh cả và anh hai khi có thời gian cũng đến thay trông cụ đôi chút, nhưng chăm sóc bố mẹ chồng trong thời gian dài thì chỉ có tôi và em gái chồng là chính. Đến bây giờ tôi và em chồng là những người bạn rất tốt của nhau.

Sau khi bố mẹ chồng tôi bị nghẽn mạch máu não, vào hai mùa xuân và mùa thu họ đều phải truyền dịch để ngăn bệnh tái phát, trong vài năm họ hầu như đều ở lại nhà tôi, bởi vì bác sĩ trong thôn mong muốn như vậy và bố mẹ chồng cũng có nguyện ý đó, vì vậy tôi đã nói không vấn đề gì.

Bố chồng tôi qua đời năm 77 tuổi, mẹ chồng tôi ra đi thanh thản ở tuổi 91 bởi bà đã nghe được phúc âm của Đại Pháp.

Khi mẹ chồng ở nhà tôi, tôi đã đọc Pháp cho bà nghe, bà nghe rất chăm chú. Tôi nói với bà rằng thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” sẽ nhận được phúc báo, bà đã làm theo và có niềm tin vững chắc vào Đại Pháp. Bà luôn giữ bùa hộ mệnh chân tướng mà tôi tặng cho bà trong thời gian dài (khi đó bà đã nằm liệt giường), đưa tay ra là có thể với tới. Kết quả là đã xuất hiện kỳ tích, bà không còn khó chịu nữa, không cần phải uống thuốc nữa, cũng không cần truyền dịch nữa, mặc dù không thể đi lại nhưng tinh thần của bà rất tốt, đầu óc thanh tỉnh. Tôi chăm sóc bà từng li từng tí. Bà luôn khen ngợi tôi mỗi khi có người đến thăm hỏi. Tôi nói: “Mẹ à, không phải con tốt, mà là Sư phụ của con tốt, là Đại Pháp tốt, chúng ta đều được hưởng phúc từ Đại Pháp, mẹ cảm tạ Sư phụ và Đại Pháp là được rồi”. Mẹ chồng tôi và khách đều cười vui vẻ.

Mẹ chồng tôi qua đời ở tuổi 91, nhờ phúc báo của Đại Pháp mà bà mới sống thọ như vậy, hai ông bà đều qua đời tại nhà tôi. Theo sắp xếp khi đó thì không phải ông bà ở nhà tôi, nhưng vào thời khắc cuối cùng họ lại muốn ở nhà tôi, vì vậy chúng tôi đã thực hiện theo nguyện vọng của họ. Tôi cho rằng đây đều là những việc nên làm và cố gắng hết sức để các cụ được ra đi thanh thản.

Sau khi tu luyện, tôi thường sắp xếp mời họ hàng đến nhà ăn cơm mỗi khi tôi có thời gian, mỗi năm khoảng hơn chục lần. Mọi người đều nói ở nhà tôi rất thoải mái, khiến họ cảm thấy vui vẻ. Tôi biết đây là tác dụng của trường năng lượng thuần chính của người tu luyện. Tôi nói với họ: Cửa nhà tôi luôn mở rộng chào đón mọi người, hãy đến bất cứ khi nào mọi người muốn. Họ đều gật đầu trong vui vẻ và nói “được”. Hầu hết mọi người trong gia đình tôi đều đã làm “tam thoái”, gia đình hoà thuận, hạnh phúc và an lạc, là những người tốt được người trong làng khen ngợi và ngưỡng mộ.

Hiện tại gia đình tôi có cuộc sống tốt đẹp, ngôi nhà cũ khi mới cưới nay đã được cải tạo rộng rãi và sáng sủa. Chồng tôi làm các việc lặt vặt, mặc dù không có bản lĩnh gì nhiều và chỉ có thể làm lao động phổ thông suốt đời, nhưng ông ấy đã minh bạch chân tướng, ủng hộ tôi tu luyện mà đắc được phúc báo, hiện tại ông ấy đã hơn 60 tuổi, sức khỏe tốt, quanh năm có việc làm, chúng tôi có một chút tiền tiết kiệm dưỡng lão, ở trong thôn cũng được xem là có mức sống bậc trung.

Con gái và con rể tôi đều có một công việc tốt, hai con sống ở huyện, mua được nhà, mua được xe và sinh sống luôn ở đó. Ông thông gia đi làm, bà thông gia ở nhà trông cháu trai, có thể nói họ là một gia đình hạnh phúc.

Suy nghĩ ban đầu của tôi “Hãy đợi đấy, chưa biết ai hơn ai đâu”, đã được Sư phụ và Đại Pháp hoá giải thành một kết cục viên mãn như vậy. Con xin cảm tạ Sư phụ và Đại Pháp, cảm tạ Sư phụ từ bi đã dẫn dắt con bước đi trên chính lộ. Chính Đại Pháp đã cải biến tôi và tất cả những gì của tôi. Đệ tử khấu bái ân Sư. Điều này cũng chứng tỏ sự vĩ đại và thần kỳ của bộ Pháp này. Đại Pháp đã mang lại lợi ích cho hàng trăm triệu đệ tử Đại Pháp về cả thể chất lẫn tinh thần. Cảm thụ này chỉ có người tu luyện trong tâm là rõ ràng nhất, đó cũng chính là Đại Pháp cao đức không thể bức hại được.

Sư phụ, Ngài thật vất vả! Con xin cảm tạ Sư phụ!

Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/6/24/「等著瞧」的圓滿結局-496087.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/18/228913.html