Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 17-04-2025] Tôi muốn hoàn thành một tâm nguyện: Kể câu chuyện về những người chị em. Những nhân vật chính trong câu chuyện xem ra đều là người rất bình thường, tôi tin rằng khi đọc những câu chuyện của họ, các bạn sẽ có tâm tình khác. Trong những câu chuyện này, tôi sẽ giữ nguyên ngôi kể để các đồng tu là người tự kể chuyện trực tiếp.

Câu chuyện của chị Liên: May mắn gặp Đại Pháp đúng lúc sinh mệnh rơi vào tuyệt vọng

Tôi sinh ra trong một gia đình rất nghèo khó, vì kinh tế khó khăn, nên đến khi lên 10 tuổi, tôi mới đi học, nhưng chỉ được học đến lớp ba tiểu học; đến 14 tuổi thì học việc ở một nhà máy sản xuất khăn và ga trải giường. Từ nhỏ, sức khỏe của tôi đã không tốt, chứng chóng mặt hay tái phát, thường xuyên bị ngất xỉu, vì gia đình nghèo nên mãi chưa đến bệnh viện khám, cứ như vậy mãi đến sau khi kết hôn.

Sau khi kết hôn, trên người tôi còn nhiều bệnh hơn. Tôi đến bệnh viện khám, thì được kết luận mắc bệnh tim, viêm túi mật, đau dạ dày, thiếu máu ác tính, viêm mũi teo niêm mạc, đau đầu mãn tính và bệnh trĩ. Sau này, tôi lại bị viêm sụn xương bánh chè, nghĩa là viêm lớp màng mỏng giữa hai đầu gối, khiến đầu gối đau dữ dội, khó mà chịu đựng nổi, lúc đó tôi đau đến mức đứng thôi cũng khó, căn bản là không đi lại được, cả đêm đau không cách nào ngủ được, chỉ có thể ngồi dậy. Để giảm bớt cơn đau ở đầu gối, tôi đã uống đủ loại viên canxi, người nhà lại mua cho tôi máy quang phổ để sưởi ấm đầu gối, ban đầu thì còn có chút tác dụng, nhưng không lâu sau cũng không có tác dụng nữa.

Tôi còn trường kỳ phải đến bệnh viện để châm cứu, châm kim làm hai đầu gối của tôi như bị đâm nát mà cũng không có tác dụng gì. Chồng tôi xem quảng cáo trên TV, thấy có một loại giày trị đau đầu gối, ông ấy lập tức chở xe đạp đưa tôi đến chỗ bán giày, lúc ấy giá một đôi giày là hơn 1.000 nhân dân tệ. Lương hưu của tôi và chồng không cao, nhưng chồng tôi không đắn đo gì, mà mua luôn cho tôi đôi giày đó. Về nhà, tôi đi giày nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, hơn 1.000 tệ thế là trôi theo dòng nước. Đầu gối tôi đau suốt ngày đêm, đúng là sống không bằng chết, thậm chí tôi đã nghĩ đến tự sát để được giải thoát khỏi nỗi thống khổ này.

Rất nhiều bác sỹ an ủi tôi, nói điều trị vài liệu trình sẽ thấy hiệu quả, sau này gặp được một bác sỹ đã nói sự thật với tôi: Viêm sụn xương bánh chè là bệnh không chữa khỏi được. Tôi nghĩ lẽ nào sau này tôi sẽ phải ngồi xe lăn suốt quãng đời còn lại, phải chịu đựng cơn đau đớn không cách nào hình dung này sao?

Không chỉ đầu gối bị đau, các bệnh khác trên người tôi cũng rất nặng. Hồi ấy, chồng tôi ngày nào cũng phải chở tôi đến bệnh viện, vào viện rồi lại ra viện; mỗi ngày tôi phải uống hơn chục loại thuốc; mỗi năm phải nằm viện hai, ba lần; vì bị đau tim đột ngột, tôi từng ba lần phải đi cấp cứu; mà còn trường kỳ bị mất ngủ, phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể chợp mắt. Để trị bệnh, tôi còn luyện mấy môn khí công, nhưng bệnh tình chẳng những không cải thiện, mà ngược lại còn làm thân thể của tôi tệ hơn.

Tháng 5 năm 1997, đúng lúc tôi đã rơi vào tuyệt vọng đối với sinh mệnh, thì một người bạn đến nhà thăm tôi, cô ấy đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Lúc ấy tôi không tin, vì trước đó tôi đã luyện rất nhiều loại khí công nhưng đều không có hiệu quả.

Vào tháng 6, để xoa dịu tinh thần tôi, chồng tôi chở xe đạp đưa tôi đến điểm luyện công, lúc đó là Cung Văn hóa Công nhân. Đó là lần đầu tiên tôi thấy được công pháp của Pháp Luân Công, tại đó có hơn 100 người luyện công. Họ thấy tôi phải ngồi trên xe chồng dắt đưa đến, thì có vài người đến vây quanh tôi, tôi liền kể với họ nghe hết về đủ loại bệnh tình trên người tôi, họ bảo tôi rằng không sao, tu luyện Pháp Luân Công trị bệnh khỏe người rất thần kỳ, tình trạng của tôi không tính là gì cả. Họ khích lệ tôi đứng dậy luyện công, nhưng ở nhà tôi đến đánh răng 1-2 phút còn đứng không vững, vậy mà lần đó, kỳ diệu làm sao, tôi lại đứng trên mặt đất cả giờ đồng hồ và luyện hết bốn bài công pháp đầu. Khi ấy, chồng tôi vẫn đứng bên cạnh tôi, vì lo tôi lại bị ngất xỉu giống như trước đây. Nhưng sự thần kỳ của Đại Pháp triển hiện ở tôi đã khiến một người chỉ tin khoa học hiện đại như ông ấy hết sức chấn động.

Luyện công xong, tôi liền thỉnh về một cuốn “Chuyển Pháp Luân”, cuốn sách dày vậy mà chỉ có 20 nhân dân tệ. Tôi mang cuốn “Chuyển Pháp Luân” về nhà, và từ đó không bỏ xuống được nữa. Thần kỳ hơn nữa là, khi tôi nâng cuốn “Chuyển Pháp Luân” đọc, cơn đau đầu gối đến thấu tim của tôi liền hết, không cảm thấy đau đớn chút nào. Học Pháp được một tuần, bệnh viêm sụn xương bánh chè đã khỏi hẳn, không ngờ tôi lại có thể tự đến luyện công ở điểm luyện công ở Cung Văn hóa Công nhân! Sau đó, thuận theo việc luyện công mà các bệnh khác trên người tôi cũng đều khỏi. Tôi tu luyện Pháp Luân Công đến nay đã được 27 năm, mà không đến bệnh viện một lần nào. Đây chẳng phải là kỳ tích của Pháp Luân Đại Pháp triển hiện trên thân tôi sao?

Thấy biến hóa to lớn trên thân tôi, chồng tôi cũng bước vào tu luyện Đại Pháp sau tôi một tháng. Từ khi tu luyện, ông ấy không còn phải uống thuốc hạ huyết áp nữa, huyết áp đã bình thường trở lại, chứng rối loạn tiền đình cũng đã khỏi, từ đó thân thể đã khỏe mạnh.

Tháng 7 năm 1999, sau khi Trung Cộng bức hại Pháp Luân Công, cơ quan chồng tôi lấy lý do ông ấy là đảng viên, trong cuộc họp đảng ủy hàng tuần đều tiến hành phê bình, còn ép buộc ông ấy viết cái gọi là giấy cam kết không tu luyện và phê phán Đại Pháp, chồng tôi không muốn viết nội dung vu khống Sư phụ và Đại Pháp, nên giấy cam kết luôn không đạt yêu cầu.

Tôi là người đã đích thân thụ ích từ Pháp Luân Công, trước khi tu luyện Pháp Luân Công, cả bệnh viện và y học hiện đại đều phán án tử cho tôi, chính nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà tôi mới có được cuộc đời mới, nếu không tôi đã sớm chẳng còn trên thế gian này nữa. Sư phụ Lý Hồng Chí không cần một đồng xu nào của tôi, mà đã trị sạch các bệnh trên người tôi, vì vậy tôi vô cùng biết ơn Pháp Luân Công, biết ơn Sư phụ Lý Hồng Chí, là Pháp Luân Công đã cho tôi một thân thể khỏe mạnh, khiến chồng và con gái không còn phải trong tình trạng cả ngày thấp thỏm lo sợ cho tôi, theo tôi đến bệnh viện cả ngày nữa, bản thân họ cũng là người thụ ích từ Pháp Luân Công. Do đó vào tháng 2 năm 2000, sau khi bức hại xảy ra, tôi vẫn ra ngoài luyện Pháp Luân Công, nhưng vì vậy mà bị giam giữ phi pháp một tháng. Sau khi trở về nhà, tôi đã bị nhà máy coi là ‘trọng điểm’, do bí thư và trưởng phòng bảo vệ dẫn đầu, hợp tác với cảnh sát khu vực và nhân viên Phòng 610 địa phương (do Trung Cộng thành lập trái pháp luật để bức hại Pháp Luân Công) để theo dõi, túc trực giám sát tôi, thậm chí còn thường xuyên đến nhà sách nhiễu, uy hiếp, dọa dẫm. Họ còn nhiều lần bắt cóc tôi đưa vào lớp tẩy não để bức hại (hạn chế tự do thân thể, bức ép viết cam kết không luyện công), khiến tôi buộc phải thường xuyên sống xa nhà, trốn tránh ở bên ngoài.

Bức hại kéo dài tới sáu năm, trong sáu năm này, đơn vị tôi và Phòng 610 địa phương vẫn tiếp tục quấy nhiễu, khiến người nhà tôi phải chịu đựng áp lực tinh thần cực lớn. Đặc biệt là chồng tôi, do trường kỳ rơi vào trạng thái khủng hoảng tinh thần và lo lắng cho tôi, mà trong tâm chịu áp lực cực lớn, sức khỏe ngày càng sa sút, đến ngày 4 tháng 12 năm 2003, ông ấy đã hàm oan qua đời ở tuổi 68.

Vì tôi kiên trì tín ngưỡng vào Chân-Thiện-Nhẫn, truyền chân tướng Pháp Luân Công đến thế nhân, mà bị Trung Cộng kết tội oan sáu năm, tuy nhiên vì ba chữ Chân-Thiện-Nhẫn, tôi không có gì phải oán thán, không hối tiếc. Tôi lo lắng cho bao nhiêu nhân viên công an – kiểm sát – tư pháp tham gia vào cuộc bức hại, họ đều là trong vô tri mà phạm tội, không biết hết thảy những điều mà họ đã làm sẽ mang đến cho chính họ hậu quả đáng sợ thế nào. Tôi vô cùng hy vọng các nhân viên công an – kiểm sát – tư pháp có thể minh bạch chân tướng Pháp Luân Công, từ đó, không tham gia bức hại Pháp Luân Công nữa, mà lựa chọn một tương lai tốt đẹp cho bản thân và gia đình, để có thể bình an vượt qua đại kiếp nạn của nhân loại.

2. Câu chuyện của chị Cúc: sự biến hóa của tôi và chồng, người nhà đều thấy rõ

Tháng 7 năm 1999, chồng tôi là người đầu tiên bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, ông ấy từ người hút thuốc, uống rượu, và bệnh tật khắp người, đột nhiên biến thành một người tốt, thuốc không hút, rượu không uống, thân thể khỏe mạnh, ở đâu cũng nghĩ cho người khác. Điều này khiến tôi mười phần kinh ngạc. Thấy ông ấy ngày nào cũng ra ngoài lúc 5 rưỡi sáng, tôi tưởng ông ấy đi ngoại tình. Một hôm, lúc 5 rưỡi sáng, tôi đi chân trần theo ông ấy, trong tâm nghĩ, nếu bắt gian ông ấy và người phụ nữ khác đang ở cùng nhau, thì sẽ ly hôn với ông ấy. Theo dõi tới lui, tới một nơi, nhìn thấy ở đó có rất nhiều người đang luyện công. Tôi cũng liền khoa tay múa chân theo ở đằng sau. Phụ đạo viên đi tới hỏi tôi: “Chị theo ai đến vậy?” Tôi liền chỉ vào chồng và nói: “Là ông ấy” Mọi người đồng thanh nói với ông ấy: “Chúng ta đều đang hồng Pháp, mà đến cả chị dâu ông cũng không kể sao.” Thế là, tôi cũng bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Nếu không nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cuộc hôn nhân của tôi và chồng đã sớm kết thúc rồi. Chồng tôi là con một trong nhà, chiểu theo phép tắc trong làng, con trai là người thừa kế duy nhất đất đai của gia đình. Nhưng chỉ riêng nhà của ông ấy là trường hợp đặc biệt, mẹ chồng tôi không cho người con trai duy nhất này, mà có phần thiên vị các con gái của bà, tức là các em gái của chồng tôi, tôi gọi là em chồng. Dù là phân tiền trong làng, hay là xây nhà trong gia đình, mẹ chồng tôi đều lộ rõ sự thiên vị các con gái. Là vai chị, tất nhiên tôi không chịu nổi. Các em chồng cũng rất quá đáng, cả gia đình vì nhà vì tiền mà suốt ngày cãi nhau, oán hận giữa các bên cũng càng ngày càng nặng, chồng tôi bị kẹt ở giữa, bên này bên kia đều khó xử, không có cách nào nói được ai. Nhớ một hôm, vào dịp Tết, tôi và các em chồng lại tranh cãi, chồng tôi tức giận hất tung bàn ăn: “Thôi khỏi ăn nữa!” Mấy người phụ nữ cãi nhau ầm ĩ về việc xây nhà, chồng tôi tức giận nói: “Tôi mua bao thuốc nổ cho nó nổ tung, khỏi có ai ở nữa!” Vấn đề gia đình mãi vẫn nan giải như thế, quan hệ mẹ chồng nàng dâu, quan hệ chị dâu em chồng, bao năm qua vẫn làm gia đình tôi chiến tranh không ngừng nghỉ.

Từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã minh bạch rằng làm người tốt cần chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để yêu cầu bản thân, lúc nào và ở đâu cũng phải làm một người tốt, đứng trước lợi ích, sẽ không đi đấu đi tranh giống như người khác, khi bị người khác chiếm mất lợi ích thì nội tâm thản nhiên, trước mâu thuẫn thì không tranh cãi, lùi một bước biển rộng trời cao. Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp giúp nội tâm của tôi rộng mở, khoáng đạt thoải mái. Tôi chủ động nhận sai với mẹ chồng và các em chồng, tìm ra chỗ mà bản thân tôi làm không tốt, mong họ thứ lỗi. Trong đối đãi với chồng, tôi cũng càng thêm khoan dung và thấu hiểu, không còn chỉ trích nữa. Đối với lợi ích, tôi và chồng chủ động nhượng bộ, chịu thiệt một cách minh bạch. Sau khi hai vợ chồng chúng tôi tu luyện Đại Pháp thì tâm thái rất tốt, chung sống hòa thuận và hài hòa, không còn tranh cãi như trước.

Đối với sự thay đổi của tôi và chồng, mẹ chồng và các em chồng đều tận mắt nhìn thấy, họ đều cảm thán rằng chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cải biến nhân tâm, từ đó đại gia đình chúng tôi hòa thuận vui vẻ, đây đều là Pháp Luân Đại Pháp mang đến sự tốt đẹp cho gia đình chúng tôi.

Thế nhưng, vào 20 tháng 7 năm 1999, Trung Cộng đã bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Vì kiên trì tín ngưỡng mà tôi bị giam giữ và cải tạo phi pháp, hai lần bị kết án phi pháp tổng cộng chín năm tù. Tôi không phạm pháp, khi họ kết án tôi đều không có bằng chứng thực tế, cũng không dựa vào pháp luật. Tôi chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt, giảng chân tướng là đang cứu người, mà lại bị kết án tù. Cuộc bức hại này quá tà ác.

Câu chuyện của chị Lan: Tìm được bình an vượt khỏi trần thế ngay trong xã hội tràn ngập dục vọng vật chất

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 4 năm 1998. Trước khi tu luyện, tôi bệnh tật khắp người, đủ loại bệnh như loét dạ dày, sa dạ dày, xuất huyết dạ dày, viêm khớp mãn tính, thoát vị đĩa đệm, di chứng sau chấn thương sọ não, suy nhược thần kinh, viêm gan B. Tôi đã điều trị bằng đủ loại phương pháp nhưng không có hiệu quả, đã tiêu tốn không ít tiền, uống không ít thuốc, chịu không ít khổ mà bệnh vẫn không khỏi, sức khỏe thì ngày càng tệ đi. Mãi cho đến khi may mắn gặp được Pháp Luân Đại Pháp. Từ khi tu luyện Đại Pháp, tôi chiểu theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp làm một người tốt, đồng thời tu luyện năm bài công pháp của Pháp Luân Công, từ đó trang mới của cuộc đời đã mở ra, mọi bệnh tật không cánh mà bay, thân tâm khỏe mạnh, mặt mày rạng rỡ.

Chồng tôi cũng cùng tôi bước vào tu luyện Đại Pháp, sau khi tu luyện Pháp Luân Công, một người từng như cái giỏ thuốc như tôi đã biến thành một người khỏe mạnh nhẹ nhàng vô bệnh, gia đình chúng tôi hòa thuận, cuộc sống tràn đầy hy vọng.

Một ngày tháng 9 năm 2004, khi đi qua đường, tôi bị một chiếc xe tải lớn đâm phải, ngất xỉu ngay tại chỗ. Sau đó, tôi được xe cấp cứu 120 đưa vào bệnh viện cấp cứu. Khi tôi tỉnh lại mới biết mình đang ở trong bệnh viện, được chẩn đoán xương cẳng chân phải bị gãy vụn, mạch máu bị đứt, mạng sống trở nên nguy kịch, nếu muốn giữ mạng thì phải cưa chân, nếu giữ chân thì không cách nào giữ mạng. Tôi nói với bác sỹ là tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, có Sư phụ bảo hộ, mạng sẽ giữ được, chân cũng sẽ giữ được! Bác sỹ đã làm phẫu thuật cho tôi, đợi cho đến khi tôi tỉnh lại đã là hơn 9 giờ sáng ngày hôm sau, tôi chỉ cảm thấy chân đau dữ dội, khi ấy bác sỹ nói nếu vết thương bị viêm, thì sẽ rất khó giữ được chân. Tôi niệm đi niệm lại trong tâm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và một số bài thơ trong “Hồng Ngâm” của Sư phụ Lý Hồng Chí, bất tri bất giác tôi đã quên mất cơn đau ở chân. Trong mấy tháng ở bệnh viện, tôi không kêu tiếng nào, bác sỹ đều âm thầm nghị luận rằng bà lão này quá kiên cường. Bác sỹ âm thầm nói rằng với tình trạng của tôi, khả năng phục hồi tốt nhất cũng chỉ có thể là chống hai nạng đi lại trong nửa đời còn lại.

Sau đó, nhờ nghe băng ghi âm giảng Pháp của Sư phụ, dần dần tôi đã có thể ngồi dậy, bèn bắt đầu đả tọa luyện công. Ba tháng sau, khi xuất viện, tôi đã có thể đứng một giờ để luyện bốn bài công pháp đầu của Pháp Luân Công. Nửa năm sau, tôi đã có thể chống nạng xuống lầu đi dạo (chúng tôi sống ở lầu sáu). Một thời gian sau, tôi chỉ chống một nạng, cuối cùng đã hoàn toàn vứt bỏ nạng, đã có thể tự đi lại được. Một năm sau, tôi đến bệnh viện cảm ơn bác sỹ đã điều trị cho tôi, họ đều thán phục nói: “Đây là kỳ tích y học chưa từng có!” Tôi nói với họ là vì tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, là được Sư phụ đã bảo hộ, tôi mới hồi phục tốt như vậy. Đây chính là kỳ tích xuất hiện trên thân thể tôi, chứng thực sự từ bi và vĩ đại của Sư phụ Pháp Luân Đại Pháp, chứng thực sự siêu thường và thần kỳ của tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, là y học hiện đại và khoa học không cách nào giải thích, cũng vĩnh viễn không cách nào sánh kịp.

Một bà hàng xóm ở cùng tòa nhà chúng tôi, thấy tôi hồi phục tốt như vậy, đã hỏi tôi tìm bác sỹ ở đâu giỏi như vậy, chồng bà ấy bị liệt ba năm, ăn uống vệ sinh, bà ấy đều phải lo, bà ấy rất muốn tìm một bác sỹ giỏi có thể trị khỏi bệnh của chồng. Tôi khuyên bà ấy nói chồng thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, và cả bà ấy cũng niệm, còn tặng bà ấy hai thẻ bình an có chín chữ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Một tuần sau, bà ấy gặp tôi, cảm động kéo lấy tay tôi nói: Vợ chồng tôi đều niệm mỗi ngày ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, hiện giờ ông ấy đã có thể tự ngồi dậy ăn cơm, tôi chỉ cần đỡ ông ấy đi vệ sinh thôi. Quá thần kỳ! Chồng tôi muốn gặp chị!”

Tôi liền đi theo bà ấy đến nhà bà, chồng bà ấy vừa thấy tôi, liền giơ cao hai tay: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”, còn nói: “Em gái à, thật cảm ơn cô quá!” Tôi nói, không cần cảm ơn tôi, mà hãy cảm tạ Sư phụ Pháp Luân Đại Pháp! Ông ấy lại hô to: “Cảm tạ Sư phụ Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ hảo!” Ông ấy muốn tôi kể về trải nghiệm bình phục chân của tôi. Ông ấy nghe xong, liền nói: “Tôi cũng muốn luyện Pháp Luân Công, cô dạy tôi nhé!” Tôi hỏi ông ấy có biết chữ không, ông ấy nói biết chữ. Tôi liền nói với ông ấy: “Trước hết, bác cứ học “Chuyển Pháp Luân”, nếu chân chính muốn luyện, thì tôi sẽ dạy bác động tác luyện công.” Thế là tôi về nhà lấy cuốn “Chuyển Pháp Luân” đưa cho ông ấy, còn tặng ông ấy hai cuốn sách nhỏ chân tướng.

Lời kết

Vì độ dài của bài viết có hạn, câu chuyện của các đồng tu chỉ kể đến đây. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mang lại phúc và lợi ích cho gia đình và xã hội, không chỉ hợp pháp mà còn nên được biểu dương. Học viên Pháp Luân Công kiên trì chính tín, giảng thanh chân tướng, không chỉ là người bị hại đòi lại công đạo, mà còn là khôi phục chính nghĩa cho xã hội, bảo vệ lương tri xã hội, cũng là nên được hiến pháp và pháp luật bảo hộ. Tương lai, khi chế độ pháp luật phát triển, tất cả những người tham gia bức hại học viên Pháp Luân Công đều sẽ phải đối mặt với sự xét xử của tòa án công lý và bị truy cứu trách nhiệm suốt đời.

Phụ trách biên tập: Hồng Dương

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/17/488266.html

Bản tiếng ông: https://en.minghui.org/html/articles/2025/6/22/228587.html