Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại miền Tây nước Pháp

[MINH HUỆ 02-07-2025] Tôi rất may mắn và vinh hạnh vì luôn được đồng hành cùng Đoàn Nghệ thuật Shen Yun của Mỹ trong các chuyến lưu diễn tại Pháp từ lần đầu cho đến nay.

Cá nhân tôi thể ngộ rằng, khi chúng ta tham gia hạng mục nào để hoàn thành sứ mệnh của bản thân, những hạng mục này dường như đều có sinh mệnh vậy, là thể sinh mệnh tràn đầy sức sống. Tôi chưa từng cảm thấy cô đơn, bởi vì tôi thường xuyên sẽ dùng phương thức câu thông với Thần trong im lặng, tôi có thể cảm thấy Sư phụ đang ở bên cạnh.

Trong mùa lưu diễn năm nay, chúng tôi đã tổ chức 88 buổi diễn tại tại 12 thành phố, trải qua nhiều khảo nghiệm, trong đó có quan vượt được tốt, có quan không vượt được tốt. Trong nội tâm tôi tràn đầy sự vui mừng, đồng thời mang trong lòng biết ơn vô hạn vì mỗi thời mỗi khắc đều được Sư phụ và các chính Thần gia trì, cũng như cảm ơn các nghệ sỹ Shen Yun.

Sư tôn và Thần Phật thông qua Shen Yun đã cứu độ hàng ngàn vạn chúng sinh, chúng ta có thể tham gia thật vinh hạnh nhường nào.

Để bài giao lưu tâm đắc của tôi không bị lộn xộn, mà khởi tác dụng thiết thực, tôi sẽ chỉ chia sẻ xoay quanh một, hai chủ đề.

Trước hết, tôi muốn nói về mối liên hệ giữa can nhiễu của Trung Cộng và sự đề cao trong tu luyện của tôi trong thời gian lưu diễn.

Trong thời gian lưu diễn thì mỗi ngày vốn đã rất căng thẳng, bởi vì chúng tôi luôn cần phải lo trước tính sau, đầu tiên là lên kế hoạch cho tốt, xử lý một số sự cố đột xuất phát sinh tại hiện trường. Mà cuộc chiến tâm lý và các loại uy hiếp của Trung Cộng lại chẳng khác nào bom hẹn giờ can nhiễu chúng tôi, tại mỗi thành phố chúng tôi đều phải nỗ lực hết sức để tránh bị ảnh hưởng. Những trải nghiệm này thật khắc cốt ghi tâm, bởi vì nếu chúng tôi không xử lý tốt, thì sự phá hoại của Trung Cộng không chừng sẽ dẫn đến thảm họa thực sự.

Kết quả là, mỗi buổi biểu diễn đều được diễn ra thành công, Shen Yun cũng đã hoàn thành sứ mệnh cứu độ chúng sinh, khiến con người thán phục. Trong quá trình này, tôi đã thấy được sự gia trì thù thắng của Sư tôn và chúng Thần, bản thân tôi cũng đạt được sự thăng hoa và quy chính.

Tất cả các thành phố lưu diễn năm nay đều bị Trung Cộng uy hiếp và can nhiễu. May mắn là Phật Học Hội đã giảng rõ chân tướng cho các đầu mối liên lạc của tất cả các nhà hát từ trước.

Tại thành phố A, ít hôm trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, chúng tôi đã nhận được lời nhắn đe dọa đánh bom qua công cụ liên lạc của chính đơn vị tổ chức biểu diễn chúng tôi, nhà hát không trực tiếp nhận được tin tức này. Đối với uy hiếp khủng bố của Trung Cộng, khi ấy tôi đã báo cảnh sát. Chúng tôi quyết định không công khai tin tức này, chỉ nhờ mọi người cùng phát chính niệm hỗ trợ chúng tôi. Sau đó, tôi bị cơ quan giám sát biên giới của Pháp gọi đến tra hỏi. Cơ quan này phụ trách hoạt động phản gián, chống khủng bố, chống lại các mối đe dọa từ nước ngoài và can thiệp đến bảo đảm an toàn của nước Pháp.

Các nhân viên ở đó có vẻ rất cứng rắn, biểu cảm trên khuôn mặt rất nghiêm nghị, khiến tôi kinh ngạc, tôi là người báo cảnh sát, mà họ lại mở đầu bằng mấy vấn đề dường như để chỉ trích tôi. Họ hỏi tôi có quan hệ gì với người tu luyện Pháp Luân Công? Giữ vị trí gì trong Pháp Luân Đại Pháp? Vì sao? Như thế nào? V.v.

Tôi cảm thấy họ coi tôi là bên có lỗi, vậy nên tôi rất nghiêm túc hỏi họ: “Số hiệu của cảnh sát mật các anh là gì? Các anh đang đùa sao? Tôi đến để báo cảnh sát. Bây giờ, tôi muốn biết, sau khi tôi báo cảnh sát, các anh đã tìm thấy manh mối gì? Hiện tại, các anh chuẩn bị áp dụng biện pháp nào để bảo vệ hiệp hội này tổ chức biểu diễn hợp pháp tại nước Pháp, mà không bị chính quyền Trung Cộng bạo hành và đe dọa trên lãnh thổ nước Pháp.”

Hai người trước mặt đột nhiên thay đổi giọng điệu và thái độ, họ bắt đầu tỏ vẻ “đứng về phía tôi”. Tôi phát hiện ra rằng kỳ thực họ cái gì cũng biết, kể cả thu hoạch nội tạng và những chi tiết liên quan, cũng như những thủ đoạn của Trung Cộng, v.v. Thậm chí họ còn nói cho tôi một vài thủ đoạn của Trung Cộng mà trước đây tôi không biết. Tuy nhiên, trong quá trình họ nói chuyện, tôi thầm nghĩ, họ lại đang diễn kịch rồi, tôi không nhìn ra được bộ mặt chân thực của họ… Tôi đột nhiên bừng tỉnh, tự hỏi mình rốt cuộc là đến nơi này để làm gì? Họ là chúng sinh chờ đợi được cứu độ.

Tôi bắt đầu dụng tâm giải thích cho họ. Tôi nói với họ: “Các anh hiểu được chính quyền Trung Cộng, chúng ta đều biết, nó không trân quý người Trung Quốc, cũng không trân quý bất kỳ sinh mệnh của một cá nhân nào. Giai đoạn lịch sử mà chúng ta đang trải qua hiện nay có lẽ không phải vì để chúng ta kết thúc Trung Cộng, mà là để chúng ta có cơ hội đưa ra lựa chọn giữa thiện và ác. Tạm gác không nói đến địa vị xã hội và chức vụ công việc, cho dù hôm nay chúng ta làm công việc gì, sở dĩ hôm nay có mặt ở đây, là bởi có gì đó từ thẳm sâu trong nội tâm chúng ta, điều này đang nhắc nhở chúng ta, cần dựa vào thiện niệm và lương tri của bản thân để đưa ra một lựa chọn trọng đại.”

“Kỳ thực lựa chọn này rất đơn giản: một bên là chính quyền khủng bố bức hại tín ngưỡng, bên kia là những người kiên định tín ngưỡng vào Chân-Thiện-Nhẫn. Điều này thật không thể tưởng tượng được, phải không? Nhưng kỳ thực chính là đơn giản như thế. Như vậy, các anh hãy chân thành hỏi bản thân mình từ sâu trong nội tâm, điều gì mới là đúng đắn? Có lẽ hết thảy những gì đang tồn tại này chỉ là vì để chúng ta tìm lại lương tri và bản tính của bản thân, mà sau khi tất cả con người đều thức tỉnh, loại tà ác này sẽ không còn lý do gì để tiếp tục tồn tại nữa, có phải không?”

Khi nói ra điều này, tôi thấy người nam cảnh sát đối diện rơi nước mắt, người nữ trẻ cũng cảm động sâu sắc. Cảnh tượng này kéo dài trong vài giây. Sau đó, họ cảm ơn tôi, và đề nghị giữ liên lạc. Khi chia tay, tôi cảm thấy khi tôi nói ra những lời đó, họ đã sắp đặt lại vị trí của bản thân, mà trước đó cho dù họ đã nắm bắt được tất cả thông tin, nhưng chưa từng thực sự đứng lên ủng hộ Pháp Luân Công.

Tại thành phố B, khi sắp đến giờ khán giả vào nhà hát, thì nhà hát đã nhận được lời đe dọa đánh bom. Trước tình huống này, giám đốc nhà hát không có lựa chọn nào khác ngoài việc gọi đội rà phá bom tiến hành kiểm tra. Nhưng nhân viên của nhà hát rất bình tĩnh, họ mời chúng tôi ra bên ngoài nhà hát chờ cùng khán giả xếp hàng ở đó.

Lúc ấy, tôi nghĩ chúng tôi cần khiến đội rà phá bom tăng tốc độ hoàn thành công việc. Các đồng tu bị mời ra ngoài nhà hát lập tức bắt đầu cùng phát chính niệm. Tôi đi đến bức tường lưới sắt của nhà hát, từ nơi sâu thẳm trong nội tâm phủ định trường can nhiễu này, phủ định an bài này. Tôi cảm thấy bản thân chưa từng phát ra chính niệm cường đại đến vậy, nước mắt không ngừng rơi trên mặt, những người khác đều đang ở phía sau nên không nhìn thấy mặt tôi.

Tôi thỉnh cầu Sư phụ và các chính Thần gia trì. Tôi ngẩng đầu lên không trung nói: “Tất cả những người có quan hệ với tôi trong lịch sử, nếu hôm nay các vị có thể làm chút gì đó, mong các vị cùng tham gia vào việc này!” Tôi cảm thấy ở không gian khác đang phát sinh một trận đại chiến chính tà. Để lập tức chặn đứng trường can nhiễu này, để chúng sinh có thể đắc độ, họ đều đang chiến đấu cho thiện, đều đang lựa chọn cùng hàng ngũ với thiện.

Vào một khoảnh khắc, tôi chợt nghĩ đến: “Vì để chặn đứng trường can nhiễu này, điều gì tôi cũng có thể phó xuất.” Cách nghĩ này xem ra không có hậu quả gì, nhưng kỳ thực không hề chính, bởi vì khi đó tôi lập tức nghe thấy một âm thanh nói với tôi: “Rất tốt, vậy người chuẩn bị phó xuất điều gì?” Tôi lập tức quy chính bản thân, dùng ‘diệt’ thanh lý dòng năng lượng tiêu cực này. Sau đó, tôi lập tức nhìn thấy bản thân đang đứng bên trong nhà hát, thân thể của tôi to lớn vô tỷ, đỉnh đầu chạm đến trần nhà hát, làm phát ra âm thanh vang vọng khắp cả nhà hát.

Tôi thầm nói: “Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí, ta lệnh cho các vị đẩy nhanh tốc độ, không chịu chế ước bởi bất kỳ trường thời gian và không gian nào, chúng tôi không chấp nhận can nhiễu này”…Tôi cảm thấy hết thảy đều đang có sức mạnh và tràn đầy năng lượng tiến về phía trước, khí thế đó giống như bài sơn đảo hải vậy. Trong và ngoài thân thể tôi đắm trong trường năng lượng cường đại này một thời gian dài, dường như trong tế bào toàn thân tôi đều chứa một loại năng lượng mật độ cao, vừa có thể tập trung cao độ, vừa có tư tưởng và lực lượng độc lập với nhau.

Một thời gian sau (kỳ thực lúc ấy, tôi đã mất đi khái niệm thời gian), một nhân viên nhà hát đến mở cửa cho khán giả, sau 45 phút trì hoãn, buổi diễn đã thuận lợi khai màn. Nhân viên nhà hát nói với chúng tôi, họ cứ tưởng buổi diễn nhất định sẽ bị hủy bỏ, bởi vì trong tình huống thông thường, quá trình dò bom cần thời gian rất lâu mới có thể kết thúc, quy định liên quan rất phức tạp.

Về điều này, những người luyện công chúng ta đều biết, trận chiến ở không gian khác đã giành được thắng lợi. Khoảnh khắc đó, các học viên phát ra chính niệm cường đại, kiên định, và đồng lòng, khiến tình thế được xoay chuyển. Tôi nhớ đến lời của Sư phụ:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”
(Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Trải nghiệm lần này khiến tôi ngộ được Pháp mà Sư phụ giảng:

“Đệ tử Đại Pháp làm một chỉnh thể trong chứng thực Pháp mà hợp tác nhất trí thì Pháp lực rất to lớn” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Nó còn giúp tôi ý thức được bản thân có một thói quen tư duy bất lương, đó là tôi thường nghĩ rằng tôi nguyện ý phó xuất hết thảy vì Đại Pháp… tôi có thể dâng hiến sinh mệnh… Tôi cứ tưởng rằng cách nghĩ này là đúng đắn, nhưng giờ tôi đã minh bạch, từ một tầng diện khác mà nhìn, điều này có thể sẽ trở thành sơ hở để cựu thế lực lợi dụng. Chúng có thể mượn cớ này để đả kích hoặc thao khống con đường tu luyện của tôi. Tôi ngộ ra rằng, cách nghĩ này và lòng tự tôn, và ý chí kiên định của đều liên quan đến nhau, sau này tôi cần bớt kích động đi một chút, bình tĩnh hơn một chút, phải bình tĩnh, chắc chắn, và trí huệ để giải quyết vấn đề.

Khi chúng ta đầy đủ chính niệm, thì mọi can nhiễu của Trung Cộng cuối cùng đều biến thành cơ hội giúp chúng ta giảng thanh chân tướng cho nhiều chúng sinh hơn nữa, giúp mọi người càng minh xác và chân thành sắp đặt vị trí của bản thân.

Ngoài ra, chúng tôi đã mượn cơ hội này để giảng thanh chân tướng cho các tỉnh thành và nhân viên công tác nơi Shen Yun lưu diễn, giúp họ biết được hành vi khủng bố của chính quyền Trung Quốc. Rất nhiều người thấy chấn động khi nghe tôi nói, và lần nào chúng tôi cũng có được sự ủng hộ của cảnh sát và quân đội địa phương.

Có những người là đầu mối liên lạc của các nhà hát thậm chí đã không coi những lời đe dọa mà họ nhận được thành chuyện gì, mà thẳng tay vứt vào sọt rác. Ít hôm trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, người của lãnh sự quán Trung Quốc đã trực tiếp gặp mặt một vị nữ giám đốc và yêu cầu không được để Shen Yun biểu diễn ở nhà hát của họ. Nữ giám đốc trả lời nói, ở đây là nước Pháp, không để Shen Yun trình diễn tương đương với từ chối sản phẩm kinh doanh (ý tứ là đây là hành vi phạm pháp ở nước Pháp). Ngày hôm đó, cô ấy đã gửi đến cho chúng tôi hợp đồng biểu diễn vào năm tới, và nhiều lần xác nhận lại xem chúng tôi đã nhận được hợp đồng do cô ấy ký chưa.

Tôi vẫn còn rất nhiều chấp trước chưa hoàn toàn tu bỏ, nhưng tôi sẽ tiếp tục nỗ lực để đạt đến tiêu chuẩn người tu luyện tinh tấn. Tôi rất rõ ràng, tín Sư không chỉ là biết Sư phụ đã sáng tạo vũ trụ và vạn sự vạn vật trong vũ trụ, và thừa nhận một điểm này, bởi vì đến ma cũng biết điểm này; tín Sư còn có nghĩa là cần phải sẵn sàng tiếp thụ và bước đi trên con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài cho tôi.

Đại Pháp đã cải biến quan hệ của tôi với gia đình

Tôi sinh ra trong một gia đình có 10 người con. Hồi đó, chỉ có cha tôi ra ngoài làm việc, ông là một công nhân, rất dũng cảm, còn có tín ngưỡng, có nguyên tắc. Các chị em của tôi kể với tôi, khi sinh ra tôi, mẹ tôi đã khóc rất thương tâm, bởi vì tôi là người con gái thứ bảy của bà, mà bà cứ hy vọng có thể sinh một đứa con trai. Vả lại còn có cách nói mê tín rằng, con gái thứ bảy tượng trưng cho vận rủi, sẽ mang đến bất hạnh cho gia đình. Cha tôi động viên mẹ nói, đây là ý chỉ của thiên thượng, chúng ta làm sao có thể biết quang minh sẽ đến từ đâu?

Kể từ hôm đó, hết thảy những việc xấu phát sinh trong gia đình đều bị đổ thừa lên đầu tôi, tôi bị đối xử sự lạnh nhạt ghê gớm trong gia đình.

Sau này khi tôi bắt đầu học chuyên ngành luật, cha tôi mới bắt đầu quan tâm đến tôi, tôi rất vui mừng, tôi cũng rất thích ngành này, mà học cũng rất giỏi. Hồi ấy, cha tôi là người duy nhất nhiều lần bày tỏ thiện ý với tôi. Khi cha mất, các chị em không cho tôi dự tang lễ của ông. Họ nói, giữa tôi và một người chị em khác (thân thiết nhất với tôi), phải có một người ở nhà. Trong tâm tôi nghĩ, tôi có thể chịu đựng được nỗi đau khi không dự tang lễ hơn người chị em của tôi, do vậy tôi đã chọn ở nhà. Khi ấy, tôi không trách các chị em đã hành xử như thế, nhưng vẫn không hiểu vì sao họ lại làm như vậy.

Khi 21 tuổi, tôi đã rời nhà của mẹ, khi ấy tôi không hề sợ hãi, vì tôi biết, cho dù gặp chuyện gì bên ngoài, thì cũng không tệ hơn điều này. Điều kỳ lạ nhất là, khi ấy, trong mắt người khác, tôi là người tràn đầy nhiệt tình đối với cuộc sống, lại rất thích giúp đỡ bạn bè. Mọi người cứ ngỡ tôi đến từ một gia đình rất gắn bó, đầy ắp sự ấm áp, yêu thương. Kỳ thực, từ khi cha tôi qua đời, tôi đã rời khỏi nhà rồi, nên không muốn lại liên quan gì đến người nhà nữa.

Năm 2002 sang 2003, tôi đắc Pháp và tu luyện, đã minh bạch nhân quả báo ứng và duyên phận giữa người với người, tôi cảm thấy mình đã có được tự do và vô cùng may mắn. Tôi bắt đầu liên lạc với người nhà, và xin lỗi họ vì đã bỏ nhà đi. Tôi nói với họ, là vì đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tôi mới quay lại, bởi vì Đại Pháp yêu cầu tôi thiện đãi người nhà.

Từ đó trở đi, bảy anh chị em của tôi và tất cả con cái của họ, và cả mẹ của tôi đều nhiều lần đến thưởng thức Shen Yun. Họ đều thấy được Đại Pháp đã cải biến tính cách của tôi thành tốt. Hiện giờ hoàn cảnh gia đình tôi đã phát sinh biến hóa rất lớn, toàn bộ gia đình đều tin tưởng tôi, và còn ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã cố hết sức để giải quyết mọi việc liên quan đến mẹ với thiện ý lớn nhất, bảo trì chính niệm chính hành, người nhà thấy được ở tôi hình ảnh của đệ tử Đại Pháp. Từ đó, người nhà tôi đều nói rằng Đại Pháp thật tốt, thậm chí họ còn bắt đầu luyện công. Nhưng mặc dù như vậy, tôi vẫn cảm thấy trong tâm của mình có oán hận, cảm thấy hết thảy những gì tôi làm chỉ là vì thực hiện trách nhiệm.

Tôi thường xuyên nghĩ đến lời của Sư phụ:

“Vậy nên chư vị gặp việc tốt, việc xấu, miễn là chư vị đã tu Đại Pháp, thì đều là việc tốt; nhất định vậy.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005)

Tôi nhận ra rằng, bởi vì tôi đã sống trong một hoàn cảnh khá khó khăn, vậy nên khi giao tiếp với người khác, có lúc sẽ lộ ra sự lạnh nhạt, cứng nhắc. Mùa lưu diễn năm nay đã giúp tôi dần dần minh bạch, mặc dù hiệu quả, sự tự tin và ý chí kiên định đều rất quan trọng, nhưng sự ôn nhu mà Đoàn Nghệ thuật Shen Yun Số 7 thể hiện cũng là một loại sức mạnh, phát hiện này khiến tôi ý thức được, có thể chấp nhận sự yếu đuối của bản thân, mà còn không coi trọng người khác thấy được sự yếu đuối ấy. Sự thức tỉnh này đối với tôi mà nói là một bước trưởng thành, giúp tôi bỏ xuống gánh nặng mà tôi đã mang theo suốt một thời gian dài.

Hôm nay, cuối cùng tôi đã có thể đối diện với sự yếu đuối của mình từ sâu trong nội tâm, minh bạch bản thân không hề sẽ vì yếu đuối mà mất đi những nhân tố mạnh mẽ. Chính vì nhìn thẳng vào sự yếu đuối của bản thân, tôi mới có thể mở ra một cánh cửa mới, đã gặp được một bản thân chưa từng biết đến. Sau khi xem hết buổi diễn, tôi cảm thấy mình không còn là nữ chiến binh mang theo trách nhiệm ra chiến trường nữa, cuối cùng tôi đã có thể cởi bỏ chiếc áo giáp, dùng sự yêu thương và thiện ý chân chính phát từ nội tâm để làm việc.

Về phương diện khống chế tâm lý của bản thân, tôi vẫn có chút khó khăn, đặc biệt là khống chế cảm giác phẫn nộ của bản thân. Mặc dù trên bề mặt, tôi có thể khống chế tốt hơn một chút so với trước đây, nhưng tôi vẫn có cảm giác đó, có khi nó vẫn khiến tôi mất đi lý tính. Tôi biết mình vẫn có rất nhiều điểm cần thanh lý và tu cho tốt.

Khi gặp xung đột hoặc mâu thuẫn, tôi luôn nhắc nhở bản thân, không được quên hai điều rất quan trọng: Một là nhắc nhở bản thân nhiều lần “đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn, đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn, đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn”; Hai là nhắc nhở bản thân rằng mình không có kẻ thù, người tu luyện đều là đệ tử của Sư phụ. Đối diện với người thường, tôi sẽ nhắc nhở bản thân, họ phải có dũng khí lớn bằng trời mới có thể đến nơi đây, người trước mặt tôi đã trải qua vô số ma nạn rồi đó.

Cảm tạ Sư tôn, cảm ơn các đồng tu. Trên đây chỉ là một vài tâm đắc của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có chỗ nào không đúng, mong từ bi chỉ chính.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/2/496692.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/7/228766.html